"Mộ Ngọc Tú." Mộ Gia Hạo nói. Dung Tư Thành nhíu mày: "Lại là cô ta? Người phụ nữ này thật đúng là âm hồn không tan."
Bàn tay nhỏ của Mộ Gia Hạo không dừng lại, vẫn luôn bận rộn với chiếc máy tính. Cậu bé lại một lần nữa lấy tư liệu kỷ niệm ngày cưới của Mộ Ngọc Tú, xuất ra video và ảnh rồi đăng tải lên mạng, còn có cả sự kiện cô ta ăn cắp ý tưởng ở cuộc thi.
Dung Tư Thành thấy con trai đã xử lý được rồi, thậm chí một số từ khóa quan trọng về Mộ Yến Lệ cũng đã không còn tra cứu được nữa.
Anh lấy điện thoại ra gọi người, bảo bọn họ đưa bài đăng này lên top tìm kiếm, sau khi thấy bài về Mộ Ngọc Tú đã thay đổi vị trí với bài của Mộ Yến Lệ, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Dung Tư Thành nhìn Mộ Gia Hạo: "Có phải vì nội dung của bài đăng này nên mẹ con mới không chịu tiếp nhận cha không?"
Mộ Gia Hạo trả lời: "Con không biết, dù sao thì mẹ cũng không thích đàn ông, cũng chưa từng quen bạn trai!"
Dung Tư Thành lên tiếng: "Vậy thì cha có thể nói thẳng với cô ấy, người đêm đó là cha, không phải người khác." Mộ Gia Hạo chán nản nhìn anh: "Thừa nhận cha đã ức hiếp mẹ con? Khiến cho mẹ phải rời khỏi đất nước này?
Cha cảm thấy cha nói xong, mẹ còn có thể để ý đến cha không?"
Dung Tư Thành nhất thời bị thằng bé nói đến hoảng hốt. Quan hệ giữa bọn họ vừa mới tốt lên được một chút, vậy thì vẫn nên chờ đợi đã, chờ cho quan hệ của hai người ổn định đã rồi hẵng nói sau.
Hai cha con quay lại nhà Mộ Yến Lệ cũng đã hai tiếng đồng hồ sau. Vừa bước vào cửa, còn chưa nói với Mộ Yến Lệ được câu nào thì đã nghe thấy tiếng cuông cửa vang lên. Dung
Tư Thành tiện thể mở cửa, bên ngoài là Lâm Hà Vinh.
Nét mặt cậu ấy rất vội vàng: "Cậu, cậu cũng ở đây là?
Có phải cậu cũng vì chuyện của Yến Lệ nên đến đây không?" Dung Tư Thành nghe thấy thế, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống: "Yến Lệ có chuyện gì?"
Nói xong thì trừng mắt nhìn cậu ấy, hy vọng cậu có thể hiểu được ánh mắt của anh, kết quả tên nhãi này lại y hệt như bị bịt mắt, vẫn đang nhìn Mộ Yến Lệ với gương mặt tràn đầy lo lắng rồi nói: "Yến Lệ, cô không cần phản ứng lại với mấy tin tức buộc tội đó. Lát nữa bảo Gia Hạo xóa đi, bọn họ chính là ăn no nhàn rỗi không có việc gì làm."
Sắc mặt Mộ Yến Lệ đầy hoài nghi nhìn Lâm Hà Vinh đứng ở cửa. "Có chuyện gì?"
Thẩm Hoa Linh sợ tới mức mở to hai mắt, trong lòng sốt ruột không ngừng cầu nguyện. Tên ngốc này, tuyệt đối đừng nói ra, nếu không bọn họ bận rộn cả một buổi sáng liền công toi rồi.
Mộ Gia Hạo cũng nhíu chặt đôi lông mày nho nhỏ, hung hãng trừng mắt nhìn người này.
Còn Dung Tư Thành lại đơn giản hơn nhiều, trực tiếp đẩy cậu ấy rồi ra ngoài.
Cách cửa "ầm" một tiếng đóng lại.
Trái lại, chuyện này lại khiến Mộ Yến Lệ nghe được câu được câu mất mà mơ hồ, cô hoài nghi nhìn Thẩm Hoa Linh: "Cậu ấy nói gì thế? Cái gì mà buộc tội?" Lúc này cô xâu chuỗi mọi chuyện lại, sáng sớm thì
Dung Tư Thành và Thẩm Hoa Linh đã đến đây rồi, cô lập tức cảm thấy có gì đó không thích hợp. "Là bởi vì trên mạng có người buộc tội tớ, nên cậu và
Dung Tư Thành mới cố ý đến đây từ sáng sớm hả?"
Thẩm Hoa Linh giả vờ hồ đồ: "Cái gì? Tớ đến đây tìm sự an ủi mà, về phần Dung Tư Thành, không phải tối qua anh ta đã ở chỗ cậu rồi à?"
Mộ Yến Lệ làm sao có thể tin được: "Đừng có nói lạc đề với tớ, cậu nói đi nha, xảy ra chuyện gì rồi?"
Mộ Gia Hạo lên tiếng: "Không xảy ra gì cả, không tin thì mẹ lên mạng xem xem."
Mộ Yến Lệ thật sự đi tìm điện thoại, vừa mới tìm thấy thì tiếng chuông cửa vang lên Mộ Gia Hạo liền mở cửa ra, Dung Tư Thành và Lâm Hà Vinh một lần nữa tiến vào.
Lâm Hà Vinh đã thay đổi dáng vẻ hoảng hốt lúc nãy tươi cười chào hỏi với Mộ Yến Lệ và Thẩm Hoa Linh. "Lâm Hà Vinh, lúc nãy cậu nói gì vậy?" Mộ Yến Lê nhíu mày hỏi.
Dung Tư Thành lo lắng Lâm Hà Vinh ăn nói không tốt nên vội vàng lên tiếng. "Trên mạng có một bài về Mộ Ngọc Tú lên top tìm kiếm, lúc cư dân mạng mắng Mộ Ngọc Tú thì kéo theo cả em vào. Lâm Hà Vinh thì lại chuyện bé xé ra to, tôi thấy có lẽ là cậu ấy kiếm cái cớ để tới đây ăn chực mà thôi."
Nói xong, anh lại liếc mắt nhìn cậu ấy, Lâm Hà Vinh hiểu được ý anh, lý lẽ thẳng thừng nói: "Ai nói chứ, tôi là muốn tìm Yến Lệ phân xử đúng sai. Hôm qua cô cũng có mặt mà, cô nói xem Thẩm Hoa Linh có ý gì chứ? Rõ ràng tôi có lòng tốt hỏi thăm cô ấy, cô ấy thì tốt rồi, trực tiếp nhảy qua mắng tôi, còn phớt lờ tôi nữa. trước mặt bạn gái tôi mà cũng không giữ lại cho tôi chút mặt mũi nào."
Nói xong, Lâm Hà Vinh lại nhìn sang Thẩm Hoa Linh: "Ôi, cô nói xem tôi đắc tội cô rồi hả, dù sao cô cũng phải để tôi chết được rõ ràng chứ?"
Thẩm Hoa Linh thở ra một hơi, trong đầu vẫn chỉ vang vọng câu nói “ở trước mặt bạn gãi tôi cũng không giữ lại cho tôi chút mặt mũi nào".
Cô không để ý đến anh ta, khoảnh khắc đó, cô bỗng nhiên không nhịn được nữa nên dứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Mộ Yến Lệ vốn dĩ còn đang nghi ngờ, bây giờ nhìn điệu bộ Lâm Hà Vinh muốn tìm Thẩm Hoa Linh tính số thì vội vàng quát Lâm Hà Vinh: "Cậu mói sáng sớm liền chạy qua đây cãi nhau với Hoa Linh hả? Còn không giữ mặt mũi cho cậu, cậu ở trước mặt bạn gái đã từng giữ thể diện cho Hoa Linh chưa? Nhớ kỹ đi, thể diện là do bản thân tự đoạt lấy, không phải thứ người khác cho cậu. Cậu là người đã có bạn gái rồi, không có chuyện gì thì đừng tới gần chúng tôi quá, cậu xem chúng tôi là anh em, người khác chưa hẳn đã nghĩ thế đâu! Tôi nhấn mạnh một lần nữa, chúng tôi là phụ nữ, mong cậu lúc nói chuyện với chúng tôi thì dịu dàng một chút, khách khí một chút. Đừng có lấy câu nói kiểu như “cô xem sắc mặt cô đều thay đổi rồi, dịch mật đều nôn ra ngoài hết rồi hả?” mà coi đó như câu quan tâm một người phụ nữ bình thường, OK?"
Lâm Hà Vinh hoàn toàn ngây ngốc, vốn dĩ muốn tìm thêm đồng minh nhưng đột nhiên lại phát hiện thêm một kẻ địch, tại sao Mộ Yến Lệ cũng trở nên kỳ lạ thế nhỉ? "Tôi, tôi, trước đây không phải tôi cũng nói chuyện như vậy sao? Cũng không phải ngày đầu tiên"
Mộ Yến Lệ trừng anh ta: "Cậu cũng nói là trước đây, nhưng chẳng có ai là mãi không thay đổi cả, trước đây cậu vẫn chưa có bạn gái đấy? Bây giờ không phải là đã có thêm một người phụ nữ ngang hàng với chúng tôi. Nam nữ khác biệt, mặc dù cậu không lo lắng chuyện bạn gái cậu có hiểu nhầm hay không thì cậu cũng phải cân nhắc đến chuyện có làm chậm trễ việc Hoa Linh tìm bạn trai hay không!". Truyện Phương Tây
Lâm Hà Vinh sửng sốt: "Có ý gì chứ? Thẩm Nhị có bạn trai rồi, cho nên vì để tránh hiềm nghi nên mới có thái độ đó với tôi hả?"
Mộ Yến Lệ bị anh ta làm tức giận đến nghẹn họng, một hồi lâu sau, cô nhìn Lâm Hà Vinh hỏi: "Cậu khát nước chứ?"
Lâm Hà Vinh cũng mơ hồ chớp mắt, không hiểu chuyện gì trả lời: "Trái lại cũng thấy hơi khát, tôi uống Coca là được."
Mộ Yến Lệ nhìn vẻ chững chạc đàng hoàng của anh ta rồi nói: "Coca thì đừng uống nữa, cậu cắm một cái ống hút trong đầu là đủ cho cậu uống cả ngày rồi!" Dung Tư Thành nghe thấy thế thì rũ mắt xuống cười nhẹ, cực kỳ tò mò không biết cô ấy làm sao có thể dùng giọng điệu đứng đắn như thế để mắng người
Lâm Hà Vinh vẫn sửng sốt một hồi lâu mới dần dần phản ứng lại được, đây không phải là đang nói đầu anh ủng nước à?
Anh ta chỉ tay vào Mộ Yến Lệ nói: "Cô, sao cô có thể mắng tôi hả?"
Mộ Gia Hạo có cảm giác vui sướng khi thấy người gặp họa: "Anh vẫn nên quay về nhà cẩn thận suy nghĩ lại bản thân mình đi, em thấy anh chỉ trong thoáng chốc đã đắc tội mấy người rồi. Một, hai, ba, bốn, bốn người bọn em, anh bị cô lập rồi đó!"
Lâm Hà Vinh tức giận trừng mắt nhìn cậu bé: "Em đợi đó, anh có trò chơi mới cũng không cho em chơi."
Mộ Gia Hạo làm mặt quỷ với anh ta: "Bây giờ là bọn em không muốn chơi với anh đó!"