Địa vị của Nạp Hương xuống dốc không phanh, đồ dùng được cấp cũng ít đi rất nhiều, miễn cưỡng giữ lại được phần thưởng sống một mình trong nhà trúc.
Ngay cả Di Hương cũng bị Huyết hầu sai khiến làm rất nhiều việc, nàng là người câm nên không thể phản bác lại, đến nỗi những việc nặng của nam nô nàng cũng phải làm. Nạp Hương biết mình có cãi lộn cũng vô dụng, chỉ đành ấm ức đi theo Di Hương, nhìn nàng chẻ củi trong viện.
Di Hương làm việc rất nhanh, chỉ chẻ một dao mà khúc gỗ to lớn đã nứt ra, mỗi một lần đều chuẩn xác mạnh mẽ. Nàng mặc áo quấn ngực và váy như những người khác trong giáo, để lộ bả vai trần trụi và đường cong rất đẹp, cổ tay thon dài, vòng eo mảnh khảnh dẻo dai. Bởi vì làm việc lâu mà làn da căng mịn trẻ trung toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trở thành một phong cảnh rực rỡ xinh đẹp dưới ánh mặt trời.
Nạp Hương bỗng cảm thấy Di Hương không yếu ớt như nàng nghĩ, mặc dù nàng ấy không nói được nhưng lại giống như một con báo săn hoang dại, có thể trở thành người cuối cùng sống sót trên thế giới này. Đống củi khô càng ngày càng chất cao, Nạp Hương liếc nhìn sắc trời, “Di Hương, về thay quần áo thôi. A Lặc nói hôm nay phải đến Đài Hắc Thần, đến chậm sẽ bị phạt.”
Trời quả thực đã tối, cả dãy núi đã thắp lên vô số bó đuốc lấp lánh soi sáng bầu trời đêm.
Đài Hắc Thần nằm ngoài trời nhưng tráng lệ hơn bất kì tòa điện đá nào, ở rìa đài có tượng Hắc Thần cực lớn đứng sừng sững giữa trời đêm, hai cánh được bôi phấn cỏ dạ quang trông rất quái lạ, mỗi một mảnh vảy rắn đều đang nhấp nháy.
Tiếng tù sừng trâu ngân dài trên dãy núi, tiếng kèn lệnh trầm trầm có vẻ xơ xác tiêu điều, từng tiếng nối tiếp nhau, từ xa đến gần, tiếng gầm càng lúc càng vang dội, giống như thủy triều càn quét dãy núi, khơi dậy những âm thanh vang vọng kéo dài.
Đây là tín hiệu báo khách đã đến, cầu treo ồn ào, rắn rết bạo động, giáo phái thần bí nhất Chiêu Việt cổ xưa đón chào một vị khách lạ, đám đông xếp hàng từ Đài Hắc Thần đến cửa núi, hàng ngàn hàng vạn giáo chúng lặng ngắt như tờ.
Một đoàn người dần bước đến gần, đã có thể trông thấy nô vệ dẫn đường giơ cờ hiệu lên.
Trên Vương tọa ở Đài Hắc Thần, A Lan Đóa mặc trang phục đen nhánh ngồi thẳng người, đầu đội ngân quan cao ngất, tua bạc rủ xuống khẽ lay động trên gương mặt, lại thêm từng lớp vòng cổ đè ép ở trước ngực, cho dù trẻ tuổi cũng lộ ra vẻ trang nghiêm, rất có phong thái của người làm chủ một giáo phái.
Xích Bạt đứng bên cạnh vác trường đao và roi mềm, trông oai hùng hơn hẳn ngày thường.
Thừa Hoàng ở đối diện hắn đứng im, mặt nạ bạc quỷ dị mà rét buốt phản chiếu bóng dáng đang đến gần.
Có lẽ do quãng đường chạy trốn không dễ dàng, chỉ có năm sáu người đi theo bảo vệ người Trung Nguyên. Lúc đoàn người bước lên con đường đá dẫn đến Đài Hắc Thần, hai hàng nô vệ đứng san sát hai bên bỗng hô lớn, ào ào tuốt cương đao sáng như tuyết ra khỏi vỏ, dựng thành một hành lang tràn ngập sát khí.
Vẻ mặt hung ác, đao khí lạnh lùng, khung cảnh tràn ngập sát khí đủ để khiến người nhát gan sợ chết khiếp.
Người Trung Nguyên đi đầu chỉ dừng lại trong thoáng chốc rồi tiếp tục chậm rãi tiến lên.
Cuối cùng cũng đi qua con đường đao, người dẫn đầu đồng hành với Diệt Mông, bước lên thềm đá trên Đài Hắc Thần. Hắn dừng bước trước mặt hai vị hộ pháp, thi lễ với A Lan Đóa ngồi trên Vương tọa, “Bái kiến Thánh nữ Thần giáo, chúc Thần giáo hưng thịnh trường tồn, Giáo chủ vạn sự an khang.”
Ngôn ngữ của người Trung Nguyên và Chiêu Việt gần giống nhau nhưng vẫn có chút khác biệt, giọng nói này vô cùng ưu nhã êm tai khiến người nghe quên hết mọi sự khác biệt. Chỉ thấy người lên tiếng là một chàng thanh niên mặc áo gấm màu sương, cử chỉ thong dong bình tĩnh, gương mặt tuấn tú, phong thái thanh tao nhã nhặn, chàng như đang tỏa sáng giữa ánh đuốc.
Vốn định thể hiện thanh thế của Thần giáo để ra oai phủ đầu, ai ngờ A Lan Đóa lại bị dung nhan của đối phương chấn nhiếp, thất thần trong giây lát.
Trên Đài Hắc Thần, chàng thanh niên ung dung mỉm cười, uy hiếp càng đáng sợ thì càng tôn lên sự hào hoa phong nhã gặp biến không sợ hãi của chàng. Khí chất phi phàm của chàng đã đè bẹp toàn trường, mấy vạn người ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên, không gian lặng ngắt như tờ.
Chu Yếm ngồi trên một cây đại thụ cạnh quảng trường thu hết tất cả vào đáy mắt.
So với phong thái của đối phương, A Lan Đóa lộ rõ vẻ yếu thế.
Nhất là sau khi đối phương thi lễ xong, tùy tùng sau lưng bưng những món trang sức châu ngọc lấp lánh và các cuộn vải gấm rực rỡ lộng lẫy ra, tất cả mọi người đều chấn động. Ai nấy đều biết Trung Nguyên giàu có, nhưng không ngờ một quý tộc đào vong lại có thể mang theo nhiều bảo vật đến vậy.
Chu Yếm nhìn ra ánh mắt A Lan Đóa đã mơ màng, tất cả đều do Xích Bạt mở miệng ứng phó với cục diện. Bên ngoài Diệt Mông không lộ ra biểu cảm gì nhưng chắc chắn trong lòng đã thích muốn chết.
Lão già này muốn lợi dụng người Trung Nguyên làm gì? Chu Yếm nhàm chán vuốt cằm suy đoán vài khả năng rồi lần lượt bác bỏ từng cái một. Xích Bạt cũng đã bị váng đầu, lúc đầu hắn nhăm nhăm ra oai, được nịnh nọt hai ba lần thì quên luôn dự định ban đầu. Còn Thừa Hoàng…
Đến bây giờ Chu Yếm vẫn không đoán ra Thừa Hoàng đang nghĩ gì, mặc dù người này bảo vệ hắn nhưng cũng rất vô vị, nhiều năm qua ông ta luôn kiệm lời ít nói. Có lẽ vì chuyện thảo dược bị mất trộm mà gần đây Thừa Hoàng càng âm trầm hơn, bố trí cạm bẫy độc trùng trong và ngoài điện đá dày đặc như sao sa.
Đột nhiên có một âm thanh kỳ lạ vang lên, nghe vào tai cảm thấy rất khó chịu, nó truyền đến từ hướng Thần Đầm. Thừa Hoàng khẽ lách người, biến mất khỏi Đài Hắc Thần trong nháy mắt, kéo theo đó là tám trong mười sáu trưởng lão.
Giáo chúng bắt đầu xôn xao, Xích Bạt và A Lan Đóa ở trên đài ổn định tình hình, họ nhận lấy lễ vật rồi nói mấy câu tượng trưng rồi dẫn người Trung Nguyên đến chỗ ở mà Diệt Mông đã chuẩn bị xong xuôi.
Các bảo vật vừa được cất vào kho, Đài Hắc Thần trở nên trống rỗng, giáo chúng cũng tản ra, chụm đầu cảm khái lễ vật xa hoa quý giá.
Bầu không khí trong điện đá của Thừa Hoàng đông cứng, những bó đuốc soi rõ mọi nơi, mặc dù có mặt nạ ngăn trở nhưng vẫn có thể cảm nhận được lửa giận lạnh lẽo tỏa ra từ người Thừa Hoàng. Xích Bạt và A Lan Đóa đến chậm hơn một chút, gương mặt không nén được vẻ ngạc nhiên, “Xảy ra chuyện gì? Có người xâm nhập?”
Thừa Hoàng vẫn im lặng, một lúc sau mới lạnh lùng nói, “Có người suýt nữa chui vào trong điện, may mà có dược nhân ngửi ra mùi nên tấn công hắn, nếu không…”
Mặt mày mấy người trầm xuống, ngay cả điện đá của Thừa Hoàng cũng có thể xâm nhập thì những chỗ khác không cần nói đến, Xích Bạt hỏi, “Người đâu? Chạy trốn rồi?”
Thừa Hoàng lạnh lùng nói, “Sau khi tiếng gào vang lên kẻ đó đã rút lui, không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
A Lan Đóa không thể tin được, “Qua được ong độc, linh xà và bò cạp thánh trông chừng?”
Thừa Hoàng đã kiểm tra đi kiểm tra lại, ông ta lắc đầu, “Linh xà và bò cạp thánh vô dụng, kể cả ong độc cũng vậy, có lẽ người kia mang theo thứ gì đó có thể né tránh bọn chúng.”
Diệt Mông đưa người Trung Nguyên đến chỗ ở xong cũng đến, hàng mày già nua nhíu sâu, “Linh xà chết như thế nào?”
Ba con rắn dài chết ở ngoài điện, Chu Yếm xem xét cẩn thận, chỉ thấy đầu bị đập bẹp nhưng răng nanh vẫn hoàn hảo, “Rắn bị đập nát đầu.”
Trong lòng mấy người đều có suy tính, mặc dù linh xà không bằng Thánh xà màu vàng của A Lan Đoá, nhưng cũng cực kì lanh lẹ và hung mãnh. Chúng lại được nuôi dưỡng lâu năm nên tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường có thể chống trả.
Diệt Mông bình tĩnh cất lời, “Thần Đầm là địa phận quan trọng của giáo phái, mặc kệ người này lẻn vào trong với mục đích gì thì sau khi rút lui chắc chắn sẽ quay lại. Suy cho cùng dược nhân, bọ cạp độc, rắn và ong cũng không bằng người sống. Ngày mai ta sẽ điều một số người đến tăng cường canh phòng, khiến kẻ kia có đi mà không có về.”
A Lan Đoá vừa định phụ họa thì Thừa Hoàng đã lạnh lùng từ chối, “Không cần, ta tự có biện pháp.”
“Diệt Mông nói có lý, cái tên quái gở không thích người sống nhà ông hãy tạm thời nhân nhượng một chút.” Xích Bạt không nhịn được chép miệng liên tiếng, hắn đảo mắt nhìn xung quanh rồi hỏi, “Sao lại trùng hợp như vậy? Liệu có liên quan đến người Trung Nguyên không?”
“Chỉ sợ người này đã ẩn nấp trong giáo từ lâu, lần này nhân lúc vắng vẻ lẻn vào đây.” Mặt mày Thừa Hoàng u ám không biết đang nghĩ gì, một lúc sau ông ta mới lên tiếng, “Thủ vệ quá nhiều sẽ khiến kẻ trộm hoảng sợ, ta bố trí cạm bẫy khác, chỉ chờ hắn quay lại.”
Ông ta đã khăng khăng như vậy, người khác cũng không tiện khuyên bảo thêm nữa. Diệt Mông khom lưng nhìn cạm bẫy độc trùng dày đặc ở trong và ngoài điện, hồi lâu sau mới đứng dậy hỏi, “Người này xông vào đây để trộm cái gì?”
Thừa Hoàng trầm mặc, hốc mắt đen ngòm âm u lạnh lẽo, tỏa ra ý giết chóc vô hạn.