Tập tục của Chiêu Việt là dựng nhà bằng trúc, nhà trúc dựng cao ba bốn tầng, bên trên phủ màn tơ và treo chuông đồng nên ở trong phòng vô cùng mát mẻ. Có một vài nơi lụp xụp hoang tàn, chỗ ở của nô lệ tất nhiên là tệ nhất, vật liệu trúc sử dụng đều đã cũ nên bị mục, hơn mười người chen chúc trong một gian phòng, mùi hôi hám càng thêm rõ ràng.
Nạp Hương bước ra hành làng hít thở thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc quay về, “Di Hương, muội quét xong khu phía đông Thần Điện rồi à?”
Chờ đối phương gật đầu, Nạp Hương dặn dò, “Vậy muội nghỉ ngơi đi, một lát nữa còn phải đi giặt quần áo, tuyệt đối không được đi lung tung, muội đã biết chưa?”
Thiếu nữ câm lại gật đầu, nghe lời bước vào nhà nghỉ ngơi, bấy giờ Nạp Hương mới yên tâm.
Đường muội của nàng quả thực tên là Di Hương nhưng không phải là người trước mắt.
Lúc nàng và đường muội bị chọn làm nô lệ tiến cống, người thân chán nản lại không thể làm gì. Không thể làm trái chỉ dụ của Thần, nếu đã vào Thần giáo thì không thể quay về thôn, chẳng khác gì máu mủ vĩnh viễn chia cắt. Không ngờ trong lòng đường muội có tính toán riêng, lại dám can đảm vứt bỏ người thân, bỏ trốn với một người ở thôn bên cạnh.
Bị định thành nô lệ lại không nói không rằng chạy trốn, chẳng khác gì tai họa ngập trời, không nói đến người thân bị trách phạt mà một khi Thần giáo tức giận, cả thôn cũng bị liên luỵ.
Đương lúc mọi người hoảng sợ vô cùng, mẫu thân nàng trùng hợp nhặt được một cô nương gần bằng tuổi Di Hương bên bờ suối. Có lẽ là người trong trại không cẩn thận trượt chân ngã xuống nước, đầu đập vào tảng đá trong suối nên quên hết mọi chuyện. Nàng ấy bị câm điếc bẩm sinh, trầm tính dễ bảo, người nhà thương lượng với nhau, quyết định sung nàng làm Di Hương.
Năm nay trong thôn cống nạp ba người, trừ Nạp Hương và Di Hương thì còn một người khác là A Lặc, hắn và Nạp Hương chơi với nhau từ nhỏ, đương nhiên sẽ không nói ra ngoài. Sau chuỗi ngày vào giáo kinh hồn bạt vía, may mà hai người được phân công đến cùng một chỗ, thiếu nữ câm còn nghe lời hơn cả Di Hương thật, chưa từng gây rắc rối khiến Nạp Hương thấy an ủi phần nào.
Ở đây khắp nơi đều là độc trùng rắn rết, nhìn quen rồi thì không sợ nữa, đồ ăn không khác với ở thôn là bao, mặc dù cũng bị Huyết hầu bắt nạt nhưng Nạp Hương may mắn nên sống tốt hơn nô lệ khác đôi chút, chỉ cần cẩn thận không phạm lỗi gì là có thể yên bình sống qua ngày, trái tim cũng dần bình tĩnh trở lại.
Trải qua một khoảng thời gian, Nạp Hương đã hiểu cấp bậc ở trong giáo, những nô lệ quản lý các nàng là Huyết hầu, trên nữa là mười sáu trưởng lão và ba vị hộ pháp, cao quý nhất là Giáo chủ. Giáo chủ là nữ, đã bế quan luyện công nhiều năm, không quan tâm đến chuyện trong giáo, sinh được một gái một trai. Nữ nhi mang dòng máu thuần khiết, là con trưởng của Giáo chủ, được tôn làm Thánh nữ, trước mắt tất cả mọi chuyện trong giáo đều do ba Đại hộ pháp quyết định, nghe nói tính tình ba vị này không giống nhau, mỗi người ở một điện, đến nay Nạp Hương vẫn chưa nhìn thấy họ.
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân nặng nề, một thanh niên cường tráng xách hai thùng nước lớn đổ ào ào vào vạc nước trong viện, Nạp Hương không nhịn được sẵng giọng bảo, “Chẳng phải ta đã bảo huynh không cần gánh à? A Lặc lại tự tạo việc cho mình thế.”
“Huynh khỏe, gánh mấy thùng nước thì có là gì.” A Lặc lau mồ hôi, trả lời bâng quơ, hắn yêu thầm Nạp Hương lâu nay, thấy giai nhân cười tươi thì vui mừng tìm chút đề tài lấy lòng, liếc qua phòng trúc hỏi, “Dạo này nàng ta có nghe lời không?”
Nạp Hương đương nhiên hiểu hắn hỏi gì, ậm ừ đáp lại.
A Lặc thấy vẻ mặt nàng không có gì khác biệt, giơ nắm đấm nói, “Nếu nàng ta không ngoan thì ta đánh nàng ta giúp nàng.”
Đúng là một người thô lỗ, Nạp Hương tức giận đẩy hắn, thúc giục hắn rời đi, quy củ trong giáo rất nghiêm khắc, quả thực A Lặc không dám ở lâu, hàn huyên vài câu rồi xách cái thùng không rời đi.
Nạp Hương vốn cho rằng thời gian cứ thế trôi qua, ai ngờ ngày đó đột nhiên sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Huyết hầu phân công nàng đến một Thiên Điện cắt tỉa bụi hoa, công việc nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lúc cắt tỉa hơi khó khăn, vừa phải sửa lại dáng hoa vừa phải né tránh các loại độc vật lui tới. Nạp Hương cắt đến trưa, eo mỏi lưng đau, nàng ngẩng đầu lên thì bất chợt nhìn thấy một đôi nam nữ đang cãi lộn ở phía xa.
Nam nhân cao lớn oai hùng, đội khăn trùm đầu bằng vải xanh, dáng người rắn rỏi cân đối, vai và cánh tay cường tráng, trên đó xăm những câu thần chú có hoa văn phức tạp, cổ tay đeo một cái vòng bạc lớn khảm những viên đá quý xanh biếc hình tròn, hông buộc roi dài.
Tuổi người nữ còn nhỏ, yêu kiều xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha mềm mại, hoa văn trên quần áo rực rỡ, đai lưng khảm bạc quấn quanh vòng eo mềm mại như rắn nước, nàng cũng đeo roi mềm bên hông.
Hình như hai người đang cãi nhau dữ dội, nam nhân muốn ôm nữ tử nhưng lại bị nàng đấm vào ngực, nam nhân rầu rĩ nhíu mày, không dám đánh trả, trong vẻ khó xử ẩn chứa yêu thương khiến đứng ngoài nhìn thấy cũng mềm lòng. Ấy thế mà nữ tử lại không hề thay đổi sắc mặt, chỉ mũi hắn mắng chửi vài câu rồi xoay người rời đi, không hiểu sao lại đi về phía Nạp Hương.
Nam nhân tất nhiên không để nàng đi, sau một hồi lôi kéo, hắn bị nữ tử tát vào mặt, cái tát mạnh đến nỗi gò má hắn đỏ bừng, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi cơn tức, “A Lan Đóa, ta răm rắp nghe lời nàng, vô tình phạm một lỗi nhỏ là nàng phát cáu, bao nhiêu việc tốt ta làm ngày thường đều biến thành tim heo phổi chó, rốt cuộc nàng xem ta là gì?”
Nữ tử xinh đẹp hừ lạnh đầy khinh miệt, “Ngươi là ai ta còn không biết sao? Dù có ngày Xích Bạt ngươi ngã xuống khe núi cũng đổi được cái tính lăng nhăng!”
“Ta chỉ trêu chọc nữ nô vài câu mà thôi, người nàng đã giết, nàng còn muốn thế nào nữa!” Nam nhân ăn nói khép nép vẫn không dỗ được giai nhân, bụng cũng tích đầy giận dữ, “Nam nhân nào mà chẳng vậy, người quan trọng nhất trong mắt ta chỉ có nàng, ta thề sau này sẽ không qua lại với những nữ nhân khác nữa, nàng còn có gì không vừa lòng?”
Nữ tử kiêu ngạo hất cằm, “Ta nghe mấy lời này đã sắp chai cả tai, ghê tởm vô cùng, ngươi biết đi tìm nữ nhân chẳng lẽ ta không biết tìm nam nhân sao? Ngày mai ta cũng đi tìm một người, xem ngươi có cười được không!”
Gương mặt tuấn tú của nam nhân tràn ngập tức giận, “Trong giáo còn có nam nhân nào xuất sắc hơn ta sao? Đến lão già Diệt Mông kia cũng phải nhường nhịn ta ba phần, nàng có thể vừa mắt ai được nữa?”
Nữ nhân nghiến chặt hàm răng trắng ngà, cười mỉa mai, “Dù ngươi có năng lực, được những cái tiện nô xem là kim châu bảo bối thì A Lan Đóa ta cũng không thích ngươi, chẳng lẽ trên đời này chỉ có mình ngươi là nam nhân?”
Hai người cãi nhau ầm ĩ dọa Nạp Hương sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.
Nàng nhìn thấy chuyện không nên nghe, nghĩ đến thân phận của hai người này, nàng hận không thể tát rơi hai lỗ tai của mình. Dù không nghe thấy rõ hai người nói gì nhưng nhìn vòng tay và đai lưng của họ cũng thấy không tầm thường, chỉ người có địa vị cao trong giáo mới có thể đeo đồ trang sức khảm đá quý, cái tên Xích Bạt này là một trong ba Đại hộ pháp, nữ tử này trẻ tuổi như vậy nhưng khi đối mặt với hộ pháp không hề có ý kính trọng, còn quát mắng tùy tiện, ngoại trừ Thánh nữ A Lan Đóa ra thì còn là ai vào đây nữa.
Nạp Hương hối hận vô cùng, đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười chế nhạo của một người, âm thanh rõ ràng như thế đã khiến cả ba người hoảng hốt. Hai người đang cãi nhau dừng lại quay sang nhìn, phát hiện ra Nạp Hương thì đôi mắt lập tức trở nên hung ác, dọa nàng sợ đến mức muốn ngất đi.
Một con rắn lục trườn từ trên cây xuống, cùng với đó là giọng nói uể oải thờ ơ, “Xích Bạt, ngươi không biết lúc nữ nhân nổi nóng phải trốn ra thật xa à? Lúc này ngươi có thề thốt cũng vô dụng thôi, dù ngươi có biến thành một con chó thì tỷ tỷ của ta cũng chỉ đá cho ngươi mấy cước, cần gì phải lãng phí thời gian thế.”
“Chu Yếm!” A Lan Đóa vừa nghe đã biết là ai, lập tức nói bằng giọng điệu chẳng tốt lành, “Ngươi trốn trên cây làm gì!”
Thiếu niên khôi ngô nhảy từ trên cây xuống, “Ta chỉ mới ngủ một giấc mà đã ầm ĩ đến mức có người chết.”
Màn cãi lộn bị hết người này đến người kia đứng xem, hai người đều không vui nhưng không thể nổi cáu với hắn, tất cả bực bội đều trút sang người Nạp Hương.
Thiếu niên bật cười, hắn có vẻ ngoài không tệ, nhưng lời nói lại lạnh lùng thâm hiểm, hắn giơ tay véo gò má trắng bệch của Nạp Hương, “Chỉ là một nữ nô mà thôi, nếu ta là ngươi ta sẽ ngủ với một người nữa ở ngay trước mặt tỷ ấy. Dỗ dành mãi cũng chẳng có tác dụng thì sao phải dán mặt nóng vào nồi lạnh.”
Xích Bạt chịu đựng mấy lời mỉa mai, lại bị A Lan Đóa khinh bỉ, bỗng sinh ra khí phách, “Ngươi nói không sai, dù sao cũng không chiếm được lợi lộc gì, ta cần gì phải khổ sở cầu xin, thiên hạ thiếu gì nữ nhân!”
Hắn không nhìn A Lan Đóa, dùng một tay nhấc Nạp Hương lên rồi vác trên vai, sải bước rời đi.
A Lan Đóa căm hận nhìn bóng lưng của Xích Bạt chòng chọc rồi nghiêng đầu lườm Chu Yếm, nàng nhìn đệ đệ ruột của mình với vẻ kiêu ngạo xen lẫn căm ghét, “Ta thấy ngươi nhàn rỗi quá rồi, ở đâu cũng có thể nói nhảm.”
Chu Yếm vốn chẳng để ý đến nàng, “Hóa ra ngươi ăn nói khó nghe nhưng thật ra không muốn đuổi hắn đi, quả nhiên nữ nhân đều nói một đằng làm một nẻo.”
Gương mặt thanh tú của A Lan Đóa vặn vẹo, nàng hung tợn quát lên, “Ngươi là cái thá gì? Ai cần ngươi lo!”
Chu Yếm mỉa mai kéo dài giọng, “Ngươi sợ cái gì? Tên kia là kẻ ngu ngốc, chỉ cần ngươi ngoắc ngoắc tay hắn đã vẫy đuôi dán mặt vào, màn kịch này đúng là rất thú vị.”
A Lan Đóa giận đến nỗi ngực phập phồng liên tục, đôi mắt sáng rực bỗng trở nên âm trầm, vút roi xé toang một góc vạt áo của hắn, “Tên tạp chủng ti tiện này, nếu không có Thừa Hoàng che chở cho ngươi thì ngươi đã sớm bị rạch nát miệng, cút về ôm chân ông ta đi!”