Một Tấc Tương Tư

Chương 82: Cuối Cùng Thành Không



Tô Vân Lạc như về lại vùng cực Bắc, cố hết sức leo ra khỏi động băng sâu vạn trượng, bốn phía vừa tối lại vừa lạnh, tường băng không biết sẽ sụp đổ lúc nào, tiếng gió hú thê lương chẳng biết truyền đến từ nơi nào, phảng phất như có vô số ác quỷ quẩn quanh bên người. Trước mắt là một màu đen kịt, cuối cùng nàng rơi xuống dưới, giữa lúc hoảng sợ nàng đột nhiên mở mắt ra. Bóng tối và u ám rút lui, nàng phát phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của Sắt Vi Nhĩ, trong thoáng chốc tỉnh táo, trái tim nàng quặn đau như bị sét đánh trúng, lưng co rút đau đớn, ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Sắt Vi Nhĩ hơi thất thần, nàng đang tiếp đãi một vị khách đột nhiên đến thăm, là bề tôi dưới váy nàng gần đây – Địch Song Hành xuất thân từ danh môn ở Thương Châu. Mặc dù hiện giờ đối phương chỉ giữ một chức quan nhàn tản, nhưng trong gia tộc Địch thị có mấy vị quan lớn nổi tiếng trong triều, kết giao nhiều người càng có lợi, tất nhiên là phải qua loa một phen.

Địch Song Hành đến để mời người, sau một lần gặp mỹ nhân tóc vàng ở bữa tiệc, hắn bị nàng quyến rũ đến mức thần hồn điên đảo, nhanh chóng trở thành bề tôi dưới váy nàng. Gần đây mỹ nhân thích xã giao đóng cửa không ra ngoài làm lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, “Công chúa Sắt Vi Nhĩ không có hứng thú với yến tiệc, chẳng lẽ có chỗ nào sắp xếp không thỏa đáng nên công chúa không thích?”

Sắt Vi Nhĩ uể oải gật đầu, nàng đã gặp nhiều nam nhân, xuất thân của và tướng mạo của Địch Song Hành có thể tính là thượng phẩm, nhưng với nàng, đối phương cũng chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng, “Địch công tử hiểu nhầm rồi, ta có một cô muội muội đến từ phương xa bị nhiễm bệnh nên khó chịu, nhất thời không thể rời khỏi muội ấy được.”

Mỹ nhân quyến rũ tùy hứng khiến Địch Song Hành mê mẩn, nhưng bất kể thuyết phục thế nào, mỹ nhân vẫn không chịu gật đầu, hắn không khỏi sinh ra nghi ngờ, “Dù Công chúa dốc lòng chăm sóc muội muội, cũng không nên ở trong nhà dài ngày, đi ra ngoài thư giãn mấy canh giờ là có thể quay về, tuyệt không kéo dài.”

Mỹ nhân mắt xanh yêu kiều che miệng cười nhưng trong lòng đã mất kiên nhẫn, nàng đang định đuổi Địch Song Hành ra ngoài thì đột nhiên có thị nữ vội vàng chạy đến, nói nhỏ bên tai nàng mấy câu, nàng biến sắc, không quan tâm đến khách, lập tức chạy vào trong viện.

Địch Song Hành lưu luyến mỹ nhân, lại có lòng muốn điều tra, thừa dịp nội viện rối ren không ai ngăn cản, vậy mà đi vào theo. Chỉ thấy cửa phòng ngủ mở rộng, Sắt Vi Nhĩ vội vàng chạy vào, bên trong vang lên tiếng chén đĩa vỡ loảng xoảng, sau đó truyền ra tiếng Hồ mềm mại của mỹ nhân, dường như đang kiên nhẫn dỗ dành ai đó.

Địch Song Hành chưa từng nghe thấy giọng điệu an ủi ôn tồn của mỹ nhân kiêu ngạo, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ, hắn bước lên thềm đá nhìn vào phòng, mỹ nhân mắt xanh ngả vào giường như dây leo, trong lòng ôm một Hồ cơ trẻ tuổi đang giãy giụa.

Gương mặt Hồ cơ tái nhợt, hàng mi dài khép hờ, mái tóc đen nhánh trải xuống người, khóe môi nhuốm máu, nàng có một vẻ đẹp yếu ớt khiến người ta thổn thức.

Địch Song Hành không hiểu Sắt Vi Nhĩ đang nói gì, hắn nhìn chằm chằm hai người trên giường, không thể rời mắt đi được.

Một người tóc vàng, một người tóc đen, phong thái hoàn toàn khác biệt nhưng đều xinh đẹp khuynh thành, cả hai đều có làn da trắng như tuyết, gương mặt khó mà diễn tả bằng lời. Bóng người giao hòa, tứ chi kề sát kết hợp với những lời lẩm bẩm dịu dàng, hình tượng cực đẹp lại vô cùng cám dỗ, khiến những tưởng tượng trong đầu hắn lan tràn thành bụi.

Mỹ nhân tóc đen đột nhiên đau đớn cuộn mình, một tia máu dọc theo môi chảy xuống, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Một tay Sắt Vi Nhĩ nâng mặt của nàng, nghiêng đầu gọi thị nữ thì bỗng nhìn thấy người đứng thăm dò ngoài cửa. Nàng vô cùng giận dữ, ra lệnh bằng tiếng Hồ, lập tức có hai thị nữ khép cửa lại, nô bộc cao lớn nghe sai bảo trực tiếp mời Địch Song Hành ra khỏi phủ.

Địch Song Hành bị đuổi ra ngoài cũng không thấy giận, trong đầu vẫn nghĩ đến hai mỹ nhân, nhưng giờ không thể vào phủ được nữa, hắn đành ấm ức lên xe ngựa. Người đánh xe ngựa điều khiển chiếc xe từ từ chạy ra xa, một chiếc xe ngựa khác chạy ra từ hẻm đối diện, lướt qua xe của bọn họ, đứng ngay chỗ mà Địch Song Hành vừa rời đi.

Sắt Vi Nhĩ đã quẳng Địch Song Hành ra khỏi đầu, nàng nhận ống thuốc thị nữ đã đốt, xích lại gần người nằm trong lòng, dịu dàng dụ dỗ, “Vân Lạc, hít một hơi này, nó có thể trị được đau đớn trong lòng ngươi.”

Mùi hương ngọt ngào kỳ lạ tràn ngập chóp mũi, Tô Vân Lạc dịu dàng ngoan ngoãn hít vài hơi, chỉ trong chốc lát nàng đã mơ màng, linh hồn như đang trôi giạt giữa đám mây, tất cả đau khổ không còn tồn tại, chỉ còn lại ngọt ngào, trống rỗng và thoải mái. Nàng nhíu chặt mi tâm, không giãy dụa nữa, nặng nề dựa vào mỹ nhân tóc vàng mỹ nhân ngủ thiếp đi.

Lại trấn an thành công lần nữa, Sắt Vi Nhĩ không ngạc nhiên chút nào, nàng lấy khăn lụa lau sạch mồ hôi ẩm ướt của người trong lòng, gương mặt xinh đẹp giảo hoạt nở một nụ cười kỳ dị, giọng nói mềm mại đáng yêu giống như ma nữ đang dụ dỗ, “Chim sẻ đáng thương, quên nam nhân kia đi, hắn không xứng với ngươi, chờ ngươi tỉnh lại…”

Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bị mở ra một cách bạo lực khiến tất cả mọi người trong phòng ngạc nhiên chấn động.

Một người hầu thanh niên bước vào, toàn bộ thị nữ ngã xuống trong nháy mắt, dường như cả căn phòng chỉ còn sót lại một người sống là Sắt Vi Nhĩ, dù nàng quát lên thì nô bộc cao to bên ngoài vẫn không có phản ứng gì.

Một nam tử tuấn tú hào hoa bước vào, mắt phượng nhìn lướt qua người ở trong lòng Sắt Vi Nhĩ rồi lại liếc qua ngọn đèn đặt bên giường, ống bạc và hộp cao phù dung màu vàng đang mở, chàng thoáng ngừng chân rồi bước đến cạnh giường êm.

Mặt Sắt Vi Nhĩ trắng bệch, nàng cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, dù hai tay đang ôm chặt người Tô Vân Lạc vẫn không ức chế được cơn run rẩy.

Nàng ghét cảm giác bị người ta điều khiển, vận mệnh đã đưa một con chim sẻ đến giúp đỡ nàng có được tự do. Con chim sẻ này mạnh mẽ như vậy, lại đơn thuần trầm mặc đến thế, chỉ cần bắt được nó thì nàng sẽ không sợ hãi gì nữa. Nhưng còn có một người khác cũng đồng thời bắt được chim sẻ, nàng khó mà tiếp xúc và thăm dò người này được, cảm giác không thể nắm mọi thứ trong tay khiến nàng sợ hãi.

Dường như Khanh Từ không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, một tay lôi Sắt Vi Nhĩ ra khỏi giường, làm nàng ta ngã nhào xuống đất.

Chàng giống như biến thành một người khác, Sắt Vi Nhĩ mẫn cảm nhận ra, thậm chí nàng không dám phát ra một tiếng kêu to duyên dáng.

Người nàng bỗng đau nhức vô cùng, giống một con cá bị ngọn lửa lớn thiêu đốt và lưỡi dao vô hình lột ra từng lớp da thịt, nhưng lại không dám kêu ra tiếng. Mái tóc vàng tán loạn, mặt mày ướt đẫm mồ hôi, gương mặt xinh đẹp méo mó, Sắt Vi Nhĩ đau đến độ suýt tắt thở, phảng phất như nàng đang sống sờ sờ nhưng đã rơi vào địa ngục.

Đau đớn bỗng biến mất như kỳ tích, nàng nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, “Nếu còn cho nàng ấy hít cao phù dung, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”

Giọng nói của chàng trong trẻo xa xôi, giống như một vị thần nắm quyền giết chóc trong tay nhìn xuống một con côn trùng bé nhỏ. Sắt Vi Nhĩ rơi nước mắt, vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, lúng túng nói, “Tim nàng ấy đau, đại phu không trị được.”

Đây là lời giải thích cũng là một cái cớ cho qua chuyện, cao phù dung sẽ khiến con người trở nên mơ màng uể oải, hít nhiều thành nghiện, nhưng nó cũng có hiệu quả ổn định tinh thần và giảm đau, đủ để làm dịu đi cơn đau mỗi khi nàng phát bệnh.

Tả Khanh Từ ngồi xuống giường, ấn lên mạch ở cổ tay Tô Vân Lạc, khám bệnh xong chàng buông tay, Bạch Mạch đứng đằng sau đưa hòm thuốc ra.

“Nàng ấy quá xúc động nên bị trúng gió, vết thương cũ ở tâm mạch cũng tái phát.” Chàng lạnh nhạt giải thích, lấy một cái bình ngọc rồi đổ thuốc ra, đút vào miệng Tô Vân Lạc sau đó dùng kim châm hơ nóng đâm vào mấy yếu huyệt, “Thuốc sẽ được đưa đến sau, sắc thuốc theo đơn cho nàng ấy dùng, nếu dám giở trò thì ngươi sẽ biết sống không bằng chết là gì.”

Sợ hãi vô biên khiến Sắt Vi Nhĩ không kiềm chế được cơn run rẩy, Tả Khanh Từ không để ý đến nàng ta nữa, chàng liếc nhìn người trên giường.

Hồ cơ đang ngủ say tiều tụy dị thường, dưới mắt có hai quầng thâm đen, trông có cảm giác thoi thóp yếu ớt, cao phù dung mang đến khoảng thời gian thả lỏng ngắn ngủi, nàng ngủ rất yên bình, cần cổ mảnh khảnh nghiêng nghiêng, xương quai xanh hiện lên rõ nét, để lộ vẻ gầy gò ốm yếu.

Đôi mắt phượng không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, Tả Khanh Từ ở lại một khắc rồi đứng dậy rời đi.

Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, Sắt Vi Nhĩ bỗng xụi lơ, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Vết thương dần chuyển biến tốt đẹp, ý thức chìm trong vực sâu của Tô Vân Lạc cũng dần quay về.

Dường như có biến hóa rất nhỏ xảy ra, chẳng hạn như mùi hương vỗ về linh hồn biến mất, bát thuốc đen nhánh bắt đầu có tác dụng, uống một bát trước khi ngủ có thể giúp nàng ngủ rất say. Sắt Vi Nhĩ cũng thay đổi, không còn vô tình hoặc cố ý kích thích nàng, nàng ta không hề nhắc đến Tả Khanh Từ.

Trái tim thôi quặn đau, nhưng Tô Vân Lạc vẫn rất gầy gò, dường như có thứ gì đó chắn ngang cổ họng khiến nàng khó mà nuốt đồ ăn xuống được.

Ánh mắt Sắt Vi Nhĩ càng ngày càng lo lắng, nàng nhận cái chén lưu ly từ trong tay thị nữ, đút cho nàng một miếng dưa mật, Tô Vân Lạc cố gắng há to miệng, nhưng vừa ngậm một lát đã không nhịn được, nôn vào chậu bạc bên cạnh, cơ thể yếu ớt thoáng run rẩy. Nàng gắng gượng chống đỡ, cuối cùng chỉ ăn hết một chén cháo và uống một bát thuốc.

Mỹ nhân tóc vàng thở dài một hơi, đang định đi lấy thuốc thì sau lưng vang lên một câu nói nhỏ, “Sắt Vi Nhĩ, cám ơn ngươi.”

Giọng nói hơi khàn, nghe yếu ớt vô cùng. Lòng Sắt Vi Nhĩ cảm thấy đau xót, nàng vẫng nhớ dáng vẻ của chim sẻ ngày mới gặp, linh hoạt mạnh mẽ, không gì làm không được, không sợ Quân vương và ngàn vạn kỵ binh tinh nhuệ, nàng quay đầu cười gượng gạo, “Ngươi phải nhanh khỏe lên, nam nhân là cái thá gì, chỗ nào mà chẳng có.”

Vừa nói ra khỏi miệng, Sắt Vi Nhĩ lại rùng mình, nam nhân kia thật sự sẽ bỏ qua cho nàng ấy sao? Dù đã được ban hôn, người kia vẫn không kề kiêng dè, khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, không cho người bên ngoài có cơ hội nhúng tay vào.

Tiếng sấm nổ đùng đoàng vang lên, vài hạt mưa rớt xuống, bóng cây trong viện lắc lư.

Tả Khuynh Hoài liếc nhìn sắc trời, giơ tay đóng cửa sổ, “Thời tiết này sao lại có sấm, đúng là kỳ lạ.”

Tình Y vốn cảm thấy buồn bực trong lòng, ngược lại nàng mong có gió thổi vào mới tốt, “Không biết bây giờ Đại ca đang làm gì, mấy tháng nữa huynh ấy sẽ thành hôn, sao muội cảm thấy huynh ấy không hề vui vẻ?”

Tả Khuynh Hoài đang nhậm chức ở Vũ Lâm Vệ, công việc phức tạp vô cùng, gần nửa năm nay hắn bận rộn đến mức chân không chạm đất, chỉ cần ngả người xuống giường là sẽ ngủ ngay. Quen rồi thì cảm thấy quãng thời gian này rất thoải mái, không cần phải nghe công chúa An Hoa dạy dỗ, cũng không cần phải áy náy mỗi khi đối mặt với Tả Hầu.

Mắt thấy Tả Khanh Từ sắp kết thông gia với phủ Quốc công, con đường thừa kế tước vị càng lúc càng ổn định, Tả Khuynh Hoài cũng biết mình làm trái ý công chúa An Hoa, tiền đồ đã không còn hy vọng, trong lòng càng lúc càng bình tĩnh, hắn cảm thấy cả đời này làm một Vũ Lâm Vệ cũng được. Vì phải trực trong cung nên không thể tự ý rời khỏi vị trí, hắn cũng không biết rõ mọi chuyện, chỉ biết hình như chuyện tứ hôn là do phủ Thẩm quốc công cầu xin, “Nếu Thẩm tiểu thư thật sự tốt như muội nói thì sao Đại ca lại không hài lòng được.”

Tả Tình Y không nói nên lời, mơ hồ cảm thấy không yên tâm, mệt mỏi thở dài, “Nhị ca, huynh thấy chuyện Uy Ninh Hầu thế nào? Sao ngày ấy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

Chuyện này Tả Khuynh Hoài biết rất rõ, ngày đó Vũ Lâm Vệ có nhiệm vụ bảo vệ nên hắn cũng vừa hay ở đó.

Hàng năm đều diễn ra một lần săn thú vào mùa đông, Thiên tử đi săn, văn võ bá quan đều tham dự, đây là một cơ hội cho nam nhân phô bày võ dũng, đám tùy tùng thông thạo bắn cung cưỡi ngựa đều xoa tay xoa chân, cố ý thể hiện thân thủ trước ngự tiền.

Hắn nhớ rõ Uy Ninh Hầu cưỡi một con ngựa thần tuấn lông đỏ thẫm, bắn cung vô cùng chính xác, ông ta nhanh chóng săn được rất nhiều con mồi, “Bạc Hầu vốn đi săn rất suôn sẻ, chưa đầy một canh giờ đã săn được hơn mười con chim trĩ và thỏ rừng. Ai ngờ ở trong rừng lại đụng phải một gấu lớn hung ác, da gấu dày dặn, rất khó bắn thủng, nó đuổi theo Hầu gia không buông, con ngựa hoảng sợ quá độ nên đã hất Hầu gia ngã xuống. Mặc dù Hầu gia ra sức chống đỡ nhưng làm sao đọ lại gấu hoang sức lớn, cuối cùng bị cắn trúng, nếu không phải những người khác chạy đến kịp thời chỉ sợ khó giữ được tính mạng.”

Tả Khuynh Hoài kể lại tình cảnh ngày đó rất sinh động, Tình Y mở to đôi mắt trong veo, “Sao săn thú mùa đông lại nguy hiểm như vậy, hôm ấy Đại ca cũng đi?”

“Đi săn vốn có nguy hiểm nhưng trước đó rõ ràng đã gõ chiêng quanh núi, đuổi thú dữ cỡ lớn ra ngoài, không ngờ con gấu kia lại bất ngờ xông đến, vì chuyện này mà hộ vệ canh giữ vòng ngoài còn bị trách phạt.” Tả Khuynh Hoài giải thích cặn kẽ xong lại nói, “Mặc dù Đại ca cũng đi nhưng không đeo cung, vẫn luôn ở chung với mọi người nên an toàn, không có gì đáng lo.”

Tả Tình Y sinh lòng nghi ngờ, “Bạc Hầu thật sự bị thương nặng vậy sao?”

Tả Khuynh Hoài nói rập khuôn theo lời Ngự y, “Vết cắn quả thực không nhẹ, sợ là phải điều dưỡng một thời gian dài mới từ từ hồi phục.”

Ánh mắt Tả Tình Y lộ ra vẻ thương cảm, “Nhưng muội nghe nói lúc ngài ấy tỉnh lại không nói được, đây là thật?”

“Đúng vậy, Ngự y nói có lẽ lúc té ngã trong rừng, ngài ấy đã đập đầu vào tảng đá hoặc gốc cây nên máu bầm tụ lại chưa tan, Thánh thượng còn hạ chỉ thăm hỏi và động viên mấy lần.” Tả Khuynh Hoài đã từng gặp nhiều chuyện trên chiến trường, chuyện như thế này cũng không hiếm thấy, hắn chỉ cảm thấy khỏi thương xót cho một nam nhân võ dũng chỉ trong một đêm đã thành người tàn phế nằm trên giường.

Tả Tình Y nghe xong đầu đuôi, thổn thức hai câu rồi không quên nhắc nhở, “Sau này Nhị ca cưỡi ngựa cũng phải cẩn thận.”

Tả Khuynh Hoài bật cười, “Nhị ca của muội chưa vô dụng đến mức đó.” Vừa nói ra, hắn lập tức cảm thấy không ổn, thế này có khác nào đang mỉa mai Bạc Hầu, hắn lúng túng ho khan, nâng tách trà lên uống để che giấu.

Tả Tình Y chớp đôi mắt trong veo một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi, “Nhị ca, bọn họ nói Đại ca từng kết giao với một Hồ cơ, chuyện này có thật không?”

Tả Khuynh Hoài vừa uống một ngụm nước, nghe thấy vậy liền phun thẳng ra ngoài, cũng may hắn kịp nghiêng đầu, né tránh mặt bàn.

Tả Tình Y hơi choáng váng, nghĩ thầm trong bụng, phản ứng lớn như thế này chỉ e mười phần thì có chín phần là thật, nàng lập tức thốt ra một chuỗi vấn đề, “Hồ cơ và Thẩm tỷ tỷ là đồng môn? Thuốc chữa bệnh cho Thẩm tỷ tỷ cũng là do Hồ cơ giành được trong đại hội anh hùng? Nàng ấy là trộm? Nàng ấy thật sự tài giỏi vậy sao?”

Tả Khuynh Hoài cũng không biết nàng nghe thấy những tin đồn này ở đâu, bị một chuỗi câu hỏi của nàng làm cho dở khóc dở cười, thấy nàng trẻ con vậy lại không đành lòng trách cứ, chỉ cười gượng, “Muội hỏi nhiều như vậy làm gì? Chẳng phải Đại ca đã đính hôn với Thẩm phủ tiểu thư rồi sao?”

Tả Tình Y suy sụp, “Đại ca từng nói mình có nữ tử yêu mến, nhưng không nói rõ là ai, sau này muội đi nghe ngóng mới biết chuyện của Hồ cơ, là nàng ấy sao?”

Tả Khuynh Hoài ngẩn người, “Huynh ấy nói với muội khi nào?”

“Dù Thẩm tỷ tỷ rất tốt nhưng đến giờ Đại ca vẫn đối xử với tỷ ấy như bình thường.” Tả Tình Y thầm lo lắng trong lòng, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Lần tứ hôn này đều do muội tự ý xuất cung mà thành, lỡ như Đại ca cũng không thích…”

Nhớ tới tình hình ở Phù Châu Tả Khuynh Hoài cũng hơi do dự, cuối cùng nói, “Chuyện này không liên quan đến muội, với thân phận của đại ca, huynh ấy không thể cưới một Hồ cơ làm vợ. Tứ hôn cũng là vinh dự mà Thiên tử ban cho, Thẩm tiểu thư xinh đẹp dịu dàng, lại có quen biết với huynh ấy, sao huynh ấy lại không thích cho được.”

Tả Tình Y im lặng, bực mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv