Âm thanh giòn tan vang lên, chén lưu ly ngũ sắc đặt trên bàn đột nhiên nứt toác, cái chén lộng lẫy vỡ thành ngàn mảnh, những mảnh vỡ lấp lánh rơi xuống bàn.
Tả Khanh Từ thoáng giật mình, đột nhiên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, Bạch Mạch gõ cửa vội vàng bẩm báo, “Công tử, Tình Y tiểu thư và Thẩm cô nương bị tập kích ở ngoài cung!”
Nơi xảy ra chuyện cách phủ Thẩm Quốc Công không xa, phủ Quốc Công cũng nhận được tin sớm nhất, vội vàng đón hai người vào trong phủ.
Trên đường đi không biết Tả Khanh Từ đang suy nghĩ gì, hàng lông mày thẳng cau lại, chưa từng giãn ra. Đợi bước vào Thẩm phủ, Tả Tình Y nước mắt lã chã chạy đến, bên cạnh còn có mấy nữ quyến của Thẩm phủ làm bạn, “Đại ca, huynh nhất định phải cứu Thẩm tỷ tỷ, những người kia vốn muốn giết muội, Thẩm tỷ tỷ hết lòng che chở cho muội mới trúng độc.”
Tả Khanh Từ liếc đôi mắt phượng, không trả lời.
Tả Tình Y chưa bao giờ thấy huynh trưởng có lạnh lùng đến thế, nàng rụt người lại, “Muội biết mình sai, muội không nên tự ý chuồn ra khỏi cung, sau này muội không dám thế nữa. Nếu như Thẩm tỷ tỷ xảy ra chuyện không may, muội…” Nàng sốt ruột đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, mặt toàn nước mắt, khóc nức nở như một đứa trẻ đáng thương.
Cuối cùng gương mặt của Tả Khanh Từ cũng có một chút độ ấm, “Đây không phải lỗi của muội.”
Tả Tình Y nghẹn ngào không thành tiếng, “Phụ thân và Nhị ca đang bàn bạc với Thẩm quốc công. Thẩm tỷ tỷ hôn mê, Ngự y nói là trúng độc rất lợi hại, muội biết chắc chắn Đại ca có cách.”
Tả Khanh Từ xoa đầu nàng, chàng không an ủi quá nhiều, dường như đôi mắt phượng đang cất giấu điều gì đó, trông u ám nặng nề vô cùng.
Ân Trường Ca canh giữ ở ngoài cổng viện, chắp tay với Tả Khanh Từ, mặc dù hắn không mở miệng nhưng vẻ mặt như có ngàn vạn lời muốn nói, tràn đầy sầu lo.
Tả Tình Y mời nữ quyến trong khuê phòng của Thẩm Mạn Thanh ra ngoài rồi đến trước mắt huynh trưởng, nén nước mắt nói, “Đại ca của ta có hiểu biết về y thuật, có thể để huynh ấy khám bệnh cho Thẩm tỷ tỷ được không? Có lẽ huynh ấy sẽ có cách.”
Một công tử xuất thân cao quý sao có thể giỏi hơn được Ngự y, khuê phòng của cô nương chưa xuất giá cũng không thể để nam tử tiến vào, mấy nữ quyến đều cảm thấy không ổn nhưng thấy chàng có tài năng xuất chúng, ôn nhã tựa ngọc, nếu như Thẩm Mạn Thanh mạnh khỏe thì đúng là một đôi bích nhân, tất cả đều âm thầm thổn thức, trước sự cầu xin liên tục của Tả Tình Y đành miễn cưỡng đồng ý.
Tỳ nữ vây quanh khuê phòng, một Ngự y râu tóc bạc phơ đang thu dọn hòm thuốc.
Thẩm Mạn Thanh nằm im trên giường, giữa hàng mày xinh đẹp xuất hiện một luồng khí xanh đen, môi thâm tím, một bên tay áo đã được cắt bỏ, để lộ mảng da sưng đen, chảy máu không ngừng.
Tất cả triệu chứng này đều do một cái gai độc có màu xanh quỷ dị, mảnh như lông trâu gây ra.
Tả Khanh Từ bắt mạch bằng sợi chỉ, chỉ trong chốc lát đã thu chỉ lại, một lúc lâu vẫn chưa mở miệng.
Ngự y vốn có chút không vui, thấy đối phương xem bệnh xong không nói một lời, không khỏi ngầm sinh ra ý giễu cợt, nhưng biết chàng là công tử phủ Tĩnh An Hầu, không những không dám đắc tội mà còn phải khách sáo dàn xếp, “Thẩm tiểu thư bị trúng loại độc cực kỳ nguy hiểm, tên là Thanh Long Tiên, rất khó cứu chữa, nhưng cũng không phải không có cách nào. Chẳng hạn như dùng Hạc Vĩ Bạch bảo vệ kinh mạch, lại dùng lá Tích Lan Tinh độc nhất thiên hạ áp chế độc tính, sử dụng phương pháp lấy độc trị độc, dùng hơn mười loại linh dược trừ độc, Thẩm cô nương sẽ không có việc gì, nhưng những vị thuốc này rất hiếm thấy, trong cung cũng không có, chỉ e…”
Ngự y chưa nói xong nhưng ý đã rất rõ ràng, Tả Khanh Từ cũng không nhiều lời, “Ngự y nói không sai, ta cũng khám ra như thế, thứ cho ta lực bất tòng tâm.”
Nữ quyến Thẩm phủ vốn không có nhiều hi vọng, khách sáo hai câu rồi tiễn chàng ra ngoài.
Tả Tình Y sốt ruột nắm ống tay áo của chàng, nén nước mắt nói, “Sao Đại ca lại qua loa thế? Huynh hãy khám lại cho tỷ ấy thêm lần nữa.”
Tả Khanh Từ không nói gi chỉ bảo, “Ta đưa muội về cung.”
“Muội không về, muội muốn nhìn Thẩm tỷ tỷ khỏe mạnh!” Tả Tình Y còn muốn nói nữa nhưng đôi mắt rưng rưng chợt nặng trĩu, chớp mắt hai cái rồi hôn mê, được Tả Khanh Từ ôm lấy.
Tả Khanh Từ bước nhanh đến chỗ Ân Trường Ca thăm hỏi, “Hôm nay xảy ra chuyện liên tục, ta đưa xá muội quay về trước. Độc mà Thẩm cô nương trúng không nằm trong khả năng của ta, mời người tài giỏi khác thì hơn.”
Lời vừa cất lên, vẻ mặt Ân Trường Ca tức thời xám xịt.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn.
Bạch Mạch biết mấy ngày gần đây tâm trạng của chủ nhân tệ chưa từng thấy, hắn nín thở, chần chừ không biết phải mở miệng thế nào.
Tần Trần bước đến bẩm báo, phá vỡ bầu không khí cứng nhắc, “Công tử, Thục phi nương nương nói Tình Y tiểu thư suy sụp, ăn uống không trôi, khăng khăng muốn xuất cung đến Thẩm phủ thăm nom. Mặc dù nương nương đã ngăn lại nhưng tiểu thư khóc thút thít mấy ngày liền, cứ tích tụ vậy thì e khó có thể bình an.”
Tả Khanh Từ không có biểu cảm gì, Tần Trần nói tiếp, “Về phần Thẩm phủ, Thẩm tiểu thư đột nhiên sốt cao, bắt đầu ho ra máu, Ngự y đã bó tay chịu trói. Hình như Ân thiếu hiệp định đưa nàng đến Bồng Lai Cốc nhưng đường xá xa xôi, bệnh tình lại nghiêm trọng, sợ không chống đỡ được.”
Đầu ngón tay đang gõ thoáng dừng lại, Tả Khanh Từ biết rõ, ho ra máu có nghĩa là độc đã xâm nhập vào phế phủ, nếu tiếp tục như vậy thì nhiều nhất là năm sáu ngày nữa, đợi độc ngấm vào tim, dù có thuốc tiên thì cũng vô dụng.
Tần Trần nói xong thì trình một phong thư lên, “Hầu gia truyền tin đến, nói Ân thiếu hiệp đến thăm phủ, trong thư người nhắc nhở công tử nhất định phải hết lòng giúp đỡ, dù sao Thẩm cô nương cũng đã cứu Tình Y tiểu thư mới bị trúng độc, chuyện Sơn Hà Đồ lần trước chúng ta cũng nhận được sự giúp đỡ to lớn của Kim Hư chân nhân.”
Tần Trần vừa ngừng nói thì Bạch Mạch bẩm báo tin tức, “Công tử, hôm nay Ân thiếu hiệp lại đến xin gặp.”
Tả Khanh Từ nhận thư cũng không mở ra, trầm mặc một lúc lâu, chàng giơ tay ra hiệu cho Bạch Mạch dẫn Ân Trường Ca vào.
Ân Trường Ca đã mấy ngày không ngủ, hắn chạy qua các hiệu thuốc ở Kim Lăng một lượt, lại nghe ngóng tin tức trên giang hồ nhưng hoàn toàn không có một chút manh mối. Mắt thấy Thẩm Mạn Thanh ngày càng suy yếu, hắn vô cùng tuyệt vọng nhưng khi đối mặt với Tả Khanh Từ, hắn vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, “Thứ cho ta mạo muội lại đến quấy rầy, công tử có tin tức của Vân Lạc không?”
Tả Khanh Từ thản nhiên nói, “Xin Ân huynh thứ lỗi, nàng bị truy bắt lâu nay, chúng ta đã sớm cắt đứt liên lạc.”
Biết rõ đáp án là như vậy, dù Ân Trường Ca cố kìm chế vẫn không nén được vẻ suy sụp. Hạc Vĩ Bạch bị Tô Vân Lạc cướp đi trước mặt vạn người là tia hy vọng sống sót duy nhất của Thẩm Mạn Thanh. Dù lá Tích Lan Tinh càng thêm vô vọng, nhưng tìm được vị nào hay vị đấy, nói không chừng sẽ có kỳ tích xảy ra. Ân Trường Ca mạnh mẽ xốc lại tinh thần, “Tả công tử có cách nào thăm dò ra nàng để Hạc Vĩ Bạch hoặc là bán vị thuốc kia cho ai không?”
Tả Khanh Từ nhìn hắn chăm chú, khẽ lắc đầu.
Ân Trường Ca tuyệt vọng đến cực điểm, hắn càng lúc càng sốt ruột, lộ ra vẻ oán hận, “Tả công tử có biết thích khách là do ai sai khiến không?” Không đợi Tả Khanh Từ mở miệng, Ân Trường Ca đã lạnh lùng nói, “Lần này Tả tiểu thư gặp nguy hiểm, thích khách hướng về phủ Tĩnh An Hầu, công tử không thể nào không biết, có thể nói rõ mọi chuyện cho ta được không?”
Tả Khanh Từ không nói lời nào, đối mặt với chất vấn chàng lựa chọn trầm mặc.
Ân Trường Ca giận sôi máu, hắn mỉa mai, “Dù sư tỷ không nên đưa Tả tiểu thư ra khỏi cung nhưng tỷ ấy cũng chỉ vô tâm. Bây giờ sư tỷ vì bảo vệ lệnh muội mà sắp chết, chẳng lẽ không xứng nhận được một lời của công tử!”
Vẻ mặt Tả Khanh Từ mờ mịt, không biết là đang nghĩ gì, gương mặt tuấn tú thờ ơ lạnh nhạt.
Ân Trường Ca tiến lên trước một bước, nghiêm túc chất vấn, “Chỉ một phong thư của Tả Hầu, ta và sư tỷ bôn ba vạn dặm, mặc cho công tử sai khiến, vào thung lũng tuyết, gặp Tam Ma cũng chưa từng né tránh, bây giờ công tử ngồi im một chỗ không đoái hoài đến mọi chuyện, công tử không cảm thấy có lỗi với Chính Dương Cung ta sao?”
Tả Khanh Từ nhìn Ân Trường Ca phẫn nộ, đáy lòng thờ ơ trào phúng, một cạm bẫy hoàn mỹ biết bao, hóa ra nó không dùng để đối phó với nàng mà dùng trên người chàng. Mượn môn khách của Trần vương làm việc, thì ra là để chứng minh phủ Bạc Hầu không liên quan đến chuyện này, để phủ Tĩnh An Hầu không tìm ra một chút chứng cứ.
Một chiêu đắc thủ, cuốn Chính Dương cung, phủ Tĩnh An Hầu và Vân Lạc vào.
Chọn Thanh Long Tiên, tất nhiên là không có ý định để người trúng độc sống sót. Nếu gai độc kia đâm vào người Tình Y, chắc chắn phủ Tả Hầu sẽ giống như Ân Trường Ca hôm nay, trăm phương ngàn kế tìm cách cứu chữa. Hắn sẽ bị ép phải gọi Vân Lạc đến, ép nàng giao linh dược ra, đợi hai người trở mặt thành thù, thứ chờ đợi nàng bên ngoài chính là thiên la địa võng do phủ Bạc Hầu bày ra.
Bạc Hầu tính toán rất chuẩn, quyết tâm đưa người vào chỗ chết. Dù thành công lấy được Hạc Vĩ Bạch nhưng thiếu lá Tích Lan Tinh thì cũng chỉ phí công. Đợi Tình Y chết, Thẩm Mạn Thanh dẫn muội ấy xuất cung cũng không thể đổ tội cho người khác, phủ Tĩnh An Hầu và Chính Dương Cung ắt sinh ra kẽ nứt, Chính Dương Cung mất đi sự ủng hộ của hoàng thân quốc thích trong triều, lại bị chuyện của phi tặc ảnh hưởng, Bạc Hầu cũng có thể góp lời kích động trước ngự tiền, biếm Chính Dương Cung giáng trần.
Một cục đá hạ ba con chim, bố trí của Bạc Hầu vừa ác lại vừa chuẩn, hơn nữa không tìm không ra một chút liên quan đến phủ Uy Ninh Hầu, dù có muốn xé toạc mọi chuyện cũng không thể tìm ra điểm bắt đầu. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Tô Vân Lạc vẫn đang ở nơi xa xôi, người trúng độc cũng biến thành Thẩm Mạn Thanh, Bạc Hầu càng không nghĩ đến chuyện cả lá Tích Lan Tinh và Hạc Vĩ Bạch đều nằm trong tay Tô Vân Lạc, bây giờ đang ở ngay trên bàn của chàng.
Hình như Ân Trường Ca lại phẫn nộ nói gì đó nhưng Tả Khanh Từ không nghe lọt tai, chàng chỉ đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Tô Tuyền làm việc không cẩn thận, kết bái huynh đệ với Bạc Cảnh Hoán rồi trở mặt thành thù cuối cùng bị điên, liên quan gì đến chàng?
Nàng một lòng muốn cứu sư phụ, lại vì Lang Gia quận chúa mà đắc tội với Bạc Hầu, liên quan gì đến chàng?
Bạc Hầu tính trăm phương ngàn kế trả thù, dùng Tình Y làm mồi nhử, cuối cùng lại rơi vào người Thẩm Mạn Thanh, liên quan gì đến chàng?
Tất cả vướng mắc đều bởi vì Chính Dương cung mà ra, Ân Trường Ca lại chĩa mũi dùi về phía phủ Tĩnh An Hầu, liên quan gì đến chàng?
Sao chàng phải ở đây chịu đựng Ân Trường Ca hung hăng hỏi tội, ứng phó sự trách cứ của phụ thân, ứng phó với Tình Y đang đau lòng gần chết, phải đưa ra lựa chọn giữa tình thế khó xử, bị một đống phiền phức không tên quấy rầy?