Tô Vân Lạc dẫn Lang Gia quận chúa và Thiến Ngân bí mật rời đi, họ đi rất lâu, càng đi càng xa. Cuối cùng họ đến một thôn nhỏ được núi bao quanh nghỉ ngơi tạm một đêm, sau đó lại đi bộ trong rừng rậm vắng vẻ một ngày, chạng vạng tối mới đến một thung lũng kỳ lạ. Thung lũng rất hẹp, không thấy rõ cảnh vật bên trong, trên sườn dốc thoải ở bên ngoài có một dãy nhà đá màu xám nhạt, quanh nhà có hàng rào vây quanh, mái hiên nhà thấp bé, thảo dược xanh rì trải đầy đất, một con suối chảy từ trong khe núi ra lượn quanh triền núi, phong cảnh đẹp tự nhiên rực rỡ.
Cả người Thiến Ngân ê ẩm, bọng máu nổi đầy chân, nàng ngồi trên con lừa xóc nảy, khó chịu vô cùng. Trên đường họ đã nghỉ ngơi hơn mười lần, tuy nàng là thị nữ nhưng lớn lên trong gia đình giàu có, cũng xem như là nửa tiểu thư, nàng chưa từng trải qua thời gian mệt mỏi thế này. Nếu không phải nàng cố chống đỡ trước mặt chủ nhân thì đã sớm nằm bệt xuống, nhìn thấy nhà nàng thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì rớt nước mắt, lúc bước đi chỉ cảm thấy chân nặng ngàn cân, nhấc lên không nổi.
Lang Gia quận chúa nhảy xuống khỏi lưng Tô Vân Lạc, nàng vốn mắc bệnh nên cơ thể suy yếu, lúc lén lút chạy trốn lại căng thẳng sợ hãi liên tục nên người càng yếu hơn, mấy hôm trước nàng nàng bắt đầu sốt nhẹ, tinh thần vẫn hơi u ám. Nàng thay quần áo thô ráp của nông phụ, mặc dù áo trong làm bằng vải mịn nhưng vẫn cọ sát khiến làn da của nàng sưng đỏ, sau khi rửa sạch dịch dung trong con suối, gương mặt mịn màng cũng hiện ra vết bỏng nắng đỏ ửng. Có thể nói đây là chuyến đi gian khổ nhất của Quận chúa kể từ lúc chào đời đến nay, nhưng nàng chẳng để ý đến chuyện nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn thung lũng hỏi, “Chàng ấy ở bên trong?”
Tô Vân Lạc đáp lời rồi đỡ Thiến Ngân ngồi xuống một cái cọc gãy, dỡ lương thực và đồ dùng trên lưng hai con lừa xuống, con lừa thấy lưng mình nhẹ nhõm, vui sướng kêu to rồi gõ móng lộc cộc tự đi kiếm ăn.
Người trong mộng ở gần ngay đây, lòng của Lang Gia quận chúa chỉ hướng về nơi ấy, nàng không chờ được đi về phía sườn núi, chợt có một ông lão bước từ trong căn nhà đá ra, đôi mắt già nua liếc nhìn nàng nhanh như chớp, ông bỗng hừ lạnh.
Tiếng hừ này giống như một cái chùy lớn làm lòng người run sợ, Lang Gia quận chúa lảo đảo té ngã, mặt Thiến Ngân cũng trắng bệch.
“Sư nương!” Tô Vân Lạc đỡ Lang Gia quận chúa, truyền chân khí bảo vệ tâm mạch của nàng, “Không thể đi vào, giờ sư phụ không nhận ra người.”
“Nha đầu xấu xa, ngươi mà không về nữa thì ta sẽ để tên sư phụ điên kia của chết ở bên trong!” Ông lão rủa thầm một câu, giọng nói khàn khàn khó nghe nhưng đã không còn nặng nề như trước.
Tô Vân Lạc cung kính nói, “Tiền bối, đây là sư nương của con, con muốn làm phiền hai vị trông nom.”
Ông lão nghe vậy thì lông mày dựng ngược lên, gương mặt hiện ra vẻ hung ác xen lẫn mất kiên nhẫn, “Ta và bà già trông giữ kẻ điên kia đã đi tong nửa cái mạng rồi, giờ còn phải chăm sóc hai bà nương này?”
Một bà lão nhỏ gầy chui từ trong nhà đá ra, bà có mái tóc hoa râm, sống lưng thẳng tắp, chống một cây gậy gỗ quát lên hung dữ, “Ông ồn ào cái gì? Lỗ tai bà già này sắp điếc vì bị ông gọi rồi, ta bảo ông bắt con gà, gà đâu?”
Bà lão vừa ra ngoài, khí thế của ông lão nhanh chóng xẹp xuống, mặt mày xám xịt, ông khom lưng đi đến bụi cây cách đó gần mười trượng, ở đó có một hàng rào trúc vây nhốt hai mươi đến ba mươi con gà.
Trách ông lão xong, bà lão chống gậy bước đến, ánh mắt giống như một cây đao quét ngang qua khiến Thiến Ngân rùng mình, cũng may ánh mắt của bà lão không dừng lại trên người nàng quá lâu, bà chuyển sang nhìn Lang Gia quận chúa, “Nha đầu xinh đẹp, đây là nương tử của tiểu tử điên kia?”
“Đây là sư nương của con.” Tô Vân Lạc nhỏ giọng đáp, trả lời càng cẩn thận hơn, “Con sẽ ở lại đây một thời gian, sau khi thu xếp ổn thỏa sẽ ra ngoài, đến lúc đó xin nhờ các tiền bối chăm sóc sư nương giúp con.”
Lang Gia quận chúa đang định thi lễ thì bà lão thở dài một tiếng rồi quay người đi vào nhà đá, nàng mơ hồ nghe thấy bà thì thào, “Nghiệp chướng, đã điên thành thế này, đến thì có tác dụng gì.”
Lang Gia quận chúa bỗng cảm thấy đau xót, suýt nữa thì rơi lệ, nàng vô thức nắm cổ tay Tô Vân Lạc, “Ta muốn nhìn thấy chàng, dù chỉ một lát thôi cũng được.”
Tô Vân Lạc an ủi hết lòng, “Sư nương yên tâm, sư phụ ở trong rất khỏe mạnh, mấy ngày nữa con tìm thời gian thích hợp để sư nương đến thăm người.”
Sông núi cách trở, năm tháng như thoi đưa, khó khăn lắm mới đến được nơi này nhưng người ấy đã không còn như xưa.
Hai mắt Lang Gia quận chúa ướt đẫm, mơ hồ nhìn cảnh núi xanh tươi, cố nén tiếng nghẹn ngào.
Từ nhỏ Thiến Ngân đã đi theo Lang Gia quận chúa, khách ghé thăm Nguyễn phủ đông đảo nên trong phủ thường có yến tiệc linh đình, nàng đã từng gặp các phi tần có khí chất cao quý bức người, cũng đã gặp các thanh niên tuấn kiệt thông minh tài giỏi và vô số anh hùng, mỹ nhân nhưng chưa từng gặp nữ tử nào như thế này.
Tô Vân Lạc bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng dựng xong một ngôi nhà. Nàng đốn cây rồi chặt cành, chôn cột gỗ hình tròn xuống đất, dựng thành một cái khung, dùng tre trúc làm tường, phủ một lớp vải dầu lên nóc rồi lợp từng lớp cỏ tranh lên trên, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, cuối cùng căn nhà cũng đã ra hình thù.
Trong nhà có một căn phòng tao nhã, tường trúc tỏa ra mùi hương thơm mát, sàn nhà lát bằng trúc cách mặt đất hai thước, ngăn cách hơi ẩm dưới đất, lúc dẫm lên phát ra kẽo kẹt, nghe rất vui tai. Trước phòng có một cái lò sưởi, trên nóc nhà mở ra một khoảng trời làm cửa sổ, bên phải là một căn phòng dùng để chứa đồ đạc linh tinh, sau chái nhà là mấy gian phòng ngủ. Ở đây có một loại cỏ yến cực nhỏ, nàng phơi khô chúng rồi trải thành giường, ấy vậy mà nằm trên đó lại khá thoải mái và dễ chịu.
Nàng chôn hùng hoàng và thuốc đuổi côn trùng ở bốn góc nhà sau đó nhóm lửa hun lá ngải cứu mấy gian phòng rồi mới chính thức chuyển vào ở, ba người không cần phải ngủ trong lều dựng tạm nữa. Thiến Ngân thán phục không ngớt còn Lang Gia quận chúa kéo Tô Vân Lạc ngồi xuống, đau lòng bôi thuốc cho nàng, đôi tay đẹp đẽ toàn những vết thương hòa lẫn máu bầm.
Sáng hôm sau Thiến Ngân tỉnh lại, trên ba cửa sổ trúc đã treo rèm mỏng, còn có hai cánh cửa làm bằng trúc linh hoạt.
Lại qua mấy ngày, Tô Vân Lạc dọn những đồ dùng nàng chuyển từ Minh Muội Các ra rồi giấu ở đâu đó đến, còn chở bàn ghế trúc, chậu thùng chén bát, tơ bông vải mịn và những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ở ngoài núi về, ngay cả văn phòng tứ bảo cũng đầy đủ, nàng mua hai đứa nhóc choai choai giúp họ làm một số việc vặt.
Làm xong mọi chuyện nàng ngủ li bì một ngày một đêm, lúc tỉnh lại người đã nhẹ nhàng khoan khoái, Nguyễn Tĩnh Nghiên ngồi bên cạnh thêu thùa may vá, Thiến Ngân múc một bát cháo gà còn nóng bưng đến, “Tô cô nương ăn chút cháo trước đi, đã ninh rất lâu rồi, không biết có còn ngon không nữa.”
Không đợi nàng hỏi thăm, Thiến Ngân đã cười bảo, “Ta mượn bà bà ở đối diện nửa con gà, đã thỏa thuận xong lúc nào gà chúng ta nuôi lớn sẽ trả lại bà.”
Nguyễn Tĩnh Nghiên thở dài, nàng vừa cảm động lại vừa thấy đau lòng, “Đứa bé này, sao con phải khổ cực vậy, ta chỉ cần một nơi để che đầu là đủ rồi.”
Thiến Ngân biết nấu ăn, đây đúng là một chuyện đáng mừng, Tô Vân Lạc nếm thử rồi bảo, “So với chỗ ở khi trước của sư nương, căn nhà này kém hơn không biết bao nhiêu lần.”
“Có thể ở gần chàng, ta sống thế nào cũng được, như thế này đã rất tốt rồi.” Bây giờ tất nhiên không so với cuộc sống sung sướng an nhàn khi trước, Nguyễn Tĩnh Nghiên mặc quần áo làm bằng vải thô nhưng nàng bình chân như vại, chỉ cảm thấy dù lấy nước làm cháo nàng cũng vui vẻ, còn hơn ở trong khuê phòng nhưng trong lòng đầy sầu tư.”
Những ngón tay ngọc ngà từng cầm kim thêu trên gấm vóc lụa là bây giờ lại cầm một mảnh vải màu lam, đây là loại vải do nông dân dệt bằng sợi đay, có lẽ là loại vải thô ráp nhất mà Nguyễn Tĩnh Nghiên từng tiếp xúc, thế mà nàng vẫn may vá rất nhanh, cuối cùng cắn đứt sợi chỉ, bảo Thiến Ngân và đứa bé treo lên cửa.
Trên cửa có thêm một tấm rèm trang nhã, gương mặt Nguyễn Tĩnh Nghiên tràn ngập ánh sáng dịu dàng, bình thản.
Tô Vân Lạc đặt bát xuống, “Sư nương, con dẫn người đi gặp sư phụ.”
Ông lão đi đầu dẫn đường, bà lão chống gậy theo sau, bước chân chậm chạp nhưng trầm ổn.
“Võ công của sư phụ quá cao, nhất định phải khống chế người ở trong núi. Trong núi có thác nước và đầm nước yên tĩnh, vào núi không xa có một bệ đá, đặt quần áo ở đó, sư phụ sẽ tự đến lấy dùng, thức ăn đã có quả dại và cá. Mặc dù sư phụ không tỉnh táo nhưng bản năng sinh tồn vẫn còn, sư nương không cần lo lắng.” Tô Vân Lạc và Nguyễn Tĩnh Nghiên đi sau cùng, nàng cẩn thận dặn dò, “Sư phụ thấy ai sẽ tấn công người đó, ngày thường có hai vị tiền bối canh giữ ở cửa núi, sư nương đừng tự ý đi vào núi một mình. Đường vào núi toàn là bụi gai với dây leo cứng như sắt, dùng đao kiếm cũng khó chặt đứt được, đâm vào người sẽ sưng tấy, đau nhức vô cùng.”
Dù Nguyễn Tĩnh Nghiên gật đầu nhưng một chữ cũng không lọt vào tai, nàng ngẩn ngơ, ruột gan rối bời.
Ngọn núi dài giống như cái miệng hồ lô, đường đi dốc đứng chật hẹp, những bụi gai đen kịt quấn lấy nhau, trên đó thắt những chiếc chuông đồng dày đặc, Tô Vân Lạc giơ tay kéo một cái, có một sợi dây xích trượt từ trên sườn núi xuống, uốn lượn dẫn vào sâu bên trong, bốn người giẫm lên vòng sắt để tránh dây gai rồi lại đi mấy vòng nữa mới ra ngoài được, tiếng thác nước đổ xuống ầm ầm cũng truyền đến.
Hoa cải nở rộ trên sườn núi, cỏ cây xanh rờn, bốn vách đá dốc đứng giống như một cái bát lớn do thiên nhiên tại ra, trên vách núi không có lấy một ngọn cỏ, dù là vượn cũng khó mà trèo qua được.
Dưới thác nước là một hồ nước sâu, có một nam tử tóc dài mặc trang phục màu đen đang đứng trên bờ.
Hồ nước sâu phản chiếu bóng người ấy, dù không nhìn rõ gương mặt nhưng trên người hắn có một loại khí thế kỳ lạ, giống như rồng uốn lượn giữa biển nước, mãng xà nằm giữa rừng, nguy hiểm nhưng cô độc.
Đó là bóng dáng mà Nguyễn Tĩnh Nghiên nhung nhớ đã lâu, nàng nhìn người ấy không chớp mắt, ngực đau đớn vô ngần.
Hình như nam tử đã cảm nhận được có người, hắn bỗng quay đầu nhìn sang, con ngươi khép mở nhanh như chớp, trời đất cũng trở nên lạnh lẽo vì cái nhìn đó.
Tô Vân Lạc đặt bộ đồ mới lên bệ đá, nàng giương mắt dò xét rồi lập tức giữ chặt Nguyễn Tĩnh Nghiên, kéo nàng lùi về phía sau, “Sư nương đi mau!”
Nam tử đã bay lướt đến, tay phải bổ một chưởng vào không trung, một luồng gió ác liệt ập vào mặt khiến Nguyễn Tĩnh Nghiên rùng mình, bà lão mở hai tay ra, một làn khói mỏng như sa bao trùm, mạnh mẽ ngăn trở luồng gió sắc bén.
Gương mặt ấy giống hệt trong trí nhớ của nàng nhưng lại không có bất kỳ cảm xúc nào, chàng chỉ còn lại bản năng tấn công. Rõ ràng một mình bà lão không đủ sức đón đỡ chiêu này, ông lão nặng nề lộn một vòng, gia nhập trận chiến.
Nguyễn Tĩnh Nghiên chỉ nhìn thoáng qua đã bị Tô Vân Lạc kéo ra khỏi chiến trường, nàng rớm nước mắt nhìn người mình thương nhớ càng lúc càng cách xa, chỉ thoáng chốc nàng đã ra khỏi núi, thậm chí Tô Vân Lạc không kịp để lại một câu dặn dò đã lại lách mình quay trở lại.
Dù đang đứng ở ngoài núi, tiếng quát mắng và tiếng kiếm khí xé gió vẫn truyền đến rất rõ, khiến màng nhĩ của nàng tê liệt, còn trái tim đập mạnh liên hồi. Mặt Nguyễn Tĩnh Nghiên trắng bệch, khó chịu vô cùng, Thiến Ngân chạy đến muốn đỡ nàng nhưng chân mềm nhũn cùng ngã xuống với chủ nhân.
Đến khi tiếng rít gào dời non lấp biển lắng xuống, ở cửa cốc xuất hiện ba bóng người mệt mỏi.
Ông lão khom lưng, mỏi mệt thở dài, “Nha đầu xấu xa, con cũng nhìn thấy đấy, mặc dù hắn bị điên nhưng võ công càng lúc càng lợi hại, con ở đây còn có thể trợ giúp một tay, ngày thường ta và bà lão toàn phải liều cái mạng già để chống đỡ.”
Tô Vân Lạc đứng thẳng người, nhỏ giọng nói, “Hai vị tiền bối đã vất vả.”
Bà lão ho khùng khục, đỡ chồng mình quay về nhà đá.
Hết cương 71.