Tả Khanh Từ ngồi đợi ở phòng khách một lúc lâu nhưng không hề sốt ruột mà ung dung nhàn nhã thưởng thức trà.
Chợt có bóng người lóe lên, Tô Vân Lạc nhào đến kéo chàng đi vào các, chờ chàng đứng vững thì đã ở trong khuê phòng của Lang Gia quận chúa. Thị nữ ở trong và ngoài phòng đều đang rối loạn, thấy có nam tử xông vào thì càng lộn xộn hơn.
Quận chúa nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt dị thường, hình như trên má còn có vệt nước mắt.
Tô Vân Lạc hoảng loạn hiếm thấy, “Chàng mau cứu bà ấy!”
Tả Khanh Từ liếc nhìn nàng rồi nói với Thiến Ngân, “Chuyện gấp phải tòng quyền, thứ cho tại hạ thất lễ. Cô nương hãy cho những người khác ra ngoài, để ta bắt mạch cho Quận chúa.”
Rốt cuộc bệnh tình của Quận chúa là quan trọng nhất, được một lời của chàng ổn định tinh thần, Thiến Ngân cho đám thị nữ như đang rối loạn như ruồi nhặng không đầu lui ra ngoài, chỉ để lại một người trấn định nhất, căn phòng lập tức yên tĩnh như cũ.
Tả Khanh Từ tập trung bắt mạch, sau một lúc lâu chàng nói, “Mặc dù Quận chúa bị nhiễm phong hàn nhưng nếu đã uống thuốc ngay thì không thể nghiêm trọng đến thế này. Có lẽ do Quận chúa ưu tư quá độ dẫn đến tổn hại tinh thần khiến tì khí bị thương, bệnh tình mới tái phát nhiều lần.”
Mấy câu này đã nói trúng sự thật, Thiến Ngân không nhịn được khóc như mưa, “Công tử nói không sai, quả thật bệnh của tiểu thư là tâm bệnh, chẳng hay công tử có cách nào chữa trị không?”
Tả Khanh Từ trầm ngâm một lát rồi bảo, “Trước tiên ta sẽ kê một phương thuốc để kìm hãm bệnh tình, cần phải nghĩ cách cởi bỏ khúc mắc trong lòng Quận chúa, nếu không thì có dùng thuốc tiên cũng khó trị được tâm bệnh.”
Chẩn bệnh xong xuôi, Thiến Ngân sai người nấu thuốc theo đơn rồi sắp xếp cho Tả Khanh Từ ở lại viện dành cho khách. Núi non mênh mông ngoài cửa sổ dần chuyển màu u ám, phòng ốc đã sáng đèn, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, Tô Vân Lạc mang theo tâm sự nặng nề bước vào trong, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tả Khanh Từ liếc mắt ra hiệu cho Bạch Mạch lui ra ngoài.
Dường như lòng nàng hơi rối loạn, một lúc sau mới nhỏ giọng nói, “Thì ra Quận chúa và sư phụ có tình cảm, bà ấy là sư nương của ta.”
Mỹ nhân xinh đẹp cao quý phải lòng kiếm khách, không màng gia tộc khuyên can, ném bỏ hết thảy vinh hoa và danh dự, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy chua xót vô ngần.
Chàng lặng im không lên tiếng.
Cuối cùng nàng hỏi ra nghi ngờ trong lòng, “Có phải chàng đã đoán ra từ lâu nên mới dẫn ta đến đây?”
Chàng vẫn cười không trả lời nàng.
Nàng cũng không truy hỏi, ngẩn người lẩm bẩm, “Tốt quá, còn có người nhớ đến sư phụ giống ta. Chàng có thể trị khỏi bệnh của bà ấy không?”
Tả Khanh Từ không nói rõ, “Tâm bệnh rất khó trị, hơn nữa bà ấy đã giữ những chuyện này trong lòng quá lâu, ta cũng không nắm chắc mười phần.”
Tô Vân Lạc nghe vậy thì quýnh lên, “Có cần linh dược gì không? Ta sẽ đi trộm về, hay là chàng muốn bảo vật nào đổi thành tiền khám bệnh …”
Cằm đột nhiên bị nắm lấy, nàng bị ép đối diện với đôi mắt phượng quỷ dị, Tả Khanh Từ nhả ra từng chữ, “Bây giờ nàng còn nhắc đến tiền khám bệnh với ta?”
Nàng nhận ra ánh mắt này là điềm báo chàng sắp tức giận, nàng hoảng lên nhưng lại không biết mình sai ở đâu, “Không có bữa tiệc nào mà không cần trả giá, chàng có y thuật cao siêu, tất nhiên…”
Tả Khanh Từ ngắt lời nàng, “Tô Tuyền thì sao? Ông ấy có yêu cầu nàng bồi thường gì không?”
Nàng ngẩn ra, hàng mi dài run run. “Sư phụ thì khác, sư phụ chỉ có cho.”
Tả Khanh Từ dịu dàng mở miệng, trong lời nói của chàng ẩn chứa nguy hiểm, “Ngoại trừ Tô Tuyền thì mọi thứ người khác cho nàng đều là giao dịch?”
Chàng lại tức giận, nàng cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
“Cơ thể này của nàng cũng dùng để đổi đồ vật?” Chàng bỗng nở nụ cười, hơi thở nhuốm màu quỷ dị, “Suốt khoảng thời gian này, Vân Lạc vẫn luôn để mặc ta muốn gì cứ lấy, chăn gối không rời, là vì cái gì?”
Trước khi não kịp phản ứng, nàng đã lùi lại hai bước theo bản năng.
Tả Khanh Từ hơi nhíu mày, nhìn nàng giống như đang nhìn một con thú cưng muốn chạy trốn.
Một lúc sau nàng mới nén sợ hãi giải thích, “Đó là bởi vì… ở bên cạnh chàng ta rất vui vẻ. Chàng đối xử với ta rất tốt cũng giúp ta rất nhiều, nhưng ta biết chung quy sẽ có một ngày ta phải trả lại cho chàng nên ta không thể thiếu nợ được nữa, trước khi sư phụ lành bệnh ta không thể chết được.”
Nghe nàng nói xong, vẻ mặt Tả Khanh Từ trở nên kỳ lạ, “Ở trong mắt nàng, ta là người như vậy?” Không hiểu sao chàng lại bật cười, “Nói thế cũng không sai. Vân Lạc đoán xem ta sẽ muốn nàng trả nợ thế nào?”
Tô Vân Lạc không biết mình có nên nói toạc ra không, nàng cụp mắt do dự một hồi mới mở miệng, “Công chúa An Hoa.”
Tả Khanh Từ im lặng trong chốc lát, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng, “Lại đây.”
Tô Vân Lạc chần chừ một lát mới bước đến gần, chàng khẽ cười, hơi thở ấm áp thoảng qua tai nàng, “Vân Lạc quả nhiên thông minh nhưng đáng tiếc nàng đoán sai rồi. Loại chuyện này cần gì nàng ra tay, nàng muốn cứu Lang Gia quận chúa?”
Nàng khẽ đáp lời.
“Được.” Chàng chỉ nói một chữ khiến nàng cảm thấy mơ hồ, nhưng lại không dám hỏi.
“Tô Tuyền là sư phụ của nàng, ông ấy không đòi hỏi bất cứ thứ gì nhưng ta thì khác, nàng biết ta muốn cái gì không?” Tả Khanh Từ thoáng ngừng lại, giọng nói tràn ngập kiêu ngạo và phóng túng, “Ta muốn cả thân thể và trái tim nàng, muốn bên trong hai thứ này đều có ta.”
“Bệnh của tiểu thư có liên quan đến Lang Gia Vương cũng là huynh trưởng của tiểu thư.” Thiến Ngân hạ quyết tâm, nói rõ nguyên nhân, “Nhiều năm trước bởi vì Tô công tử mà tiểu thư đau lòng, thề chết không lấy ai khác. Người quyết ý vào núi phụng đạo sống nốt quãng đời còn lại, sau cùng vì vướng bận người thân mà không thể xuất gia, nên đã lánh mình trong Minh Muội Các. Mấy tháng trước Bạc Hầu đưa tiểu thư quay về từ Phù Châu, tiện đường đến gặp Lang Gia Vương, ngài ấy đột nhiên ngỏ lời cầu thân, hôn sự được quyết định như thế, tháng Sáu này sẽ tổ chức hôn lễ.”
Kể đến chỗ đau lòng Thiến Ngân không nhịn được khóc nức nở, “Từ đó trở đi tiểu thư không muốn sống nữa. Trời đông giá rét, nửa đêm nửa hôm tiểu thư chỉ mặc áo mỏng đứng lặng người trong đình, ngày hôm sau người bị nhiễm phong hàn, cơ thể càng lúc càng suy nhược. Huynh trưởng của tiểu thư mời các dì, cô, thẩm, bá đến khuyên bảo, thậm chí ngài ấy còn nhẫn tâm nói, dù có bệnh cũng không hoãn ngày cưới… Tả công tử nói tiểu thư mắc tâm bệnh quả là không sai. Tiểu thư không để tâm chuyện nô bộc hầu hạ bị trách phạt, đến chén thuốc người cũng không chạm vào, nếu ép uống thì người sẽ nhổ ra ngay. Bệnh tình của tiểu thư ngày một trầm trọng, nếu cứ kéo dài như vậy thì đừng nói tháng Sáu, chỉ sợ sẽ không qua nổi mùa đông này.”
Lòng Thiến Ngân tràn ngập giận dữ nhưng không dám mở miệng oán than, cuối cùng chỉ nói, “Đây đâu phải là kết thân mà là giết người mới đúng! May là Tô cô nương đã đến, cô nương là đồ đệ của Tô công tử, chỉ cần cô nương khuyên bảo tiểu thư chắc chắn sẽ nghe theo.”
Tô Vân Lạc nghe đến đây thi sắc mặt trắng bệch, bộc lộ cả sát khí.
Tả Khanh Từ dò hỏi, “Bạc Hầu mến mộ Quận chúa đã đâu, sao lại lỗ mãng như thế, ông ấy cũng biết tình hình bây giờ của Quận chúa không?”
Thiến Ngân lau nước mắt trên gò má, “Vừa biết chuyện Quận chúa đã gửi thư nói rõ mình không có ý định cưới gả nhưng Bạc Hầu chẳng những không hồi âm mà còn sai người tặng quà liên tục, nhất quyết không chịu từ hôn. Lang Gia Vương và Quận chúa là huynh muội ruột thịt, tình cảm của hai người rất tốt nhưng lần này ngài ấy bị Bạc Hầu thuyết phục, lòng dạ trở nên sắt đá, ngay cả sống chết của tiểu thư cũng không màng.”
Đáy lòng Tả Khanh Từ đã có kết luận, “Vân Lạc hãy nghĩ cách khiến Quận chúa yên tâm, buồn phiền tích tụ tan đi thì trị liệu sẽ có hiệu quả.”
Không biết Tô Vân Lạc nói gì mà Quận chúa bỗng thay đổi, thần sắc khác hẳn dạo trước, toàn thân bừng bừng sức sống, gương mặt không giấu được tươi cười, lại có Tả Khanh Từ châm cứu, cơn ốm thập tử nhất sinh lui dần, mấy ngày sau nàng còn có thể ngồi dậy, xem Tô Vân Lạc bện sợi tơ.
Sợi tơ là do Thiến Ngân mang đến, có tất cả ba mươi sáu màu rực rỡ, kích thước mảnh hơn sợi tóc. Những sợi tơ dày đặc quấn quanh ngón tay trắng muốt của Tô Vân Lạc trông tựa như bươm bướm xuyên qua vườn hoa, khéo léo muôn phần. Trán nàng đã lấm tấm mồ hôi, một dải lụa buộc tóc rộng bằng ba đầu ngón tay dần thành hình, hoa văn trên đó phức tạp hơn hẳn dệt bằng khung cửi, mắt thấy sắp xong thì nàng đã tiện tay hóa giải, sợi tơ quay về nguyên dạng, chuyện này cứ lặp đi lặp lại gần một canh giờ.
Thủ pháp mới này khiến Lang Gia quận chúa nhìn mà than thở, “Vân Lạc có tuyệt kỹ bậc này, các dệt nương sẽ xấu hổ chết mất thôi.”
“Chỉ là chút trò vặt con dùng để luyện mắt và khống chế sức lực.” Tô Vân Lạc đặt sợi tơ xuống, đổi một ly trà nóng đồng thời quan sát vẻ mặt của nàng.
Tâm trạng của Lang Gia quận chúa rất tốt, mỉm cười nói, “Ngồi một lúc cũng không sao, may nhờ có Tả công tử chữa trị, ta đã khiến con và hắn nhọc lòng.”
Dù bệnh tình đã đỡ thì trên gương mặt của Nguyễn Tĩnh Nghiên vẫn ẩn hiện vài phần ốm yếu, Tô Vân Lạc bỗng cảm thấy áy náy, “Là con không tốt, đã để sư nương chịu khổ ngần ấy năm, nếu con sớm…”
Lang Gia quận chúa ngắt lời nàng, “Đừng nói vậy, ta phải chăm sóc con mới đúng. Đáng tiếc ta quá vô dụng, cứ đắm chìm trong đau thương, làm chuyện vô ích.” Nguyễn Tĩnh Nghiên khẽ thở dài rồi nói tiếp, “Ta đến Đại Hội Đấu Kiếm là để ngắm nhìn những gì chàng đã trải qua, không ngờ lại gặp được con, nhất định là trời cao đã sắp đặt.”
Tô Vân Lạc cầm sợi tơ lên, nghiêm túc trả lời, “Sư nương tốt như vậy, là may mắn của sư phụ.”
Nguyễn Tĩnh Nghiên thấy hai má nàng ửng đỏ, cần cổ trắng nõn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, nàng không nén nổi thương yêu, “Con và Tả công tử đã có dự định gì cho tương lai chưa?”
Nàng ngẩn ra.
Lang Gia quận chúa nhìn ra nàng mờ mịt với tương lai, dung nhan thanh tú hơi trầm xuống, “Hắn là công tử Hầu phủ, mặc dù bây giờ chưa thành hôn nhưng sau này trong nhà tất có sắp xếp, đến lúc đó con phải làm thế nào? Hắn không hứa hẹn gì với con?”
Câu hỏi đến bất ngờ khiến nàng ngạc nhiên một lúc, “Con và chàng ấy vốn chẳng được lâu dài, con không nghĩ xa đến vậy.”
Lần này đến lượt Lang Gia quận chúa ngẩn người, “Sao con lại nói vậy? Ta thấy hai người rất thân mật, chẳng lẽ Vân Lạc không thích hắn?”
“Con từng thích rất nhiều thứ nhưng chúng nó đều không thuộc về con.” Tô Vân Lạc thản nhiên đáp lời, mang theo sự bình tĩnh vì đã thành thói quen, “Không sao, chuyện qua lâu sẽ không còn hoài niệm nữa.”
Tô Vân Lạc nói như thể đây là chuyện đương nhiên khiến Lang Gia quận cảm thấy đau xót, hồi lâu sau nàng mới nói, “Ta thấy Tả công tử đối xử với con rất tốt, vừa nhìn đã biết hắn có tình ý với con, chắc chắc sẽ không phụ bạc.”
Tốt và yêu vốn là hai chuyện khác nhau. Chàng xuất sắc đến vậy sao có thể yêu một Hồ cơ, huống hồ tính chàng thay đổi thất thường, bụng dạ thâm trầm, chàng nghĩ gì nàng cũng không biết.
Nếu cuối cùng chỉ là khách qua đường thì biết hay không hình như cũng không quan trọng.
Nàng cúi đầu, sợi tơ trong tay đã rối từ bao giờ, lộn xộn giống như một đám cỏ bồng.
Hết chương 65