Từ đầu đến cuối nàng chưa từng ngẩng đầu lên, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của chàng dừng lại trên mặt mình rất lâu, dần dần nàng bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên.
Tả Khanh Từ cười thầm trong bụng, chàng ưu nhã tạ lỗi trước khi nàng mở miệng, “Trước đó là ta không kìm lòng được nên mới nhất thời thất lễ, mong Vân Lạc chớ trách.”
Cuối cùng nàng cũng nhìn chàng, mặc dù lúc chàng giận dữ trông rất đáng sợ nhưng chẳng bao lâu gương mặt tuấn tú đã khôi phục biểu cảm như lúc đầu. Nhìn công tử Hầu phủ tôn quý không hề có vẻ tức giận, lúc này chàng cười nói chẳng khác gì ngày thường, giống như chưa phát hiện người đứng trước mặt chàng là một Hồ cơ ti tiện.
Hồi lâu sau, Tô Vân Lạc nói, “Ta không thích người khác đến gần mình.”
Tả Khanh Từ như cười như không, lẩm bẩm nói đùa, “Vân Lạc không thích hay là không quen?”
Nàng đột nhiên nói không nên lời, vành tai dần ửng đỏ, “Công tử đã đến Phù Châu, giao dịch đã xong, ta… “
“Vân Lạc muốn đi?” Tả Khanh Từ hời hợt cắt ngang, ung dung nói, “Trong thành đầy rẫy những kẻ khinh cuồng, Hồ cơ mĩ mạo đi một mình chẳng khác gì nô lệ bỏ trốn. Với dung nhan của nàng, muốn người khác không chú ý cũng rất khó. Huống hồ Yến Quy Hồng cũng đang ở gần đây, đại hội sắp diễn ra, thành Phù Châu gần như là có vào mà không có ra. Nếu nàng khăng khăng rời đi sẽ khiến Thần Bộ để ý, đây chưa chắc đã là điều Vân Lạc mong muốn.”
Nghe thấy tên của Thần Bộ, vẻ mặt nàng bỗng trở nên nghiêm túc, hơi cụp mắt xuống.
Dường như Tả Khanh Từ có thể nhìn thấu đáy lòng nàng, mỗi một câu đều chỉ rõ lợi hại, “Hành lý tùy thân của Vân Lạc đều dã mất, nơi đây lại không có vật dụng phong phú như Kim Lăng, rất khó để tìm được nguyên liệu dịch dung, chi bằng nàng tạm thời ở lại, đợi Đại Hội Đấu Kiếm kết thúc rồi tính tiếp. Dù có là Thần Bộ thì cũng không dám nghi ngờ người bên cạnh ta.”
Nàng chỉ trầm mặc, biết rõ chàng nói có lý nhưng nàng không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa. Đôi mắt sâu thẳm vĩnh viễn mỉm cười kia càng lúc càng kỳ lạ, khiến nàng muốn né tránh theo bản năng.
Tả Khanh Từ không khuyên bảo nữa, chàng nói sang chuyện khác, “Vân Lạc có biết những kẻ ám sát hôm nay đến từ đâu không?”
Tô Vân Lạc lập tức cảnh giác, “Công tử đã bình an vào thành, những chuyện này không liên quan gì đến ta.”
Dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú như đang mỉm cười lại như hỏi dò, “Vân Lạc không thấy tò mò chút nào sao? Liên lụy nàng phải vào sinh ra tử, ta còn thiếu nàng một lời giải thích.”
Tô Vân Lạc lặng im, cần gì giải thích, làm gì có người bình thường nào dám đối đầu với phủ Tĩnh An Hầu, ngay cả Văn Tư Uyên cũng liên tục căn dặn nàng không được đắc tội với thế gia quý tộc. Dám truy sát không chút kiêng kỵ thế này, người đứng đằng sau tất nhiên có địa vị bất phàm, dính dáng sâu hơn chẳng khác gì tự đi tìm đường chết.
Nụ cười trên gương mặt Tả Khanh Từ chợt tắt, mi tâm thoáng hiện ra vẻ rầu rĩ, “Ta có thể đoán được bọn họ đến từ đâu nhưng ta lại không muốn tin. Vân Lạc nói ta lấy thân làm mồi nhử, quả thực cũng có vài phần đúng. Bởi vì ta làm liên lụy đến người khác, là ta không thoả đáng.”
Nàng vẫn không nói gì.
Đã ra vẻ yếu thế mà không khơi dậy sự đồng tình của nàng, Tả Khanh Từ đổi phương pháp, “Vân Lạc, ta cần nàng ở bên cạnh, tiền thù lao tùy nàng ra giá.”
Công tử tuấn tú thanh nhã nhẹ nhàng năn nỉ khiến việc từ chối trở nên khó khăn vô cùng.
“Công tử có Tần Trần và Bạch Mạch, có thể nhờ Uy Ninh Hầu đưa ngươi về Kim Lăng.” Tô Vân Lạc gượng gạo rời mắt đi chỗ khác, dù công tử cao quý có nỗi khổ của mình nhưng chuyện này không liên quan đến nàng. Nàng đã có quá nhiều phiền phức, nàng không muốn bị cuốn vào bất kỳ chuyện rắc rối nào nữa.
“Vân Lạc không muốn?” Mi tâm Tả Khanh Từ xuất hiện một tia trào phúng không thể xem thường, “Nàng từ chối thẳng thắn như vậy thì cũng nên cho ta một lý do.”
Một lát sau Tô Vân Lạc mới trả lời rất chậm: “Bảo vệ người không phải là sở trường của ta.”
Tả Khanh Từ nghe mà cứ như không nghe thấy, “Dọc đường đi ta đối xử chân thành với nàng, chí ít nàng cũng nên cho ta một nguyên nhân thật sự.”
Một lời hờ hững lại khiến nàng không thể không trả lời, Tô Vân Lạc ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng nói nhỏ, “Người dạy ta thuật ăn trộm từng nói với ta, lần ra tay cuối cùng của hắn là được một người bạn có quyền thế nhờ vả. Hắn vốn không muốn nhận nhưng vì tình nghĩa mà đồng ý. Hao hết tâm tư và sức lực làm xong chuyện, người bạn này rất hài lòng, sau đó hắn bị bắt vào thiên lao, chỉ trong ba ngày xương cốt vỡ vụn.”
Dù đang mượn cớ che đậy thì nàng vẫn không có nhiều cảm xúc như cũ, trông cứ như một con rối tinh xảo, đôi mắt u ám không thấy một chút ánh sáng, “Làm trộm mệnh tiện, chết cũng không có là gì, nhưng điều duy nhất mà hắn không thể tha thứ cho mình đó là ngu xuẩn làm quân cờ trong tay kẻ khác.”
Bầu không khí trì trệ trong nháy mắt, vẻ mặt Tả Khanh Từ không thay đổi hỏi nàng, “Vân Lạc lo sẽ giẫm lên vết xe đổ?”
“Ta không nhận mối làm ăn với nhà quyền quý, Thổ Hỏa La đã là phá lệ.” Nàng từ trên ghế đá đứng dậy, lùi lại một bước, “Nếu công tử cần hộ vệ, Văn Tư Uyên sẽ phái một người phù hợp hơn đến.”
Tả Khanh Từ hoàn toàn không để ý, hời hợt quăng ra một câu uy hiếp, “Ta muốn nàng. Nếu nàng không bằng lòng, khắc có Văn Tư Uyên bàn bạc với nàng. Nếu như nàng vẫn khăng khăng rời đi, ta có mười phần tự tin trong vòng ba ngày nàng sẽ quay lại.”
Giọng điệu của chàng vẫn ôn hòa như cũ, nhưng từng câu từng chữ đều tỏ rõ ý uy hiếp, không cho nàng thương lượng, nhìn vẻ mặt tuyệt nhiên không phải nói đùa.
Nàng run người chớp mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Đèn lồng tỏa ra ánh sáng mơ hồ, trong giọng nói của Tả Khanh Từ có thêm một chút ác ý trêu tức, “Không muốn bị người khác dùng thế lực bắt ép thì đừng để người khác nắm đằng chuôi. Dù Vân Lạc không muốn nhưng Văn Tư Uyên lại cam nguyện, sao nàng có thể giãy giụa thoát ra được.”
Gương mặt tuấn dật vô song tản ra tà khí, kỳ dị giống như đã biến thành người khác, dường như chàng đang đợi nàng tức giận vỗ bàn đứng dậy, chửi mắng chỉ trích mình.
Cuối cùng nàng không nói gì, mặt mày nhiễm thêm vài phần ủ rũ, gò má đỏ ửng vì kích động dần nhạt xuống, chỉ có nốt ruồi vẫn rực rỡ như cũ, giống như một giọt nước mắt điểm màu son yếu ớt chuẩn bị lăn xuống.
“Hắn có từng nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng?” Ánh mắt Tả Khanh Từ như bị hút vào đó, đầu ngón tay thon dài lướt qua hàng mi của nàng, nhỏ giọng như đang thì thầm, “Nốt ruồi này rất đẹp.”
Đại hội còn chưa mở màn mà Phù Châu đã sôi trào, Mộc phủ là nơi nhộn nhịp và bận rộn nhất cả thành. Họ vừa tiếp đãi những khách giang hồ liên miên không dứt đồng thời không thể lạnh nhạt với vương hầu khách quý, thậm chí họ còn phái đệ tử đi tuần tra trong thành để đề phòng những hào kiệt tính tình nóng nảy một lời không hợp liền nảy sinh xô xát.
Quan viên ở thành Phù Châu đều kinh sợ, gần như ngày nào cũng đến Mộc phủ chào hỏi Uy Ninh Hầu. Công tử phủ Tĩnh An Hầu cũng là nhân vật quan trọng cần bái phỏng, Tả Khanh Từ mở tiệc chiêu đãi mấy ngày liên tục, hơn phân nửa thời gian đều ngồi trên bàn tiệc còn Tô Vân Lạc không bước chân ra khỏi nhà, cả ngày ở chung với chủ tớ Lang Gia quận chúa.
Hơn nửa người đời đều coi khinh Hồ cơ, Lang Gia quận chúa Nguyễn Tĩnh Nghiên là trường hợp hiếm thấy, nàng dịu dàng hiền lành, tính tình ít nói, thị nữ tùy thân Thiến Ngân hoạt bát khéo léo, lanh lợi nhưng có chừng mực, vừa chăm sóc chủ nhân vừa đối xử với Tô Vân Lạc cẩn thận lễ độ, chưa từng bộc lộ nửa phần khinh thường. Điều này khiến Tô Vân Lạc hơi bất ngờ, một hai ngày trôi qua nàng dần thân quen với họ, cũng biết thêm nhiều điều.
Vị Quận chúa này thuộc dòng dõi cao quý nhưng đến nay vẫn chưa gả. Tính nàng ấy điềm đạm nho nhã, được người nhà yêu thương vô cùng. Ngày thường nàng thích mặc quần áo trắng thanh nhã, tu tâm dưỡng tính, hay đọc kinh Phật giải sầu. Năm tháng dường như không đành lòng để lại dấu vết trên gương mặt hoàn mĩ của nàng ấy. Dù đã ngoài ba mươi nhưng Lang Gia quận chúa vẫn là người con gái da trắng như tuyết, tóc tựa tranh, thanh nhã quý phái, duy chỉ có đôi mắt ẩn chứa nhàn nhạt sầu tư, giống như một đóa u lan sống ở nơi thế ngoại.
Huynh trưởng của nàng và Uy Ninh Hầu quen biết từ thuở thiếu niên, hai nhà rất thân thiết với nhau, lần này một người dì bị bệnh, Lang Gia quận chúa mới rời khỏi phủ đệ ở đã lâu, được Uy Ninh Hầu hộ tống đến Phù Châu thăm viếng.
Thiến Ngân bưng một cái khay trong suốt vào, phía dưới lót vụn băng, phía trên đựng đầy trái cây màu đỏ, “Tiểu thư, đây là vải Hầu gia sai người mang đến từ yến tiệc, nghe nói loại trái cây này là đặc sản chỉ có ở đây, cực kì thơm ngọt.”
Tay Lang Gia quận chúa không rời khỏi sách, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt: “Hầu gia nhọc lòng, ta mới uống trà xong, ngươi mang vải đến mời Tô cô nương dùng đi.”
Dù tham dự yến tiệc ở bên ngoài vẫn không quên giai nhân trong viện, có thể thấy Uy Ninh Hầu là người tâm tư tỉ mỉ, đáng tiếc giai nhân vô tình, tất cả vải rơi hết vào miệng của Tô Vân Lạc.
Thiến Ngân vừa quay đầu đã thấy Tô Vân Lạc tựa người trên ghế nằm lột vỏ ăn, bàn chân thon mang vớ hơi vểnh lên, mắt cá chân mảnh khảnh trắng tựa sương tuyết, phong thái toàn không giống tiểu thư khuê các bình thường, trông vô cùng thú vị, nàng bỗng hé miệng cười.
Lang Gia quận chúa nhìn thấy cũng cười theo, “Quả vải đã được ướp lạnh, tuy đang là ngày hè nhưng không thể tham lạnh quá mức, đổi chén trà nóng cho Tô cô nương đi.”
Tô Vân Lạc ngồi thẳng người, cẩn trọng nói, “Đa tạ.”
Mặc dù cô nương trẻ tuổi này là Hồ cơ, nhưng nàng không hề mất tự nhiên khi đối mặt với người tôn quý, tính tình trầm tĩnh cô độc cũng không có người thân. Lang Gia quận chúa đã từng gặp rất nhiều người, trực giác của nàng dường như khác hẳn với bình thường, “Tô cô nương là người trong giang hồ?”
Tô Vân Lạc nói: “Ta là hộ vệ của Tả công tử.”
Một Hồ cơ thiện võ? Lang Gia quận chúa nén vẻ ngạc nhiên, Thiến Ngân thì không làm được thế, bật thốt lên, “Tô cô nương có nhan sắc khuynh thành như vậy, sao có thể là hộ vệ?”
Tô Vân Lạc đương nhiên không giải thích, dịu dàng dùng ngón tay lột vỏ một quả vải nữa.
Thiến Ngân thực sự rất tò mò, nàng băn khoăn một lúc lâu, không nhìn ra Hồ cơ xinh đẹp này có điểm nào giống nữ hiệp giang hồ. Thấy Tô Vân Lạc không nói gì lại tưởng rằng nàng ấy ngượng ngùng xấu hổ, càng hiểu sai, “Nhất định là công tử muốn giữ Tô cô nương sớm chiều làm bạn bên người nên mới lấy cớ này.”
Tô Vân Lạc trầm mặc, Thiến Ngân cho rằng mình đã đoán trúng, gương mặt tràn ngập ý cười, chỉ trong thoáng chốc đã tưởng tượng ra câu chuyện một đôi nam nữ có địa vị khác biệt nhưng không chống cự được nỗi tương tư.
Tô Vân Lạc đương nhiên không hiểu nàng đang cười gì, cũng chưa phát hiện ra Lang Gia quận chúa đang ngạc nhiên dò xét mình. Bị thị nữ ảnh hưởng, Nguyễn Tĩnh Nghiên quả thực cũng nảy sinh hiểu lầm. Nhìn từ bên ngoài thì chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra, nhưng mấy ngày trước nhìn thấy bầu không khí kì lạ giữa hai người, nàng mơ hồ sinh ra cảm động, “Khó trách Tô cô nương có khí chất không tầm thường. Giang hồ tự do thoải mái, nhìn thấy những người như chúng ta, ắt sẽ cảm thấy gò bó vô vị.”
Trong giọng nói của Nguyễn Tĩnh Nghiên ẩn chứa niềm hâm mộ xen lẫn cảm thán, Tô Vân Lạc cảm thấy khó hiểu: “Không đâu.”
Lang Gia quận chúa thoáng thất thần, gương mặt dịu dàng như bị một tầng sầu lo bao phủ, “Kỳ thật thế gia vọng tộc và giang hồ cũng vậy thôi, có khi chúng ta còn hâm mộ dáng vẻ thù hận sảng khoái, thoải mái tự do, khinh thường trời đất của mọi người.”
Đối với Tô Vân Lạc thì viễn cảnh giang hồ như thế chưa từng tồn tại, nàng chỉ nói, “Đó cũng là giả thôi.”
“Tô cô nương thấy ta giống như cá chậu chim lồng, ta thấy Tô cô nương giống như áng mây giữa trời. Tầm mắt khác biệt, tất nhiên là cảm nhận không giống nhau.” Lang Gia quận chúa cũng không tranh luận, dường như nhớ đến điều gì đó, nàng hơi buồn cười, “Xem như ta cậy lớn tuổi nói bừa một câu, Tả công tử đối xử với cô nương rất khác biệt, nếu như Tô cô nương cũng có ý thì hãy nhớ dòng dõi giai cấp chỉ là mây bay, chỉ có tình yêu chân thực mới là đáng quý.”
Lời nói tràn ngập chân thành nhưng lại không liên quan đến nhau, Tô Vân Lạc không nói gì nữa.
Lang Gia quận chúa thoáng hiện lên vẻ cô đơn, nàng khẽ lắc chiếc vòng bạch ngọc đeo trên cổ tay, trên vòng tay có những đường vân màu đỏ lấp lánh, càng tôn lên cổ tay trắng hơn tuyết: “Là ta mạo muội, chắc là Tô cô nương cảm thấy khó hiểu, nhưng chẳng hiểu sao ta vừa mới gặp cô nương mà cứ ngỡ đã thân từ lâu, cũng bởi vì bản thân ta thường cảm thấy nhân gian có nhiều tiếc nuối nên thấy cô nương và công tử xứng đôi, ta không kìm lòng được nói nhiều vài câu.”
Trong lòng của vị Quận chúa này dường như ẩn giấu vô số cảm xúc, nhưng những chuyện không liên quan đến mình thì Tô Vân Lạc tuyệt không hỏi nhiều.
Cũng may Thiến Ngân cắt ngang cuộc trò chuyện, nàng đi từ ngoài cổng vào bẩm báo, “Tô cô nương, Tả công tử có lời mời. Công tử đang chờ cô nương ở trong đình.”
Có lẽ nghĩ hai người có vài lời tâm tình muốn nói với nhau, gương mặt rạng rỡ của thị nữ mang theo ý cười mập mờ, Lang Gia quận chúa cũng mỉm cười, “Chắc là yến hội đã tan nên có chuyện muốn nói, Tô cô nương đi đi.”
Bỏ quả vải cuối cùng vào trong miệng, Tô Vân Lạc đứng dậy vỗ vỗ vạt áo.
Hết chương 39.
Chi: Tả ma đầu trở mặt nhanh hơn trở bàn tay nữa:)))