Ra khỏi bãi cỏ lau, tầm mắt trở nên rõ ràng.
Tần Trần vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc còn Bạch Mạch thì không biết phải nói gì. Cảnh tượng khi nãy kỳ dị quá mức, khiến đầu óc hắn trở nên rối loạn. Cử chỉ tùy ý, sự uy hiếp thô bạo mạnh mẽ ấy lại xuất phát từ miệng của một nữ nhân, hắn quả thực không dám nhìn biểu cảm của chủ nhân. Hắn vừa thấy xấu hổ lại vừa hoang mang vì nàng nói khoác mà không biết ngượng, bỏ lại câu nói ngoan độc như thế, nhưng nàng sẽ ứng phó với lũ sát thủ đông đảo cùng hung cực ác này như thế nào, trong lòng hắn tràn ngập bất an và mờ mịt.
Bãi ghềnh bị bỏ lại sau lưng, bóng đêm bao trùm lên bóng dáng ba người, gió sông thổi qua cơ thể ướt đẫm, khơi dậy từng cơn ớn lạnh, Tả Khanh Từ đột nhiên hỏi: “Nàng có thể thắng không?”
“Tô cô nương muốn dụ bọn họ ra.” Tần Trần nói ra phán đoán của mình, “Nhưng những người kia được huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa hung tàn vừa không sợ chết, nếu không thể giải quyết nhanh gọn thò Tô cô nương sẽ rơi vào vòng vây của bọn chúng, tình hình sẽ càng thêm hung hiểm.”
Lòng Bạch Mạch trùng xuống, bãi cỏ lau rộng lớn nuốt hết bóng người, cũng che khuất màn chém giết đầy máu tanh, chỉ còn lại tiếng binh khí va chạm và tiếng quát mắng bừa bãi mơ hồ truyền ra.
“Nàng đã nói vậy thì ắt hẳn đã có tính toán.” Tả Khanh Từ giống như đang tự nói với mình, vẻ mặt hờ hững không nhìn ra cảm xúc, “Trước cứ xem xem nàng có biện pháp gì, nếu thực sự nguy cấp, ngươi tùy cơ ứng biến, một người cũng không để lại.”
Tần Trần tuân mệnh rời đi, nhưng bãi cỏ lau thực sự quá lớn, dù căng mắt tìm kiếm cũng khó mà nhìn ra Tô Vân Lạc đang ẩn thân ở đâu.
Thỉnh thoảng lại có tiếng gào thét kỳ dị hòa vào tiếng gió, tiếng nước chảy, tiếng hét phẫn nộ và tiếng quyền cước giao nhau, kèm theo đó là tiếng người ngã xuống đất.
Rất nhanh, nhóm hung đồ phát hiện mình bị bất lợi khi ở trong bóng tối, chúng liền đốt lửa trong bãi cỏ lau.
Đám cháy càng lúc càng sáng, những đốm lửa vàng rực nở rộ tạo thành khói bụi mịt mù. Cỏ lau dễ cháy, nhìn thế lửa đã biết không thể dập tắt, gió sông lượn quanh khiến lửa càng cháy lớn hơn. Ngọn lửa nuốt chửng một vùng cỏ lau lớn ven sông, không ngừng lan ra những chỗ khác, soi rõ cả đất trời.
Ánh lửa chiếu vào một bóng người mặc áo xanh đang cất giọng gọi lớn: “Người đâu, có hung đồ muốn giết ta! Ta chính là công tử của phủ Tĩnh An Hầu, ai dám làm càn!”
Tiếng kêu rõ ràng trong đêm tối đã trở thành mục tiêu trong biển lửa, giọng nói ấy giống hệt giọng của Tả Khanh Từ, điều khác biệt duy nhất đó là trong giọng nói ấy có thêm mấy phần hoảng loạn chưa từng có. Người Bạch Mạch cứng ngắc, nhìn mấy bóng người còn âm trầm hơn cả màn đêm lao về phía Tô Vân Lạc, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ.
Mấy người kia còn đang lơ lửng giữa không trung đã một vật vô hình cắt đứt cổ và cánh tay, tứ chi lăn lông lốc trên mặt đất, máu tươi trào ra như suối, tưới lên ngọn lửa đang thiêu đốt bãi cỏ lau.
Cảnh tượng quỷ dị khiến người xem lạnh run người, Bạch Mạch thậm chí không có cách nào xác định mình có nhìn nhầm hay không.
Hai tên thích khách còn lại cũng bị dọa cho choáng váng, thoáng lặng người rồi quát lớn lao về phía người mặc áo xanh. Lửa lớn che khuất thân người, bên trong thỉnh thoảng lại lộ ra bóng dáng vặn vẹo như đang nhảy múa một làn điệu kỳ quái nào đó, bỗng một cái đầu lâu bay từ trong biển lửa ra, một bóng người ngã quỵ, tiếp theo là một người khác.
Bờ sông chết lặng chẳng có một lấy tiếng động, trận chém giết vừa rồi đã không còn tồn tại, giống như có một con quỷ nhẹ nhàng thu hoạch xong sinh mệnh. Yết hầu Bạch Mạch co lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sóng lớn vỗ bờ, gió sông lạnh lẽo, mùi máu tươi và mùi khét lẹt của tứ chi bị thiêu đốt được gió cuốn đi, lửa càng lúc càng lớn, khói đặc và tàn than bốc lên đầy trời, bao phủ hơn phân nửa bãi ghềnh ven sông.
Một bóng người mảnh khảnh bước ra từ ngọn lửa.
Hơi nóng bao trùm vạt áo, ngọn lửa rực sáng phác hoạ thân hình của nàng, cỏ lau bị thiêu cháy nổ tí tách, ngọn lửa điên cuồng lan ra, giống như đi theo bước chân của nàng.
Tả Khanh Từ lẳng lặng nhìn cái bóng đến gần, ánh lửa chiếu rọi khiến gương mặt tuấn tú trở nên khác thường, trong đôi mắt phượng chứa đựng một điều gì đó kỳ lạ, rực sáng khiến người ta sợ hãi.
Chàng đang nhìn bóng người không hề đẹp kia, áo ngoài đã rách nát, vạt áo còn bị lửa thiêu cháy, nửa bên mặt bị khói hun đen, trên người còn có mấy vết thương đang rỉ máu, ngọc quan không biết đã rơi mất ở đâu, trông ăn mày nhặt rác còn sạch sẽ hơn nàng.
Bạch Mạch đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt rất xa lạ.
Rõ ràng trông nàng rất thê thảm nhưng trên người lại tản ra khí chất hung ác sắc bén. Sát khí và áp lực trên người Tô Vân Lạc khiến người ta sợ hãi né tránh, dường như có một con dã thú ẩn náu trong người nàng, cuối cùng cũng nhe răng nanh sắc nhọn ra.
Tàn lửa bay đầy trời, hơi nóng ập vào mặt, nàng dừng lại cách bọn họ ba bước.
Giằng co một khắc, Tả Khanh Từ đột nhiên di chuyển.
Thân hình chàng cao lớn, vừa đến gần đã trở thành nhìn xuống, Tả Khanh Từ không do dự cúi đầu hôn nàng. Không rõ chàng có thành công che phủ đôi môi dính đầy khói bụi hay không, chỉ thấy chàng bất ngờ bị tát, ngã về sau hai bước.
Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, Bạch Mạch ngạc nhiên choáng váng, bị âm thanh giòn vang đánh thức, định xông lên theo bản năng thì chẳng biết Tần Trần đã quay lại khi nào ấn bả vai, ra hiệu hắn không được làm bừa.
Đầu óc Bạch Mạch trở nên mơ hồ, không biết nên làm thế nào cho phải, hắn đành quay đầu nhìn chủ nhân.
Khóe môi Tả Khanh Từ rỉ ra một tia máu, chàng giơ tay sờ mặt, một dấu tai hiện rõ trên gương mặt tuấn tú ửng đỏ, nàng tát mạnh như vậy, chỉ sợ răng chàng cũng đã lung lay.
Ấy thế mà chàng không hề tức giận, trái lại còn nở nụ cười, không đứng đắn liếm máu bên khóe môi, ánh mắt còn nóng hơn cả biển lửa.
Ban đêm ở Mộc phủ vẫn huyên náo, tiếng ngựa xe ồn ào không dứt.
Là một trong những thế gia vọng tộc ở Phù Châu có sức ảnh hưởng trong chốn võ lâm, lần này Mộc phủ đã dốc toàn lực để chuẩn bị Đại Hội Đấu Kiếm. Các đệ tử đều được phái ra giúp đỡ tiếp khách, mấy chục người gác cổng luân phiên canh gác mà còn bận bịu vô cùng, chỉ trong một tháng nơi đây đã tiếp đón vô số võ lâm hào kiệt.
Nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một đoàn người bết bát thế này, ngay cả danh thiếp cũng là tiện tay viết bừa, nghe nói là gặp xui xẻo lúc qua sông, cả ngựa lẫn hành lý đều rơi xuống nước. Hai người hầu chỉ mặc áo trong ướt đẫm, một nữ nhân bẩn thỉu khoác áo ngoài của nam nhân, chỉ có một thanh niên công tử trông tạm ổn, mặc dù ngọc quan cài tóc của chàng đã mất, mái dài rối tung nhưng nhìn chàng giống như hoa lan thấm nước, ngọc sáng nhiễm mực, không giấu được vẻ hào hoa phong nhã. Nếu không phải thấy chàng dung nhan bất phàm thì đệ tử giữ cửa đã sớm đuổi mấy người này ra ngoài.
Trưởng tử của chủ nhân nhà họ Mộc là Mộc Anh nghe đệ tử bẩm báo xong, nhìn thấy tên phủ Tĩnh An Hầu trên danh thiếp thì chấn động, lập tức phái người ra đón khách vào sảnh, đồng thời sai người vào trong thông báo. Mấy người họ ngồi chờ ở đại sảnh trong khoảng thời gian uống hết một chén trà, Mộc Anh tự mình cầm đèn ra ngoài mời Tả Khanh Từ, người đến bất ngờ vào trong.
Bạc Cảnh Hoán nhìn thấy chàng thì nhíu mày, gương mặt lạnh lùng xuất hiện vẻ ngạc nhiên, “Ta còn tưởng là nghe nhầm, hóa ra thật sự là Tả công tử, sao lại chật vật thế này?”
Tả Khanh Từ gặp ông ta cũng cảm thấy bất ngờ, tự nhiên vái chào: “Thì ra Hầu gia cũng đến Phù Châu. Đã để ngài chê cười, ta nghe nói nơi đây có anh hùng tụ hội, lúc đầu vốn chỉ định đến xem náo nhiệt, không ngờ lúc qua sông vô ý rơi xuống nước, hành trang mất hết, quán trọ thì đã kín người, nên đành đến quấy rầy Mộc phủ.”
Người được Mộc Anh mời đến đúng là Uy Ninh Hầu, bên cạnh ông ta còn có một mỹ nhân thành thục, dù tuổi tác hơi lớn, nhưng vẫn thanh tao nhã nhặn, khí chất tựa hoa lan, khiến người ta nhìn thấy khó mà quên được.
“Đây là trưởng tử của Tả Hầu, tên Khanh Từ.” Bạc Cảnh Hoán nghiêng đầu nhìn mỹ nhân bên cạnh, vẻ lạnh lùng tan biến, giọng nói dịu dàng ấm áp, “Hắn mất tích nhiều năm, Hầu phủ mới tìm thấy cách đây không lâu. Hắn cũng là người đến Thổ Hỏa La lấy lại Sơn Hà Đồ, cả triều đình và dân chúng đều khen ngợi không ngớt.”
Vị mỹ nhân này có phong thái bất phàm, hẳn là quý nữ nhà nào đó, Tả Khanh Từ thi lễ: “Hầu gia quá khen.”
Có lẽ là do có mỹ nhân kề bên, Bạc Cảnh Hoán hiền hoà hơn rất nhiều, nở nụ cười hiếm thấy: “Đây là Lang Gia quận chúa, cũng xem như là trưởng bối của ngươi.”
Lang Gia Nguyễn thị? Quả nhiên là dòng dõi cực cao, gia tộc Nguyễn thị xuất hiện lớp lớp danh sĩ, mặc dù bây giờ không hưng thịnh bằng thời Ngụy Tấn, nhưng cũng không phải dòng dõi mà những gia tộc quyền thế khác có thể so sánh.
Lang Gia quận chúa mỉm cười đáp lễ, vẻ mặt nàng dịu dàng, đôi mắt sáng trong: “Chuyện lấy lại Sơn Hà Đồ ta cũng đã nghe nói, vẫn luôn khâm phục công tử. Bây giờ được nhìn thấy dung nhan, công tử quả thực là thanh niên tuấn kiệt, lỗi lạc xuất chúng.”
Dù đang trong tình cảnh xấu hổ, Tả Khanh Từ vẫn ung dung thản nhiên, hài hước nói, “Không dám nhận lời khen ngợi của Quận chúa. Người toàn bùn đất ẩm ướt như ta, đi trên đường quả thực là lỗi lạc khác biệt.”
Mọi người trong sảnh bật cười, Mộc Anh lập tức tạ lỗi: “Là bản phủ sơ suất. Ta đã sai người dọn dẹp trạch viện, Tả công tử có thể vào trong nghỉ ngơi.” Ai dám xem thường phủ Tĩnh An Hầu, đã xác nhận thân phận của đối phương, Mộc Anh nào dám chậm trễ.
Đối phương cung kính lại vô cùng chân thành, Tả Khanh Từ cũng để lộ phong độ tuyệt hảo, “Không dám, ta đến đây vốn dĩ là làm phiền, sao dám gây rắc rối cho chủ nhà, tùy tiện sắp xếp hai ba gian phòng là được.”
Mộc Anh tất nhiên khách sáo luôn miệng, Bạc Cảnh Hoán đã đến Phù Châu bảy tám ngày, cũng hiểu rõ tình hình nơi đây, nghe vậy thì khẽ nhíu mày, “Lúc này không chỉ có quán trọ trong thành kín người mà ngay cả Mộc phủ cũng không còn chỗ. Trong viện của bản hầu còn hai gian phòng trống, nếu công tử không ngại thì hãy ở tạm.
Tả Khanh Từ trầm tư suy nghĩ, Lang Gia quận chúa tâm tư tỉ mỉ, liếc nhìn Tô Vân Lạc: “Công tử lo vị cô nương này ở đó không tiện? Chi bằng để nàng sang ở chỗ của ta, phòng ốc rộng rãi, kê thêm một chiếc giường là được, tìm mấy bộ quần áo may sẵn cũng không phải việc gì khó.”
Tả Khanh Từ nhìn lướt qua, thấy Tô Vân Lạc không có biểu cảm gì, chàng lập tức cúi đầu thi lễ: “Được như vậy thì còn gì bằng, đa tạ ý tốt của Hầu gia và quận chúa.”
Hết chương 37.