Chính Dương Cung là gì? Mỗi người sẽ có một câu trả lời khác nhau.
Hỏi một bà lão, bà sẽ khom lưng thành kính nói cho ngươi biết, đó là một Đạo quan cầu được ước thấy ở trên Linh Sơn.
Hỏi một ông lão, ông sẽ vuốt râu nói cho ngươi biết, đó là một toà Tiên phủ, bên trong có vô số thần tiên đắc đạo.
Hỏi một người đàn ông, hắn sẽ trả lời với vẻ ngưỡng mộ, đó là Thánh địa của võ học, chỉ cần học được nửa chiêu thức ở đó cũng có thể tung hoành giang hồ.
Hỏi một thiếu nữ, nàng sẽ si ngốc ngẩn người nói nơi đó có vô số thanh niên mặc áo hạc váy dài, tuấn tú xuất trần.
Ba chữ này lọt vào tai, dường như ngay cả không khí cũng nhiễm thêm một tầng kỳ ảo.
Rốt cuộc Chính Dương Cung là gì?
Nó là một Đạo quan nguy nga hùng vĩ nằm trên Thiên Đô Phong.
Nếu như trăm năm trước không có một vị đạo sĩ tìm thấy bí tàng Đạo Kinh trong sách cổ, ngộ ra kiếm pháp và khinh công thân pháp đã thất truyền từ lâu của Đạo gia, Chính Dương Cung cũng chỉ là một Đạo quan vắng hương nhang, không có tiếng tăm gì.
Không ai biết vị đạo sĩ kia tìm thấy quyển bí kiếp đó như thế nào, càng không thể nào biết được ông ta dốc lòng tu luyện ra sao mà mãi đến năm bốn mươi tuổi mới rời khỏi Thiên Đô Phong, bước chân vào chốn hồng trần.
Một bộ quần áo đạo sĩ, một thanh kiếm cổ, đơn độc gia nhập giang hồ.
Trong một đêm, vang danh thiên hạ.
Mười lăm năm sau, ông gác kiếm rời khỏi võ lâm, trở lại Thiên Đô Phong tu đạo, thu nhận những đứa trẻ thông minh nhanh nhạy làm đệ tử, truyền thụ kiếm nghệ, lại dựa vào trí tuệ hơn người, nghiên cứu và tu luyện Đạo Kinh, hơn mười năm sau chẳng những không già, ngược lại ngày càng nhanh nhẹn khỏe mạnh. Mọi người đồn rằng ông đã vượt qua thiên đạo, nhảy ra tam giới, giống như người trong chốn thần tiên.
Vô số người ngưỡng mộ vượt đường xa mà đến, khách ghé thăm Chính Dương Cung trải dài như mây, hương hỏa ngày càng hưng thịnh, Thiên Đô Phong trở thành địa danh nức tiếng Linh Sơn, Chính Dương Cung cũng trở thành thánh địa trong chốn võ lâm.
Năm Kiến An ba mươi sáu, Võ Tông cầu đạo, đặt chân lên Thiên Đô Phong.
Có lẽ cũng chỉ có thân phận Hoàng đế uy nghi mới có thể khiến tiên nhân đoạn tuyệt hồng trần phá lệ gặp mặt, Võ Tông Hoàng đế dừng chân ở Thiên Đô Phong ba ngày, thưởng trà bình thơ, đàm kinh luận đạo, hỏi chuyện thiên hạ. Ngày cuối cùng ở trên núi, Thiên tử ban tặng Thiên Đô Phong cho Chính Dương Cung, ra sắc lệnh không được quấy nhiễu nơi đây.
Từ đây ngựa xe đến Chính Dương liên miên không dứt, phía trước núi có quan lại quyền quý dâng hương cầu nguyện, phía sau núi có cao nhân ẩn sĩ ngồi tranh luận, trở thành thắng cảnh bồng lai chốn nhân gian. Nhiều năm sau tiên nhân rời đi, Thiên Đô Phong vẫn hưng thịnh như cũ, hơn năm mươi năm trôi qua nhang khói không hề suy giảm.
Thiên hạ chuộng Đạo giáo, người thích võ vô cùng ngưỡng mộ kỳ danh, không ít thế gia đã đưa hậu nhân vào trong tu thân học nghệ. Nhưng Chính Dương Cung vẫn luôn vâng theo lời dạy dỗ của tổ sư, chỉ có những anh tài xuất sắc nhất mới được thu nhận làm đệ tử chân truyền, như vậy phàm có đệ tử nhập thế, tất nhiên tài nghệ khiến người người kinh ngạc, danh chấn giang hồ.
Đồ trang sức bằng ngọc gắn trên đai lưng của Văn Tư Uyên phát ra tia sáng chói mắt, khóe miệng hàm chứa ý cười ngầm hiểu, trông giống như một thương nhân giảo hoạt, “Hai người này và ngươi đều nằm trong bảng xếp hạng võ lâm, không ngại bình luận một hai câu chứ?”
Thiếu niên nhìn lướt qua, vẻ mặt đột nhiên tối sầm: “Ngọc Toan Nghê Ân Trường Ca, Tố Thủ Thanh Nhan Thẩm Mạn Thanh, người ta nghĩ dùng đoản kích là Cửu Vân Kích Lục Lan Sơn, còn có…”
“Tu La Đao Thương Vãn.” Văn Tư Uyên tiếp lời: “Họ đều giống như ngươi, được phủ Tĩnh An Hầu mời đến.”
Thiếu niên thay đổi sắc mặt, giống đang nhìn một người xa lạ.
“Ngươi và Thương Vãn là do ta hẹn đến, những người khác là nể mặt Hầu phủ.” Văn Tư Uyên khéo léo đưa đẩy, điềm tĩnh giải thích, “Đao pháp của Thương Vãn kỳ dị, tính tình tàn nhẫn, năm đó chém đầu liên tiếp mười hai vị trại chủ, có thuật ám sát tinh diệu. Lục Lan Sơn từng tru diệt Na Tra Tí và mấy ma đầu Quỷ Sát, là một người làm việc thận trọng, công bằng chính trực, được nhiều người ca ngợi, Hầu phủ phải nhờ vả bạn thân mới mời được hắn. Ân Trường Ca và Thẩm Mạn Thanh là người nổi bật nhất trong thế hệ thanh niên của Chính Dương Cung, Tĩnh An Hầu tự tay viết thư mới thuyết phục được Kim Hư Chân Nhân. Cuộc hẹn ở Kim Lăng đã mời bốn người trong bảng xếp hạng cao thủ võ lâm, cộng thêm Phi Khấu Nhi ngươi… là người thứ năm mà công tử chỉ định, có thể nói đây là chuyện trước giờ chưa từng có.”
Thiếu niên thoáng trầm mặc, thân hình chợt vút qua như tia chớp, dừng lại cách một căn phòng trang nhã vài bước rồi vỗ liền hai chưởng khiến cánh cửa ngăn cách sụp xuống.
Cánh cửa nhìn như rất dày thật ra được làm từ trúc, mỏng như giấy lụa, trong gian phòng có một thanh niên đang ngồi, tường sụp xuống cũng không sợ hãi mà từ từ đứng dậy.
Ánh mặt trời chiếu vào chiếc áo màu xanh nhạt giống như vầng sáng vây quanh mặt trăng, chưa nhìn rõ đã cảm thấy tuấn tú vô song, đôi mắt phượng xếch lên, sóng mắt rực rỡ lưu chuyển, phong tư tựa ngọc, nhất thời khiến non sông tươi đẹp trở nên ảm đạm.
Lưng thiếu niên cứng ngắc, căng thẳng một lát mới hỏi: “Công tử Hầu phủ?”
Thanh niên mỉm cười, khí chất lãnh đạm thanh quý bức người, giọng nói du dương dễ nghe: “Thật là tinh mắt, kẻ bất tài này chính là Tả Khanh Từ của phủ Tĩnh An Hầu.”
Một người hầu xuất hiện ở đầu cầu thang, nhanh nhẹn khom người thông báo: “Bẩm công tử, bốn vị Lục Lan Sơn, Thương Vãn, Ân Trường Ca, Thẩm Mạn Thanh đều đã đến, đang chờ ở dưới lầu.”
Văn Tư Uyên hợp thời chắp tay: “Giờ Dậu ba khắc ngày 28 tháng 9 ở Đình Vân Tạ trên hồ Huyền Vũ, Kim Lăng, những người nhận lời mời của công tử đều đã đến, tại hạ may mắn chưa hổ thẹn.”
Tả Khanh Từ, trưởng tử Hầu phủ đã mất tích nhiều năm.
Một người mắc bệnh lao nhiều năm không thể đẹp như vậy, một người con thứ càng không thể có dáng vẻ ưu nhã như thế này, chàng ăn mặc đơn giản làm nổi bật khí chất khác biệt, khiến Văn Tư Uyên chải chuốt tỉ mỉ đứng cạnh chàng, lập tức trở nên tầm thường.
Quần áo trên người chàng khiêm tốn mà trang nhã, chỉ mang theo mấy người hầu tùy thân, không phô trương lại có vẻ tôn quý như quý tộc trời sinh.
Dù Thẩm Mạn Thanh ở Thiên Đô Phong đã lâu, cũng thường xuyên nhìn thấy thanh niên tài tuấn trong môn phái, nàng vẫn không nhịn được thầm khen ngợi trong lòng, càng kinh ngạc hơn chính là phi tặc tiếng xấu đồn xa được Văn Tư Uyên dẫn đến là một thiếu niên có vẻ ngoài xấu xí, hầu hết ánh mắt của mọi người nhìn hắn đều mang theo vẻ ngạc nhiên xen lẫn khinh thường.
Sự nghi ngờ của Ngọc Toan Nghê Ân Trường Ca càng lúc càng nặng, hắn là người đầu tiên mở miệng: “Nhận được lời mời của Hầu gia, sư môn phái ta và sư tỷ xuống núi giúp đỡ, hoàn toàn không biết rõ nguyên nhân và mọi chuyện, xin công tử hãy nói rõ.”
Ngay cả phi tặc cũng mời, không ai biết vị công tử thần bí này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tu La Đao Thương Vãn đảo mắt nhìn quanh, nhướng mày: “Chuyện này cần phải có vài người hợp sức?”
Tính tình Ân Trường Ca cao ngạo, nghe thấy lời ấy thì vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, “Đây là trò đùa gì thế? Người trong bản môn không dám làm bạn với phi tặc.”
Trong mấy người chỉ có Cửu Vân Kích Lục Lan Sơn lớn tuổi nhất, tính tình ổn trọng vẫn chưa mở miệng, nhưng cặp mày cũng nhăn lại.
Mặc dù phủ Tĩnh An Hầu có địa vị tôn quý, nhưng ở đây đều là anh hùng một phương, ai ai cũng kiêu ngạo, sao có thể để mặc người sai khiến.
Cục diện trì trệ tạo thành áp lực, Tả Khanh Từ vẫn bình tĩnh, chàng khẽ gật đầu một cái, “Ân thiếu hiệp yên tâm chớ nóng nảy, việc này hệ trọng, không thể xem thường, đã đến đây thì việc gì phải gấp gáp, không ngại nghe xong đầu đuôi rồi mới quyết định.”
Ngôn từ của chàng chẳng hề kiêu ngạo, giọng điệu thong dong bình tĩnh, lặng lẽ đè ép gợn sóng trong phòng, Lục Lan Sơn sinh ra một tia tán thưởng, thuận theo đáp: “Công tử nói có lý, Lục mỗ xin lắng tai nghe.”
Ân Trường Ca nhìn thoáng qua, nén lời muốn nói xuống chuyển sang chờ đợi.
Tả Khanh Từ ngồi xuống chủ vị, Văn Tư Uyên ho nhẹ một tiếng, chậm rãi tiến lên: “Chắc mấy vị đã nghe nói chuyện mấy tháng trước đất Thục có loạn.”
Hết chương 3.