Nếu như nói, chuyện mà Tả Khanh Từ tiếc nuối nhất ngày hôm đó là hai mắt bị bịt kín không thể nhìn thấy Phi Khấu Nhi làm sao khiến Tuyết Cơ tin phục thì hôm nay Ân Trường Ca đã vô tình giúp chàng giải cơn tò mò, thấy được thân thủ mà phi tặc chưa từng để lộ.
Hôm ấy khí trời trong mát, giữa sân hoa lá sum suê.
Hai bóng người một già một trẻ tung bay, kiếm ý và bóng người tung hoành ngang dọc, hơi thở xao động đánh nhau say sưa. Mấy người còn lại ngồi dưới hiên nhà đánh cờ thưởng trà, nhìn hai người tranh tài.
Ấm đồng bắt đầu sôi, nước trà bốc lên hơi nước, Thẩm Mạn Thanh đặt một quân cờ xuống, liếc nhìn màn tranh đấu trong sân, “Ván này chỉ sợ sư đệ sẽ thua.”
Tả Khanh Từ tiện tay đặt một quân cờ trắng xuống: “Làm sao biết được?”
Khoảng thời gian này ra ngoài không tiện, mấy người nhàm chán không biết đã so tài với nhau bao nhiêu lần. Với danh tiếng hiện giờ của bọn họ, cơ hội so tài với người ngang sức ngang tài lại không cần quan tâm thắng bại không nhiều, ban ngày đánh xong, ban đêm suy nghĩ các ứng chiêu tinh tế hơn. Bọn họ đánh không biết chán, ngay cả Thương Vãn cũng không nhịn được đồng ý đánh mấy ván. Mọi người giúp võ công của nhau tiến bộ, quan hệ cũng càng hòa thuận hơn trước.
Thẩm Mạn Thanh vừa bình luận vừa phân tích: “Sở trường của sư đệ là kiếm pháp nhanh, nếu như đối phương bị chiêu kiếm của đệ ấy che mờ mắt, tâm trí rối loạn thì tất sẽ bại; mấy lần trước Lục huynh chịu thua thiệt, lần này tâm trí vững vàng, đồng thời lấy chậm đánh nhanh, chủ khách đổi chỗ, đã ngồi vững vào thế bất bại.”
Thương Vãn ngồi bên cạnh quan sát cuộc chiến cũng tán đồng, “Kiếm pháp của Ân huynh thực sự quá nhanh, cũng chỉ có như vậy mới đối phó được.”
Tả Khanh Từ quan sát một khắc, mặc dù trường kiếm của Ân Trường Ca lướt nhanh hơn chớp giật nhưng trước sau vẫn không thể công phá đoản kích của Lục Lan Sơn, “Kẻ thông minh trông như ngu đần, kẻ khôn khéo thì trông như vụng về, nếu Thẩm cô nương gặp phải đối thủ như Lục huynh thì sẽ làm thế nào?”
Dù Thẩm Mạn Thanh đang đánh cờ nhưng một nửa tâm trí cũng đang suy nghĩ cách đối phó, nghe thấy câu hỏi trưng cầu ý kiến thì gương mặt dịu dàng khẽ mỉm cười: “Quả là không dễ, Lục huynh có nội lực thâm hậu, chiêu thức vững vàng, tâm trí lại kiên định, rất khó công phá, muốn thắng chỉ có thể sử dụng kỳ chiêu.”
Trong lúc họ nói chuyện hai bóng người đã tách ra, hơi thở của Ân Trường Ca hơi gấp gáp, hắn cười rộ lên, “Lục huynh lợi hại, tại hạ bái phục chịu thua.”
Trên áo Lục Lan Sơn có vô số vết kiếm, dù không thương tổn đến da thịt nhưng cũng đã mạo hiểm mấy phần, ông cười sang sảng: “Trận này đánh rất sảng khoái, kiếm pháp của Ân huynh rất lợi hại, khiến ta phải chật vật một phen.”
Song phương ăn ý dừng lại đúng lúc, đấu xong một trận cũng không hao tổn quá nhiều sức lực, hai bên đều vui vẻ đồng thời khâm phục lẫn nhau.
Lục Lan Sơn ngại mặc áo rách thiếu lễ độ nên quay về phòng thay quần áo, Ân Trường Ca bước đến mái hiên rót một chén trà, vừa uống được một nửa thì trông thấy Phi Khấu Nhi tự tách mình đi ra ngoài trở về, đang bước vào đình.
Mấy ngày nay tất cả mọi người đều ẩn mình trong trạch viện, chỉ có Phi Khấu Nhi thường xuyên nấn ná ở bên ngoài, cũng không biết là đang làm cái gì. Ân Trường Ca vốn không ưa người này, thấy hắn bước về phía phòng ngủ, lòng chợt nảy sinh một suy nghĩ, cất giọng nói: “Lạc huynh chậm đã!”
Phi Khấu Nhi dừng lại, nhìn sang không nói một lời.
Ân Trường Ca cầm kiếm bước lên trước, vẻ mặt khinh người: “Ở đây cả ngày rất nhàm chán, ta cùng Lục huynh và Thương huynh luận bàn với nhau thu được rất nhiều thành quả, nhưng lại chưa bao giờ so tài với Lạc huynh. Nếu Lạc huynh không chê, thì có đồng ý thử một trận?”
Có vẻ đến cả trả lời Phi Khấu Nhi cũng lười, hắn đi thẳng vào trong nhà.
Ân Trường Ca cố tình khiêu khích, sao có thể cho hắn chạy trốn, một tiếng roẹt vang lên, kiếm đã ra khỏi vỏ, liều lĩnh xông thẳng đến. Phi Khấu Nhi nghiêng người tránh né, Ân Trường Ca không buông tha, triển khai chiêu thức dày đặc như mưa rơi, quyết tâm ép đối phương ra tay.
Tả Khanh Từ nhìn hai người một đuổi một trốn trong sân, chàng đặt quân cờ xuống, trong mắt lóe lên một tia hứng thú.
Thẩm Mạn Thanh khẽ chau hàng mày đẹp, nàng không tán thành chuyện sư đệ lỗ mãng như thế, nhưng không đến một lát, ánh mắt đã bị trận đấu thu hút. Thương Vãn cũng đứng dậy, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát cuộc chiến.
Ân Trường Ca di chuyển, trường kiếm tung hoành như tuyết rơi, kiếm ý truyền xa, hoa cỏ và cây cối trong sân đều xơ xác tiêu điều, nhưng đối thủ của hắn vẫn luôn tránh né, thân pháp nhanh như gió, hình bóng khó dò.
Ân Trường Ca nổi tiếng với kiếm pháp nhanh nhưng Phi Khấu Nhi còn linh động hơn kiếm ba phần, thoáng cái đã bay lượn quanh sân mười mấy vòng, ngay cả vạt áo cũng không bị chém rách, khinh công của hắn quả thực khủng khiếp. Ttrong sân lặng ngắt như tờ, Thẩm Mạn Thanh và Thương Vãn thấy rõ lợi hại, hai người đều nghiêm túc nhìn chằm chằm hai bóng người đang giao đấu.
Ân Trường Ca cảm thấy bất ngờ, thất bại liên tiếp đã khơi dậy cơn nóng giận, kiếm thế dần trở nên mạnh mẽ như giông tố kéo đến. Nhân lúc thân hình Phi Khấu Nhi hơi chậm lại vì chuyển đổi chân khí, hắn thét dài một tiếng, kiếm quang phóng đại, bóng kiếm cuồn cuộn trải đầy trời, một luồng sáng như sấm sét từ chín tầng trời ập xuống, oai phong hiển hách áp đảo người.
Một kiếm này thanh thế phi phàm, Thẩm Mạn Thanh bỗng nhiên đứng dậy, há miệng muốn quát lại thôi.
Lục Lan Sơn thay quần áo trở lại đúng lúc nhìn thấy một kích hạ xuống từ giữa không trung, ông và Thương Vãn đều biến sắc.
Mắt thấy Phi Khấu Nhi không thể tránh khỏi chiêu này thì cái bóng ở trong lồng kiếm võng bỗng mờ dần, mông lung phiêu tán tựa như làn khói mỏng, tụ lại rồi tan ra giữa sương mù giăng phủ, như ảo mà không phải ảo, giống thật mà không phải thật. Không rõ Phi Khấu Nhi rốt cục dùng loại thân pháp nào mà lại khiến toàn bộ mũi kiếm hụt vào khoảng không.
Thẩm Mạn Thanh biến sắc, gương mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, không nói nên lời.
Phá tan kiếm võng, Phi Khấu Nhi vút đi như tia chớp, hắn dừng chân ở tường hiên, rõ ràng né thoát một chiêu kia cực kỳ tốn sức. Trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn sắc bén, lần này hắn thật sự nổi giận: “Ân Trường Ca! Ngươi đừng ép người quá đáng!”
Ân Trường Ca không truy kích, giật mình đứng im tại chỗ, trường kiếm buông thõng xuống, hắn giống như gặp quỷ, trợn trừng mắt nhìn người đối diện, vẻ mặt mờ mịt xen lẫn ngạc nhiên rúng động, một lúc lâu sau mới chần chừ mở miệng: “Sao ngươi biết… ngươi… chẳng lẽ…”
“Sư đệ!” Một tiếng hét cắt ngang lời hắn, giọng nói của Thẩm Mạn Thanh dồn dập, sắc mặt thay đổi liên tục.
Tim Ân Trường Ca vẫn đang loạn nhịp, hắn nghiêng đầu nói: “Sư tỷ, tỷ cũng nhìn thấy, sao hắn lại biết…”
“Sư đệ!” Thẩm Mạn Thanh lại cắt ngang lời hắn, giọng nói trầm xuống, khiển trách hắn trước mặt mọi người: “Đệ quá đáng rồi, sao có thể sử dụng Thiên Đạo Cửu Thế trong lúc so tài, còn không mau tạ lỗi!”
Ân Trường Ca có phần sốt ruột, “Sư tỷ! Vừa rồi hắn…”
“Im ngay!” Thẩm Mạn Thanh nghiêm nghị quát lên, lần đầu tiên để lộ uy nghi của sư tỷ, nàng cứng rắn chưa từng thấy: “Lập tức tạ lỗi, quay về phòng với ta!”
Ân Trường Ca ngừng lại, không dám nói tiếp nữa, lúc quay đầu đã không nhìn thấy bóng dáng Phi Khấu Nhi đâu nữa.
“Đã khiến các vị chê cười, khi nãy Trường Ca hành động lỗ mãng, sau này sẽ đi tạ lỗi.” Thẩm Mạn Thanh thở dài một hơi, thi lễ với mọi người rồi lập tức đi vào phòng, Ân Trường Ca do dự trong phút chốc, liếc qua bức tường nơi Phi Khấu Nhi vừa đứng rồi im lặng đi theo nàng.
Lục Lan Sơn vẫn còn đắm chìm trong trận chiến, lẩm bẩm nói: “Quả là một kiếm lợi hại, Thương huynh thấy thế nào?”
“Chính Dương Thiên Đạo có chín thế, đó chẳng qua chỉ là một thế trong số đó.” Thương Vãn trầm mặc nửa ngày, khẽ hừ lạnh: “Chỉ có đệ tử chân truyền mới được học tuyệt kỹ. Hay cho một Chính Dương Cung! Sau Kiếm Ma vẫn có lớp lớp cao thủ xuất hiện, chẳng trách có thể xưng bá võ lâm.”
Lục Lan Sơn đến muộn, chỉ nhìn thấy phần cuối của trận đấu, trong lòng ngứa ngáy bèn đi nghiên cứu vết tích đánh nhau trong sân, càng lúc càng cảm thấy ngạc nhiên: “Kiếm pháp của Ân huynh vừa nhanh vừa bất ngờ thế mà bộ pháp của họ Lạc không loạn chút nào. Thương huynh có nhìn ra nguồn gốc môn phái của hắn?”
“Hắn không hề đánh trả.” Thương Vãn cười khan một tiếng, thốt ra một câu không biết là oán trách hay là than thở: “Đồng hành với hắn từ Kim Lăng đến đây, ngay cả hắn dùng vũ khí gì ta cũng không biết.”
Lục Lan Sơn không biết phản bác thế nào, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Tên phi tặc này quả nhiên là sâu không lường được.”
Trong lòng có nhiều nỗi nghi hoặc không thể giải đáp, mọi người cũng không còn hào hứng với kỹ năng chiến đấu, mấy người tản ra quay về phòng của mình.
Dưới mái hiên vẫn còn ván cờ đang đánh dở, đầu ngón tay mơn trớn quân cờ đen trắng, Tả Khanh Từ hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, rơi vào trầm tư.
Hết chương 17.