Editor: Linqq
Chử Trì Tô vẫn luôn cười yếu ớt nhìn cô đến gần.
Chờ cô đi tới, chủ động duỗi tay nắm chặt tay anh, mỉm cười: "Đi thôi."
Đôi mắt sáng rõ, lông mày uyển chuyển.
Chử Trì Tô gật gật đầu, để mặc cô kéo lên phía trước.
Lúc màu sắc rực rỡ của đèn điện ban đêm sáng lên, dù sao thì thành phố ban đêm không thể thiếu ánh đèn được, so với ban ngày thì còn sáng hơn.
Trường An nhìn toàn cảnh ánh đèn, nhẹ nhàng đung đưa bàn tay đang giao nhau với Chử Trì Tô, đầu dựa vào vai anh: "Em không thích buổi tối, em thích buổi sáng."
"Hửm? Vì sao?"
"Bởi vì em thích ánh nắng, đèn điện dù có sáng đến đâu thì cũng không có sự ấm áp dễ chịu của ánh nắng được, đúng không? Em thích những thứ khiến người ta cảm thấy ôn hòa."
Trường An nói rất nghiêm túc, người kia nghe được lại cười rộ lên, Trường An quay đầu nhìn anh, bất mãn: "Cười cái gì?"
"Ừm... Anh đang nghĩ, theo như lời em nói, em thích anh như vậy, cho nên anh cũng khiến em cảm thấy ấm áp sao? Vẫn là lần đầu tiên có người nói anh ấm áp, trước đó bạn bè của anh đều nói anh là quái vật máu lạnh."
Trường An nghe thấy câu "Em thích anh như vậy", quay đầu trừng mắt với anh, bĩu môi, vốn muốn học theo nữ chính trong truyện kiêu ngạo nói một câu "Ai thích anh!" Nhưng khuôn mặt đẹp đẽ dưới ánh đèn của người kia, trong lòng tràn đầy vui vẻ, cuối cùng vẫn không nói ra.
Đầu lại dựa trên vai anh, Trường An nhẹ nhàng nhàn nhạt cười: "Đúng vậy, cực kỳ ấm áp, không giống động vật máu lạnh."
"Ồ? Vì sao?" Chử Trì Tô nắm tay của cô, dùng ngón cái ma sát tinh tế tỉ mỉ mu bàn tay cô, có chút hăng hái hỏi.
"Không vì sao cả... Chỉ là Chử Trì Tô cực kỳ ấm áp..."
Bởi vì mỗi một giây ở cùng với anh em đều cảm thấy rất ấm áp, bởi vì em biết trong lòng anh tràn đầy hơi nóng, bởi vì nếu anh là một người máu lạnh thì đã không lựa chọn nghề bác sĩ, cho nên dù tất cả mọi người không nhìn thấy, nhưng em biết, anh thật sự, rất ấm áp.
Cô cứ như vậy cười híp mắt nói "Cực kỳ ấm" với chính mình, trong lòng Chử Trì Tô nóng lên, nhịn không được cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, cười nhạo nói "Đồ ngốc..."
Giờ phút này tâm trạng Trường An rất tốt, cho nên mới mặc kệ anh, ngược lại còn dùng mặt nhẹ nhàng cọ xát đầu vai anh.
Người qua đường nhìn thấy cặp đôi này tay trong tay dạo bước, cũng không khỏi quay đầu lại nhìn nhiều lần.
Cũng may Trường An và Chử Trì Tô đều có tính cách mạnh mẽ, đối với những ánh mắt sáng hay tối kia thì hoàn toàn xem nhẹ.
Chỉ có lúc một người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm Trường An trong một khoảng thời gian dài, Chử Trì Tô mới chú ý tới, lạnh lùng liếc một cái, trong nháy mắt người đàn ông đó liền đông cứng, sờ sờ mũi, đàng hoàng thu lại ánh mắt... Đúng là người không chọc vào được...
Đương nhiên Trường An cũng chú ý đến điểm này, cười híp mắt nhìn anh: "Ghen?"
Mặt bác sĩ Chử không biến sắc, tim không đập, chững chạc đàng hoàng giáo dục: "Không, chỉ là một người đàn ông thì cần phải bảo vệ tài sản riêng của chính mình."
Mặt Trường An đỏ lên, lại dựa đầu vào vai anh, không nhìn anh nữa!
Lại không biết người nào đó vừa mới ăn giấm, nhìn sợi tóc màu mực của cô bay trong gió, cười đầy dịu dàng.
***
Lúc Chử Trì Tô đưa Trường An về thì đã rất muộn, bởi vì không có xe, bắt xe taxi, Chử Trì Tô hiếm khi kìm được mà không hôn một cái tạm biệt.
Xe dừng lại dưới nhà Trường An, trên đường đi Chử Trì Tô đều nắm tay cô, lúc này nghiêm mặt nói với cô: "Ngày mai phòng nghiên cứu sẽ chính thức bắt đầu thí nghiệm, trong khoảng thời gian này có thể anh sẽ bận nhiều việc, không có nhiều thời gian ở với em. Em có giận không?"
Điều này... Có chút mất mát, dù sao về sau sẽ không thường xuyên được gặp anh nữa, chẳng qua đương nhiên cô sẽ không tức giận.
Trường An lắc đầu: "Không đâu, yên tâm đi, em không như mọn như vậy... Chẳng qua, nếu có thời gian, em có thể qua tìm anh ăn cơm không?"
Chử Trì Tô cười rộ lên: "Đương nhiên, lúc nào cũng hoan nghênh."
Trường An ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên có chút không nỡ tách ra khỏi anh.
Chử Trì Tô nhìn cô, một lúc sau, anh mới quyết tâm nói: "Được rồi, muộn rồi, mau trở về đi, ngủ sớm một chút, không nên thức đêm, có biết không?"
"Ừm, biết rồi... Vậy em đi trước."
Trường An quay đầu muốn mở cửa xe, thế nhưng lại có người không buông tay để cô xuống, Trường An quay đầu, nghi ngờ nhìn anh, sao vậy?
Lại nhìn thấy người kia nhìn chằm chằm cô, mắt sắc thật sâu, Trường An vừa muốn mở miệng hỏi, liền bị anh trực tiếp kéo vào trong lòng, sau đó cúi đầu đến gần tai cô, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói câu gì đó.
Trong nháy mắt mặt Trường An đỏ lên, nện cho anh một cái, lại "hung hăng" lườm anh, dùng sức rút tay mình ra, đẩy cửa xe xuống, cũng không nói gì đã trực tiếp đi vào phía trong.
Chử Trì Tô nhìn bóng lưng của cô, một tay chống đầu cười bất đắc dĩ: Thật hung dữ, vậy mà cũng không thèm quay đầu lại.
Trường An bên này đi dưới gió đêm mà vẫn cảm thấy mặt như bị lửa đốt.
Đầu óc vẫn luôn nghĩ đến âm thanh trầm thấp dụ dỗ ở bên tai cô lúc nãy: "Nếu như... Em thật sự không nỡ rời xa anh, không bằng chuyển tới ở cùng anh? Yên tâm, giường rất lớn."
Hơn nữa... Hơn nữa anh nói xong câu đó còn há mồm ngậm lấy vành tai cô, còn lấy răng cắn nhẹ!
Bây giờ Trường An vẫn còn nhớ lúc anh ngậm lấy vành tai cô, cảm giác khí nóng phả lên lỗ tai hơi tê dại.
Thế là cô vừa đỏ mặt vừa cắn răng nghiến lợi: Lưu, manh!
...
Thật may sắc mặt chỉ còn chút đỏ, Trường An thở sâu một hơi, đưa tay vỗ vỗ mặt mình, sau đó mới lấy chìa khóa ra mở cửa.
Mao Mao đang xem kinh kịch(*), nằm trên ghế sofa lăn qua lăn lại, tiếng cười còn lớn hơn so với âm thanh trên tivi.
(*) Kinh kịch: Kinh kịch hay kinh hí là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha... Ai u... Cười chết mất thôi... Ha ha ha ha ha ha ha..."
Trường An: "..."
Mao Mao có thói quen xấu khi xem tivi, chính là không thích bật đèn, Trường An nói nhiều cũng vô dụng, về sau dứt khoát liền nghe theo cô ấy.
Lúc này đèn cũng tắt, Trường An liền dựa vào ánh sáng yếu ớt trên tivi để bật đèn, lúc này Mao Mao mới biết cô đã trở về.
Nằm trên ghế sofa vui sướng vẫy vẫy tay với cô: "An An, cậu về rồi à?"
Trường An buồn cười, đổi giày đi vào: "Về rồi, cậu ăn gì chưa?"
"Chưa... An An, cậu không mua gì cho mình sao?!" Mao Mao vẻ mặt bi thương, không thể tin được! Hu hu hu... An An không yêu cô nữa!
Trường An thở dài: "Không mua gì về cả, tớ làm đồ ăn cho cậu."
Mao Mao nghe xong lời này, trong nháy mắt đổi mặt, nịnh nọt gật đầu.
Trường An lắc đầu, lại đi vài bước ngồi lên ghế sofa: "Để mình nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa sẽ làm cho cậu ăn."
Mao Mao gật đầu: "Lại đây lại đây, An An, xem kinh kịch!"
Trường An thực sự không có hứng thú với những thứ hi hi ha ha kia, nhưng ngay sau đó cũng không có việc gì để làm, cho nên liền xem với Mao Mao.
Xem được một lúc, cảm thấy không hay ho gì, lại nghỉ được một lúc rồi, cô liền đứng lên: "Được rồi, đi làm đồ ăn cho cậu, cậu muốn ăn gì?"
Mao Mao nhíu mày nghĩ một lúc, không nghĩ ra cái gì, liền dùng đôi mắt to nhìn Trường An: "Cái gì cũng được, An An cậu tự quyết đi!"
Trường An gật gật đầu, quay người đi về hướng nhà bếp.
Mao Mao ở đằng sau vẫn cảm thán: "An An, không có cậu mình sống thế nào đây!"
Trường An: "..."
Vẫn nên để cô ấy bị đói nhỉ...
***
Trường An vừa cắt cà chua vừa nghĩ đến việc quay phim, thực ra nếu như không có chuyện lần trước, thì Tiêu Viễn Nam là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng... Hiện tại lại làm việc với anh ta, chắc chắn sẽ không được tự nhiên...
Hơn nữa tuy Chử Trì Tô nói anh không để ý, nhưng ít nhiều cũng sẽ có chút không vui... Hôm nay người đàn ông trẻ kia nhìn cô nhiều một chút, anh đã ghen rồi... Dù thế nào cô cũng không muốn khiến anh không vui...
Thế nhưng... Từ bỏ quay phim sao?
Cô cũng là biên kịch, đương nhiên biết trong công việc quan trọng nhất là công tư rõ ràng, nếu cứ như vậy từ bỏ... Có phải là quá bất kính với nghề nghiệp rồi hay không?
Hơn nữa lúc trước ước nguyện ban đầu của cô không phải là mang tình yêu và hy vọng đến với nhiều người hay sao... Quay phim truyền hình không thể nghi ngờ chính là cách tốt nhất...
Haizzz... Nói sau vậy...
Trường An lưu loát làm một bát mì trứng cà chua cho Mao Mao, để cô ấy tự ăn rồi rửa bát, sau đó cô liền trở về phòng mình.
Vừa mới vào cửa, người kia liền gọi điện thoại tới.
Trường An thấy chuông điện thoại, không tự chủ cười một tiếng, ngón tay ấn nút nghe: "Alo? Về nhà rồi hả?"
"Ừm, vừa trở về. Đang làm gì vậy?"
"Ừm... Vừa làm xong tô mì cho Mao Mao, bây giờ đang ở trong phòng."
Chử Trì Tô ở bên kia cười rộ lên: "Không được, lần sau gặp cô ấy anh phải kháng nghị một chút, không thể sai bảo bạn gái anh như vậy."
"Được, anh đến kháng nghị, Mao Mao có xù lông thì em cũng mặc kệ."
"Không sao, bình thường sẽ không có người dám xù lông trước mặt anh."
Trường An nhớ tới dáng vẻ mạnh mẽ của người nào đó, yên lặng gật nhẹ đầu... Ít ra khẳng định là Mao Mao không dám.
"Ừm..." Trường An nghĩ tới chuyện xoắn xuýt lúc nãy, nhíu mày, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói với anh: "Chử Trì Tô..."
"Hửm?"
"Em vừa nghĩ đến việc quay phim... Em không biết có nên đồng ý hay không, anh cảm thấy thế nào?"
Chử Trì Tô nghe vậy thì trầm mặc một lúc, tổ chức lại lời nói của mình, lúc mở miệng giọng điệu rất thận trọng: "Trường An, anh cũng không hy vọng em từ bỏ cái gì vì anh, anh biết điều này đối với em mà nói hẳn là rất quan trọng, cho nên không cần vì anh mà vô cớ từ bỏ, anh hy vọng là anh có thể mang đến cho em điều gì đó, nhưng không phải để em vì anh mà từ bỏ điều gì đó. Anh tin em, cũng tin tưởng chính anh."
"Huống hồ..." Giọng nói người kia bỗng trở nên nhẹ nhàng: "Chuyện chúng ta sẽ không có một ai can dự vào được, ngàn năm thời gian đều không thay đổi được mọi chuyện, vậy thì càng sẽ không bởi vì một người không quan trọng mà đột nhiên thay đổi được, đúng không?"
"Đúng..." Trường An thở sâu một hơi, cố gắng để giọng nói nhẹ nhàng: "Em biết rồi! Cảm ơn bác sĩ Chử đã khuyên bảo!"
"Ha ha... Anh tốt như vậy, lần sau gặp mặt có nên ban thưởng hay không?"
Trường An bị anh chọc cho cười rộ lên: "Đừng đùa nữa?"
"Sao vậy? Không được hả?"
"Được... Ban thưởng, lần sau gặp mặt rồi nói! Được rồi, ngủ ngon, ngủ sớm đi."
Đồng ý ban thưởng xong, người nào đó liền lập tức cúp điện thoại.
Chử Trì Tô nhìn điện thoại bị cúp máy một lần nữa, lại cười đến mức cực kỳ vui vẻ.
Tại sao lâu như vậy còn thẹn thùng như thế...
Ban thưởng... Hơ... Anh bắt đầu mong chờ lần gặp mặt sau rồi đó...
Lời editor: Dạo này đi suốt không có thời gian edit, các bạn thông cảm:((