Bùi Dục ngồi ở trước máy tính đang mở một trang web mà ngẩn người. Đời trước anh đã chuẩn bị ra nước ngoài để học tập, giấy gọi nhập học cũng đã lấy được rồi chỉ là chưa đi được đã trọng sinh. Năm đó anh tràn đầy ý trí muốn ra nước ngoài, mà đời này bởi vì có mối quan hệ với Âu Dương Tĩnh mà tư tưởng ra ngoài của anh đã phai nhạt đi rất nhiều, thậm chí thiếu chút nữa đã quên việc này rồi.
Nhưng hôm nay ba mẹ anh đột nhiên nhắc tới chuyện sau này sẽ ra nước ngoài học tập, anh mới phát hiện ngoại trừ sự kích động của người thiếu niên năm đó thì anh vẫn muốn ra nước ngoài học tập. Chẳng qua chỉ cần nghĩ tới việc ra nước ngoài thì anh cùng với Âu Dương Tĩnh nhất định sẽ trở thành yêu đương ở nơi đất khách quê người, anh cũng đã bắt đầu do dự
-------
"Bùi Dục, cậu có phải là người không vậy? Vi phân với tích phân cậu mới đọc được bao lâu chứ, so với mình lí giải còn thấu đáo hơn!" Âu Dương Tĩnh oán giận.
Từ sau khi vào trung học Vu Nhất Dương khó có được khi theo chân bọn họ cùng ăn cơm lập tức nhấc tay tỏ thái độ: "Đúng đúng đúng! Cậu ấy tuyệt đối không phải là người! Chị Tĩnh, chị không biết chứ, từ nhỏ mình đã sống dưới bóng ma của cậu ấy rồi, thi thật tốt cũng vô dụng thôi, dù sao thứ nhất vẫn luôn luôn là cậu ấy. Về sau mình buông bỏ luôn, dù có thi cũng chỉ như vậy, vậy thì làm khó chính mình để làm gì chứ."
"Đừng nói sự không cố gắng của bản thân mình thành dễ dàng như vậy." Bùi Dục không chút khách khí cho cậu ta một cánh mắt đầy khinh bỉ: "Không biết bản thân mình là bóng đèn sao, ăn xong rồi thì nhanh chóng xéo đi đi!"
Hiện tại địa điểm hoạt động của anh cùng Âu Dương Tĩnh không phải phòng học thì chính là căn tin, chung quanh vĩnh viễn có một đống người quen. Rất không dễ gì mới bắt được một cơ hội cùng Âu Dương Tĩnh đến một quán ăn ven đường để ăn cơm vậy mà cái bóng đèn công suất lớn Vu Nhất Dương này lại vẫn không có một chút tính tự giác nào mà đi theo đến đây.
Vu Nhất Dương hoàn toàn coi như không thấy câu "Tên trứng thối kia cậu mau cút đi cho mình" mà cả người Bùi Dục đang tản ra, cười tít mắt rủ hai người bọn họ cùng đi chơi bóng: "Anh Bùi, cậu còn chưa đánh bóng rổ với chị Tĩnh bao giờ đi? Khi chị Tĩnh chơi bóng thì phải kêu một tiếng đẹp trai! So với cậu còn sắc bén hơn nhiều!"
Tên khốn này! Biết rõ anh đang ghen mà vẫn cố khiêu khích! Bùi Dục cười lạnh một tiếng, dù sao tuổi tâm lý của anh so với tên ngốc Vu Nhất Dương này vẫn hơn mấy tuổi, nếu còn bị chọc giận thì có quỷ rồi. "Đi không?" Anh hỏi Âu Dương Tĩnh.
Lúc này Âu Dương Tĩnh sảng khoái đồng ý: "Được thôi! Nhưng để đến lúc kết thúc tự học đi, nếu không thì cả người ra mồ hôi lại còn phải quay về thay quần áo nữa."
Vu Nhất Dương ra đấu ok: "Không thành vấn đề, hết tự học mình sẽ tới tìm hai người." Nói xong cậu ta bưng đồ đựng đồ ăn của mình lên nháy mắt với Âu Dương Tĩnh một cái: "Mình đi trước, nếu không thì lát nữa anh Bùi sẽ giết mình mất."
"Tính ra thằng nhóc này còn biết thức thời." Bùi Dục nhìn bóng dáng Vu Nhất Dương đã xéo đi, vừa ý hừ một tiếng.
Âu Dương Tĩnh cười anh: "Tại sao cậu lại như thế, hai đứa mình mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, thời gian như vậy mà cậu còn thấy ít sao? Vậy sau này cậu ra nước ngoài thì phải làm sao bây giờ?"
Biểu cảm trên mặt Bùi Dục lập tức cứng lại. "Làm sao cậu biết..." Anh mới nói được một nửa liền cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn. Lấy sự nổi tiếng trước đây của anh khi ở trường học thì đoán chừng chuyện anh chuẩn bị ra nước ngoài chỉ cần hơi chú ý một chút thôi là có thể biết được.
Hình như Âu Dương Tĩnh không có việc gì sau khi ăn xong một miếng gà xé phay mới cười: "Có phải cậu đã xem nhẹ trình độ gây chú ý của cậu rồi không? Đừng nói tới mình vốn vẫn luôn chú ý tới cậu, ngay cả khi hoàn toàn không chú ý tới cậu thì cũng không thể nào ngăn cản sự thảo luận của những người khác nha."
"Vậy tại sao cho đến bây giờ cậu chưa từng nói qua?" Trong lòng Bùi Dục ngũ vị tạp trần(*).
(*): năm cảm giác ngọt mặn đắng chua cay cùng một lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn loạn.
Âu Dương Tĩnh kỳ quái nhìn anh: "Đây là quyết định của cậu, muốn mình nói gì chứ?" Cô nói xong đứng dậy dọn bàn ăn.
Bùi Dục vội vàng bưng đồ của mình đi theo: "Cậu không sợ chúng mình tách ra sao?"
Anh vội vàng hỏi, Âu Dương Tĩnh cúi đầu cười nhẹ một phen: "Sợ chứ. Làm sao có thể không sợ."
Nhìn thấy biểu cảm kia của cô trong lòng Bùi Dục run lên, gần như muốn thốt ra: Mình không ra nước ngoài nữa.
Nhưng mà sau khi Âu Dương Tĩnh đặt khay đựng cơm xuống quay đầu nhìn anh: "Nhưng mà mình không hy vọng cậu bởi vì mình mà đưa ra một quyết định qua loa, đặc biệt là chuyện có liên quan đến tương lai của cậu." Âu Dương Tĩnh nói xong nhìn vào mắt Bùi Dục: "Cậu cũng đừng có cảm động loạn, mình không phải vì sợ chậm trễ tương lại của câu đâu mà mình chỉ cảm thấy bản thân mình không gánh vác được."
"Có ý gì?" Câu trả lời của Âu Dương Tĩnh có thể nói là hoàn toán vượt qua tưởng tượng của Bùi Dục. Anh vội vàng đặt khay đựng đồ ăn xuống rồi đuổi theo. "Cậu không gánh vác được cái gì? Ý là tình cảm của mình đối với cậu là trách nhiệm sao?"
Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Đương nhiên không phải. Mình là nói không đủ sức để gánh vác tương lai của cậu. Hiện tại mình muốn cậu không ra nước ngoài, có khả năng cậu sẽ đồng ý. Nhưng mà ba năm hoặc là năm năm nữa thì sao? Cậu sẽ không hối hận việc năm đó nhất thời kích động mà đồng ý với mình sao? Đừng nóng vội trả lời mình, chuyện tương lai thay đổi nhiều lắm, mình không muốn đánh cuộc điều này."
Bùi Dục nhìn thẳng vào mắt cô, thấy cô thản nhiên đối mặt với ánh mắt của mình, lòng vốn đang thấp thỏm lập tức kiên định. "Mình hiểu rõ ý của cậu rồi." Bùi Dục nghiêm túc hứa hẹn: "Cậu yên tâm, mặc kệ sau này mình có ra nước ngoài hay không thì nhất định sẽ là căn cứ vào tương lai của bản thân mình mà suy nghĩ."
Chuông tan học buổi tự học tối vừa mới vang lên, Vu Nhất Dương đã đúng giờ đứng ở cửa lớp một chờ hai người bọn họ đi ra. Buổi tối có ít người chơi bóng, sân bóng đặc biệt vắng người, ba người Bùi Dục bọn họ chiếm một cái rổ của bóng rổ. Đúng như Vu Nhất Dương dự đoán vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Bùi Dục tận mắt nhìn thấy Âu Dương Tĩnh chơi bóng rổ. Tuy lực lượng cùng tốc độ của cô không có thích hợp với cơ thể của chính mình nhưng mà như Vu Nhất Dương đã nói, Âu Dương Tĩnh chơi bóng rổ vô cùng sắc bén. Dám chiến đấu, không sợ thua.
Không biết tại sao trong đầu của anh lại xuất hiện câu nói hồi chiều kia của cô. Thật ra anh cũng không có hoàn toàn hiểu hết cô đi? Bùi Dục phân tâm một chút vậy mà lại bị Âu Dương Tĩnh đoạt được bóng từ trong tay đi. Chờ tới khi cô ném thành công vào rổ, lúc quay về phía anh nở mộ nụ cười đầy ngọt ngào thì Bùi Dục mới chính thức ý thức được, thật ra cho dù là anh thì vẫn cũng xem nhẹ Âu Dương Tĩnh.
Anh đã sớm biết cô sở hữu nghị lực cùng sự tự chủ mà người thường không có, nhưng vào hôm nay mới ý thức được ngoại trừ điều đó ra, cô gái mà anh yêu say mê so với anh tưởng tượng còn độc lập kiên cường hơn nhiều hơn. Cô có nhận thức một cách rõ ràng về tương lai của bản thân mình, có lẽ cô không đủ tự tin, có lẽ cũng quá bàng hoàng nhưng từ khi bọn họ quen biết đến hiện tại, thật ra anh vẫn luôn luôn chứng kiến từng bước chân kiên định của cô từng bướng hướng tới con đường tương lai.
Đột nhiên Bùi Dục cảm thấy có thể được lọt vào mắt xanh một cô gái như vậy thì anh thật sự là may mắn.
"Anh Bùi, cậu không đến mức vậy chứ! Mỗi ngày đều nhìn thấy mà có thể nhìn đến ngốc vậy sao?" Vu Nhất Dương ném quả bóng rổ về phía người anh.
Bùi Dục cười ha ha, đến chỗ ba điểm mà ném. "Cậu thì biết cái gì!" Bùi Dục dùng giọng điệu khoe khoang khi nói những lời này, chạy tới nhặt bóng sau đó ném bóng vào trong lòng Vu Nhất Dương rồi lại kéo Âu Dương Tĩnh chạy về phía ký túc xá.
"Chết tiệt!" Quả thực Vu Nhất Dương giống như một con cún ở cửa hàng thú nuôi. Tới cùng là dây thần kinh của anh bị gắn sai rồi hay sao mà lại chạy tới ăn cẩu lương quý báu của bọn họ chứ? ! Vu Nhất Dương ôm quả bóng rổ đi về phía phòng ngủ, ngược lại lúc này cậu ta rất thức thời không đi theo.
Bùi Dục kéo Âu Dương Tĩnh chạy đến phía dưới ký túc xá, ở dưới một bóng tối của một cây đại thụ giữ chặt lấy Âu Dương Tĩnh "Làm gì vậy?" Âu Dương Tĩnh cũng có một chút hoảng hốt, cô cảm giác Bùi Dục kéo cô chạy tới chỗ tối này hẳn là muốn làm một chút chuyện gì đó mà thiếu nhi không nên làm.
Kết quả Bùi Dục nhìn cô một hồi lâu nhưng sau đó lại chỉ dùng sức ôm cô một phen, sau đó lại buông ra rất nhanh. Ngay vào lúc Âu Dương Tĩnh cuối cùng cũng không biết anh muốn làm gì thì nghe thấy Bùi Dục ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Làm sao bây giờ?Hình như mình càng thích cậu nhiều hơn rồi."
Người này! Làm cái quỷ gì vậy! Hai má Âu Dương Tĩnh đỏ đến mức nóng rực, lập tức đẩy Bùi Dục ra. "Mình biết rồi! Cậu không cần phải lúc nào không có gì cũng nói mấy lời này chứ!" Cô nói rất nhanh, nói xong cũng không dám nhìn anh mà quay đầu bỏ chạy mất.
Bùi Dục nhìn bóng dáng Âu Dương Tĩnh chạy trốn, theo bản năng cũng xoa xoa mặt, ngay cả khi cô đỏ mặt luống cuống chạy trốn cũng làm cho anh cảm thấy đáng yêu đến tận xương tủy đi... Anh thật sự đã trúng độc Âu Dương Tĩnh không thể trị được nữa rồi.
Trở lại ký túc xá, sau khi nhịp tim trở lại bình thường thì đầu óc cũng bình thường trở lại. Sau khi Bùi Dục rửa mặt xong, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện ra nước ngoài. Đời trước việc chuẩn bị ra nước ngoài là bắt đầu chuẩn bị từ khi lên trung học, không tính là sớm nhưng thời gian vẫn còn đủ dùng. Cho nên đối với quy trình xin vào trường học để ra nước ngoài học tập cần phải chuẩn bị những tư liệu gì anh đã đều hiểu rất rõ ràng, quả thật anh cũng thuận lợi xin vào được mà mình muốn.
Đời này trọng sinh, những thứ cần phải chuẩn bị này đối với anh càng thêm dễ dàng. Cho nên vấn đề hiện tại chính là cuối cùng anh có muốn buông bỏ việc ra nước ngoài hay không. Nếu không muốn cùng Âu Dương Tĩnh yêu ở nơi đất khách thì đây cũng là một chuyện cần phải nói, nếu để cho anh buông bỏ thì cũng chỉ có một lý do duy nhất này mà thôi. Nhưng mà hôm nay Âu Dương Tĩnh đã nói rõ ràng với anh rồi, cô không muốn là người cản trở tương lai của anh.
Nếu như loại bỏ thế này thì anh thật sự không nghĩ ra được lý do nào để cho mình có thể buông bỏ được. Nhưng mà suy nghĩ đến việc sẽ phải xa cách với Âu Dương Tĩnh một thời gian dài như vậy thì anh thật sự là...
Đợi một lát! Đột nhiên một linh cảm lóe lên trong đầu Bùi Dục, anh thật ngốc mà! Anh có thể đi cùng với Âu Dương Tĩnh không phải là được rồi sao! Xoắn xuýt cái rắm gì chứ! Bùi Dục nghĩ tới đây thì kích độn đập giường ngồi bật dậy. Làm cho người bạn ở giường bên cạnh hoảng sợ. "Mình chết mết! Bùi Dục, cậu không làm sao chứ? Đêm khuya rồi mà còn phát bệnh thần kinh gì vậy? !"
Bùi Dục cười ha ha: "Không có việc gì không có việc gì, đột nhiên mình nghĩ đến một chuyện mà thôi." Nói xong lại nằm xuống, ôm di động không ngừng cười thầm. Tiếng cười quỷ dị làm cho người ta tỉnh lại cùng xông tới kéo đánh cho Bùi Dục một trận rồi anh mới ngừng cười.
Nếu Âu Dương Tĩnh muốn xin đi học ở một trường bên Mĩ thì thời gian hiện tại hoàn toàn có thể kịp, mà vấn đề lớn nhất của cô không phải là thành tích mà là kinh tế. Bùi Dục xin vào học chính là đại học Chicago, quanh đó cũng không thiếu những đại học học viện công lập, lựa chọn công lập thì nhất định áp lực kinh tế sẽ nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng mà có thể suy nghĩ đến việc xin học bổng. Mặt khác anh biết mình cũng có một khoản tiền mà cha mẹ gửi ở chỗ cô cô để đầu tư, hoàn toàn có thể lấy ra cho cô. Uhm, khẳng định Âu Dương Tĩnh sẽ không chịu lấy, vậy thì cho mượn đi. Còn về phần có người đảm bảo về kinh thế thì cũng có thể dùng để chi tiêu cũng được! Cô cô cùng chú của anh tùy ý giữ một người cũng được.
Bùi Dục càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, sắp xếp đơn giản ở trong đầu lại tư liệu trường học năm đó đã xin một lần, xác định mấy trường học chuẩn bị ngày hôm sau sẽ kiểm tra lại một phen.
Nghĩ đến tương lai có thể cùng cô bay đến bờ đại dương bên kia, quả thực Bùi Dục hưng phấn đến mất ngủ.
------oOo------