Rằm tháng bảy trôi qua không được bao lâu liền đến buổi lễ khai giảng lớn của trường trung học phụ thuộc. Đồng phục còn chưa được phát xuống, những học sinh mới ăn mặc với màu sắc rực rỡ đứng giữa một đám người vô cùng gây chú ý, áo sơmi trắng phối với quây tây hoặc là chân váy.
Những học sinh có trong danh sách hai mươi người đứng đầu trong thành tích nhập học sẽ được nhận học bổng, chờ một lát nữa nhóm học bá này sẽ lên đài nhận thưởng.
Bùi Dục không hề lo lắng đạt được vị trí thứ nhất, bởi vậy ngoài trừ việc lãnh thưởng thì nhiệm vụ làm đại biểu thay mặt cho những học sinh mới nhập học phát biểu cũng rơi vào người anh. Nhưng sau khi anh đến trường học không lâu lại đi ra, đứng ở ngoài cổng trường bên mép đường nhìn xung quanh. Vốn dáng vẻ của anh đã xuất chúng, hiện tại mặc một bộ đồ nửa chính thức áo sơmi trắng quần tây làm nhạt cảm giác thiếu niên trên người anh, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy khí phách của một người con trai trong đó còn xen lẫn sự tuấn tú của một người đàn ông.
Chỉ với diện mạo này, cho dù anh không có làm gì chỉ đứng nhìn ở ngoài cửa thôi cũng đã có loại cảm giác rêu rao khắp nơi rồi. Huống chi bởi vì có không ít học sinh Anh Hoa thi được vào trường trung học phụ thuộc, anh lại vẫn thường xuyên cùng bạn học cũ chào hỏi. Mấy lần liên tiếp làm cho máy học sinh của trường học khác thi vào nhỏ giọng thì thầm: "Trường trung học phụ thuộc cũng thật là lợi hại, chỉ tiếp đón mà cũng tìm học sinh có dáng vẻ tốt như vậy."
Bùi Dục nghe xong dở khóc dở cười. Nhưng hiện tại anh không có nhiều tâm tình để ý những quan điểm của người xa lạ. Anh đi ra là bởi vì vẫn không nhận được thông báo của Âu Dương Tĩnh. Không chỉ như vậy có gọi vào di động của cô cũng ở trạng thái tắt máy gọi không thông. Bình thường Âu Dương Tĩnh rất ít khi tắt máy. Sau khi Bùi Dục gọi vài lần mà vẫn không được liền bắt đầu luống cuống, tuy Vạn Bình đã bị bắt nhưng nhỡ đâu... A?
Bùi Dục xem đồng hồ, hiện tại cách thời gian làm lễ còn mười phút, Âu Dương Tĩnh chưa bao giờ trễ giờ nhưng mà bây giờ cô còn chưa có tới đoán chừng hơn phân nửa là ở trên đường gặp chuyện gì rồi! Anh không nên nghe lời cô mà không đi đón cô!
Đang ở trong lo âu, Vu Nhất Dương cũng chạy ra ngoài cổng trường: "Anh Bùi, cậu đứng đây làm gì vậy? Giáo viên đang tìm cậu muốn điên rồi đó!"
Bùi Dục nhìn thấy Vu Nhất Dương thì ngay tức khắc sáng mắt lên, từ trong túi lấy ra mấy tờ giấy viết bản thảo: "Đây là bài phát biểu của học sinh mới, cậu cầm lấy đi tìm giáo viên đi, tìm ai nói cũng được! Một lúc nữa nếu Âu Dương Tĩnh mà đến trước mình thì nhớ gọi điện thoại cho mình đó." Anh nói xong, cũng không có quan tâm đến Vu Nhất Dương có phản đối hay không mà đã nhét bản thảo vào trong tay Vu Nhất Dương rồi.
"Có chuyện gì vậy? Cậu chạy đi đâu đó!" Vu Nhất Dương nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay Bùi Dục.
Bùi Dục chuẩn bị hất tay cậu ta ra thì liếc mắt đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy về phía bên này rồi. Bùi Dục lập tức tránh Vu Nhất Dương, bước nhanh đến đón cô: "Tại sao bây giờ cậu mới tới! Sắp bắt đầu tới nơi rồi!" Nói xong anh liền kéo Âu Dương Tĩnh chạy vào trong trường học.
"Đường, trên đường, xảy ra chút chuyện!" Âu Dương Tĩnh chạy không kịp thở.
"Đừng nói nữa, đi đến hội trường trước đã." Bùi Dục lôi kéo cô một đường đều chạy như điên, lưu lại Vu Nhất Dương một vẻ mặt mơ hồ. Một hồi lâu thằng nhóc này mới kịp phản ứng, giơ bài phát biểu lên đuổi theo hô lớn: "Bùi Dục! Bài phát biểu của cậu vẫn còn đang ở trong tay mình này!"
Thời điểm chạy đến hội trường, cách thời gian buổi lễ chính thức bắt đầu còn hai phút. Những học sinh mới đều đã dựa theo lớp mà xếp chỗ ngồi xong, chỗ ngồi của nhóm Bùi Dục bọn họ lại là đâu tiên, mà anh cùng Âu Dương Tĩnh vừa đúng lúc có tên liền nhau trong danh sách, hai chỗ ngồi trống kia vô cùng bắt mắt, bọn họ nghĩ không muốn kinh động bất cứ ai mà lặng lẽ đi đến chỗ ngồi kia vậy thì tuyệt đối không có khả năng.
Vì thế toàn bộ bạn học cùng giáo viên đều đã nhìn thấy hai người thi được thành tích nhập học thứ nhất và thứ hai là nắm tay nhau tiến vào chỗ ngồi. Khi đã ngồi xuống, Âu Dương Tĩnh cảm giác những bạn học chung quanh có chút xao động thì mới ý thức được việc cô cùng Bùi Dục nắm tay trong trường hợp này quả thực là thân mật quá mức.
Bùi Dục da mặt dày coi những gì học sinh chung quanh xì xào bàn tán thành khen tặng. Hai người bọn họ đẹp đôi như vậy, chỉ tìm cả ngôi trường này cũng không tìm được cặp đôi thứ hai, mọi người hâm mộ quả thực là quá bình thường!
"Lau mồ hôi." Sau khi ngồi xuống, Bùi Dục lấy khăn giấy ra đưa cho Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh nhận lấy vừa mới dơ tay lên lau trán thì Bùi Dục tinh mắt phát hiện bên trong cổ tay trắng muốt của cô có một vết máu. Anh không có suy nghĩ nhiều liền bắt lấy tay của cô: "Nơi này của cậu bị làm sao vậy?"
"Ôi?" Bùi Dục vừa hỏi Âu Dương Tĩnh mới chú ý tới, nhỏ giọng kêu lên một câu: "Ai nha, vậy mà lại cọ rách da!" Cô nói xong liền muốn dùng tờ giấy đang lau trán kia để đi lau miệng vết thương.
Bùi Dục lập tức ngăn cản: "Cậu đừng có lộn xộn! Để mình nhìn xem." Anh nói xong cũng không có ý muốn thả tay Âu Dương Tĩnh ra mà kéo tay cô về phía chính mình, lấy một tờ giấy sạch sẽ cẩn thận lau giúp cô những giọt máu chung quanh miệng vết thương. Vừa đau vừa ngứa, giống như một con kiến nhỏ cắn hơi bị tê làm cho Âu Dương Tĩnh hơi co tay lại, lập tức bị Bùi Dục nhìn chằm chằm: "Bảo cậu đừng nhúc nhích mà!"
"Tuy miệng vết thương không sâu nhưng một lát nữa vẫn phải đi đến phòng y tế một phen." Sau khi Bùi Dục giúp cô xử lý vết thương đơn giản nói: "Trên đường xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại còn bị thương nữa?"
"À chính là lúc chuẩn bị xuống xe thì gặp phải một dì bị cướp..."
"Khụ khụ!" Âu Dương Tĩnh vừa mới nói được một nửa câu đầu thì trên bục đã truyền đến một trận ho khan. Hai người bọn họ vừa ngẩng đầu lên đã thấy hiệu trưởng đang đứng ở trên bục chuẩn bị nói chuyện, lúc này đang nhìn hai người bọn họ.
Âu Dương Tĩnh thè lưỡi, nhanh chóng ngồi thẳng lên. Trong đầu Bùi Dục vẫn nhớ tới Âu Dương Tĩnh vừa rồi vẫn còn chưa nói xong muốn thừa dịp vào thời điểm hiệu trưởng đang nói chuyện hỏi một chút.
Nhưng mà chỗ ngồi của hai người bọn họ cách bục phát biểu quá gần, hiệu trưởng đã sớm để mắt tới hai người này, vừa nói chuyện vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hai người bọn họ. Âu Dương Tĩnh vốn là một học sinh vô cùng quy củ, lúc này hiệu trưởng đang đặc biệt "Ưu ái" thì ngồi vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn nhìn đến mức không có chớp mắt. Bùi Dục không còn cách nào, đành phải nuốt những nghi ngờ xuống bụng.
Rất không dễ gì hiệu trưởng mới nói xong thì lại đến phiên đại diện học sinh mới lên phát biểu. Hiện tại tuy vị trí của anh ngồi bên cạnh Âu Dương Tĩnh nhưng hoàn toàn không có cách nào nói chuyện với cô một câu nào thì đã bị gọi lên bục phát biểu.
Trên bục phát biểu, Bùi Dục vẫn vô cùng có tính chuyên nghiệp. Anh đã sớm có thói quen đứng ở trước mặt mọi người lên tiếng, tuy thời điểm lên bục có cầm bản thảo nhưng cái bản thảo kia đối với anh mà nói hoàn toàn chỉ để trang trí mà thôi. Anh lại bày ra sức mạnh khi tham gia trận đấu diễn thuyết, nói một bài phát biểu đã được xây dựng sẵn một cách dõng dạc làm cho những học sinh nghe ở dưới bục cảm thấy nếu ba năm này mà không cố gắng học tập thật tốt thì quả thực phải xin lỗi nhân dân xin lỗi đảng, cũng thật sự phải xin lỗi các giáo viên trường trung học phụ thuộc có danh tiếng tốt này rồi.
Tuy là đa trọng sinh nhưng khi ngồi dưới này ở khoảng cách gần như vậy nghe Bùi Dục phát biểu thì vẫn là lần đầu tiên. Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu nhìn Bùi Dục ở trên bục đang sáng lấp lánh đầy rực rỡ, giống như vào lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Dục vậy. Trên sân khấu diễn ra trận đấu diễn thuyết, còn non nớt hơn nhiều so với Bùi Dục của hiện tại nhưng cũng giống như bây giờ vẫn tỏa sáng lấp lánh hấp dẫn ánh mắt toàn trường. Chẳng qua khi đó Bùi Dục đối với cô vẫn chỉ được xem như cùng cấp với ký hiệu "Nam Thần" mà thôi. Lúc ấy cho dù đánh chết cô cũng không có nghĩ tới cô cũng không có thể tưởng tượng cô sẽ trở thành một người đặc biệt đối với anh.
Ngày đó sau khi tảo mộ xong đi về nhà Bùi Dục đã hỏi cô một vấn đề kỳ quái sau đó muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng còn nói sau khi đại lễ khai giải của trường trung học phụ thuộc được tổ chức xong sẽ nói cho cô một chuyện vô cùng quan trọng.
Là chuyện gì nha? Trong lòng Âu Dương Tĩnh có một suy đoán mơ hồ nhưng lại cảm thấy thật sự quá không thể tưởng tượng nổi nên không dám suy nghĩ sâu xa.
Ngay vào thời điểm cô đang cân nhắc, thì bài phát biểu của Bùi Dục cũng đa kết thúc. Cuối cùng cũng đến phần trao học bổng cho học sinh ưu tú.
Đời trước cô ngồi ở dưới nhìn lên một đám học bá. Đời này cô đã trở thành đối tượng được mọi người nhìn lên.
Người vị trí thứ nhất đa ở trên bục, còn lại mười chín người do Âu Dương Tĩnh dẫn đầu đi lên bục phát biểu. Ở trên bục đương nhiên cô là người đứng bên cạnh Bùi Dục, cùng anh nhận tràn vỗ tay của các học sinh.
Dáng vẻ người xếp thứ nhất cùng thứ hai đi đến đều đã bị toàn trường nhìn thấy, hiện tại hai người lại sóng vai nhau đứng ở trên bục làm cho các học sinh không kiêng nể gì mà đánh giá.
Bùi Dục bất luận là giá trị nhan sắc hay là thành tích thì mức độ nổi tiếng đã cực kỳ cao, ngược lại Âu Dương Tĩnh có vẻ không có tiếng tăm gì nhất, cho nên có không ít ánh mắt đều đã rơi vào cô gái mặc áo sơmi trắng váy đen đứng bên cạnh Bùi Dục. Mái tóc được buộc gọn sau gáy, nụ cười xinh đẹp lại vô cùng ngọt ngào, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thẳng tắp lại thêm ánh sáng của thành tích vào nữa, là một nữ thần rất thỏa đáng nha!"
Sau khi tiếp nhận giấy khen không biết Bùi Dục cúi đầu nói gì với Âu Dương Tĩnh làm cho Âu Dương Tĩnh nhìn anh rồi cùng nhau cười, giữa hai người không cần nói cũng biết bầu không khí ngọt ngào dắt tay vào chỗ ngồi vừa rồi cũng đã làm cho mọi người có thể suy đoán. Không ít người oán thán, hai người này thành tích tốt thì thôi, giá trị nhan sắc lại còn cao như vậy, giá trị nhan sắc cao bọn họ cũng nhịn, vậy mà lại còn ở giữa ban ngày ban mặt phát cẩu lương cấp bậc học bá nữa!
Người trong nghề vừa ra tay không biết có biết không. Học bá mà chủ động phát cẩu lương thì mức độ áp bức so với người bình thường còn cao hơn nhiều!
"Bùi Dục, ngày hôm đó cậu nói sau khi đại lễ ngày hôm nay hoàn thành sẽ nói cho mình biết một chuyện, là chuyện gì vậy?" Sau khi đại lễ khai giảng chào đón học sinh mới kết thúc, trên đường quay về lớp, Âu Dương Tĩnh không nhịn được mà hỏi Bùi Dục.
Bùi Dục không có trực tiếp trả lời cô mà lại nói: "Một lát nữa sẽ không tìm thấy chìa khóa lớp, chủ nhiệm lớp sẽ đập vỡ cửa sổ để đi vào mở cửa phòng học."
"A?" Âu Dương Tĩnh sửng sốt một lúc lâu, ngơ ngác hỏi: "Làm sao mà cậu biết?"
Bùi Dục nhìn vào mắt cô không có lên tiếng.
Khi hai người bọn họ nói chuyện cũng đã đến gần phòng học. Toàn bộ học sinh lớp một đều đứng ngoài cửa, nói là không biết chìa khóa phòng học này lại không thấy đâu nữa, thầy giáo đã đi lấy chìa khóa dự phòng rồi. Hiện tại không có ai vào được, một lớp bọn họ đều phải đứng ở ngoài cửa.
Cảnh tượng này, đột nhiên Âu Dương Tĩnh cũng có một chút ấn tượng. Giống như trước khi trọng sinh vào ngày khai giảng đầu tiên, học sinh lớp một đã phải đứng ở ngoài phòng học khá lâu.
Cô quay đầu nhìn Bùi Dục. Chỉ nhìn thấy Bùi Dục khẩn trương nhìn chằm chằm phòng học. Chỉ trong chốc lát chủ nhiệm lớp một đã chạy tới, Âu Dương Tĩnh vẫn còn nhớ rõ ông, thầy giáo Trần, dạy môn toán.
"Không tìm thấy chìa khóa dự phòng." Thầy giáo Trần lau mồ hôi, sau đó vẫy vẫy tay với học sinh đứng ở cửa: "Các em tránh ra một chút." Nói xong mọi người nhìn thấy trong tay ông cầm một cái đồ lau.
Không lẽ thật sự muốn đập vỡ cửa sổ sao? ! Âu Dương Tĩnh trợn tròn mắt nhìn. Một giây sau liềng thấy thầy giáo Trần cùng với học sinh dùng sức dụng thật mạnh vào cái cửa sổ một cái. Chỉ nghe thấy thùng thùng hai tiếng rồi theo đó là âm thanh tiếng thủy tinh vỡ vụn. "A!" Trong đám học sinh phát ra một trận thán phục. Thầy giáo Trần đưa tay làm động tác mở khóa cửa. "Còn thất thần ở đỏ làm gì vậy, người nào chui vào mở cửa đi? Chẳng lẽ còn để thầy từ cửa sổ nhảy vào sao?" Ông nói với mấy học sinh nam đang đứng xem ở bên cạnh, lập tức có học sinh cười hì hì nhảy vào phòng học từ cửa sổ, mở cửa.
Bùi Dục cúi đầu nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, cuối cùng cũng nói ra câu mà anh đã kìm nén rất lâu kia: "Mình cũng trọng sinh."
------oOo------