Bùi Dục hỏi câu này đương nhiên không phải đột nhiên có suy nghĩ kỳ quặc.
Lúc chiều khi gần tan học, nữ sinh đi vệ sinh cùng La Vịnh Văn đột nhiên hoảng hốt chạy về. Nhỏ giọng bảo Bùi Dục lấy “bánh mì” của La Vịnh Văn cho cô ấy, cô ấy đang đợi trong nhà vệ sinh.
“Bánh mì?” Bùi Dục ngơ ngác không hiểu gì, “Cậu ấy đi vệ sinh mà ăn bánh mì gì chứ?”
“Cậu nhỏ tiếng chút!” Nữ sinh kia đỏ mặt kéo Bùi Dục một cái. “Không phải đồ ăn! Là cái đó, cái đó đó!”
“Hả?” Bùi Dục càng ngơ ngác hơn, bánh mì chẳng phải để ăn sao?
Nữ sinh kia thấy anh đơ như cây cơ, sợ anh nói thêm những lời khác thường nữa nên vội vàng hươ hươ tay với anh: “Cậu tránh ra một chút, tớ giúp cậu ấy tìm được rồi.”
Bùi Dục không hiểu gì mà đứng dậy, thấy nữ sinh kia bước qua chỗ ngồi của anh, đến chỗ của La Vịnh Văn rồi mò mẫm trong cặp sách của La Vịnh Văn một lúc, sau đó lấy ra một miếng băng vệ sinh, hệt như làm chuyện xấu mà bỏ vào túi mình.
Anh đương nhiên nhìn ra băng vệ sinh, lúc nhỏ bố còn dẫn anh đi siêu thị mua cho mẹ anh, anh cũng biết mỗi tháng nữ sinh đều sẽ có mấy ngày…Đợi chút! Bây giờ anh dùng cơ thể của Âu Dương Tĩnh, chẳng phải anh cũng sẽ có bà dì lớn đến thăm sao! Nghĩ đến đây, Bùi Dục liền cảm thấy cả cơ thể như muốn phát nổ đến nơi!
Vừa tan học là anh liền hoang mang chạy ra, nhìn xem có thể gặp được Trần Lập Linh, người mà Âu Dương Tĩnh bảo là ‘ngày ngày chặn cô ấy trên đường’ không. Nói không chừng bị đẩy một cái nữa thì có thể đổi trở lại. Chỉ có điều không ngờ không gặp được Trần Lập Linh, ngược lại thì Âu Dương Tĩnh lại đến.
“Cái, cái gì?” Âu Dương Tĩnh bất giác xoa xoa tai, tưởng mình nghe nhầm.
“Tôi hỏi cậu, bà dì lớn của cậu lúc nào thì đến?” Bùi Dục lại lặp lại từng chữ một lần nữa.
Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy đầu mình “ong” một tiếng, một luồng khí nóng từ cổ chạy thẳng lên đỉnh đầu, cô lắp bắp nói: “Cậu, cậu hỏi cái này làm gì?”
Bùi Dục lập tức dùng ánh mắt nhìn mấy người ngốc nghếch nhìn cô: “Bây giờ tôi dùng cơ thể của cậu, nếu không hỏi rõ, lỡ như ngày nào đó quần đầy máu thì chẳng phải người mất mặt vẫn là Âu Dương Tĩnh sao! Nữ sinh các cậu không phải bình thường đều ghi nhớ ngày tháng à?”
“Sao cậu biết nhiều vậy?” Mặt Âu Dương Tĩnh đã biến thành màu gan lợn, “Tôi vẫn...vẫn, vẫn chưa đến…”
“Hả? Lớp 9 rồi mà vẫn chưa…” Bùi Dục nói một nửa thì bỗng ngậm miệng, nghi ngờ nhìn Âu Dương Tĩnh: “Cậu biết bà dì lớn là gì không vậy? Tên khoa học là kinh nguyệt, cũng có người gọi là nguyệt sự, chu kỳ.”
“Đương nhiên tôi biết rồi!” Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy tai mình nóng như sắp chảy ra, vậy mà cô lại thảo luận vấn đề này với nam sinh! Không những Bùi Dục nói rõ tên khoa học và những cách gọi khác của bà dì lớn ra, anh còn chất vấn cô hiểu hay không nữa!
Nhận được câu trả lời khẳng định, cuối cùng thì Bùi Dục cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy Âu Dương Tĩnh xem như dậy thì trễ, thế nhưng đối với hiện tại mà nói, chưa đến là tốt nhất! Sắc mặt anh cuối cùng cũng thả lỏng không ít, vỗ vai Âu Dương Tĩnh rồi nghiêm nghị nói: “Vậy mục tiêu bây giờ của chúng ta, chính là hoán đổi trở lại trước khi bà dì lớn của cậu đến!”
“Cậu có thể đừng nhắc đến ba từ đó được không!” Âu Dương Tĩnh đỏ mặt tía tai, quay đầu không nhìn anh, “Cậu muốn thử thì thử đi, đừng bị đánh tàn tạ quá đó.” Cô nói xong thì lại rút vở ghi chép ra, đưa cho Bùi Dục. “Vở tôi ghi chép lại, cậu lấy xem đi, trình độ dạy học ở Ngũ Trung chắc cậu cũng đã rõ rồi, làm lỡ việc học tập của cậu tôi cũng ngại lắm.”
Bùi Dục không nhận, phủi tay: “Không cần. Có mấy ngày thì không lỡ được việc gì đâu.”
“Cậu đúng là tự tin quá đó!” Âu Dương Tĩnh trừng mắt nhìn anh. Bộ dạng tràn đầy tự tin này…Giận quá! “Không cần thì thôi!” Âu Dương Tĩnh thu lại vở ghi chép.
“Tôi thế này là tự mình hiểu mình.” Bùi Dục đáp lời, bỗng nhớ ra túi lựu vẫn chưa xử lý, thế là liền thuật lại chuyện hôm qua Thẩm Tây đến tặng lựu cho cô nghe, hỏi cô muốn xử lý thế nào.
“Cậu trả lại cậu ta đi.” Nghe Bùi Dục kể lại xong, Âu Dương Tĩnh không nghĩ ngợi gì mà nói.
Bùi Dục bỗng có chút không nhẫn tâm: “Tôi thấy có lẽ cậu ta thích cậu đó.”
“Liên quan gì đến tôi?” Âu Dương Tĩnh hỏi ngược lại, ù ù cạc cạc nhìn Bùi Dục.
“...” Bùi Dục câm nín.
Âu Dương Tĩnh hoàn toàn không đặt chuyện này vào lòng, cô nói xong thì cúi đầu nhìn đồng hồ rồi hốt hoảng khẽ kêu lên một tiếng: “Ai, sáu giờ rưỡi rồi này! Tôi về nhà cậu trước đây, nếu không thì thời gian luyện tập sẽ không đủ.” Nói xong cũng không cho Bùi Dục thời gian phản ứng lại, như một cơn gió mà chạy mất bóng dáng.
Đứa con gái này, học điên rồi đúng không! Bùi Dục trố mắt đứng nhìn. Học bá bên cạnh anh không ít, thế nhưng người mới lớp 9 đã đặt hết tâm tư vào chuyện học hành như Âu Dương Tĩnh thì không có một ai. Nhiệt huyết Âu Dương Tĩnh đối với việc học tập đúng là đã đạt đến mức biến thái rồi!
Thôi bỏ đi, vẫn nên nghiên cứu địa điểm bị đánh vào ngày mai thì hơn, sớm kết thúc cuộc sống hỗn loạn này mới là chuyện chính.
Bùi Dục cất nhanh bước chân về nhà, không hề nhìn thấy người đứng dưới bóng cây cách đó không xa.
Thẩm Tây.
Thật ra hôm qua tặng lựu xong anh cũng có chút lo lắng không yên, cho dù trong lòng cậu ta không tình nguyện đi nữa thì cũng phải thừa nhận rằng ít nhất trong mắt người khác, Âu Dương Tĩnh và cậu ta hoàn toàn không phải người trên cùng một con đường. Thành tích của cô tốt như vậy, tất cả mọi giáo viên và những người quen biết cô đều nói sau này cô sẽ vào Phụ Trung, đậu một trường đại học trọng điểm, có một tương lai xán lạn không gì sánh được. Nhìn lại bản thân cậu ta, phản nghịch, không chịu quản lý, cả ngày cứ biết hát hò chơi guitar, thành tích cũng xếp cuối lớp…
Thế nhưng đây đều là quan điểm của những người lớn tầm thường! Nữ thần của cậu ta sao lại có thể cũng bình thường như vậy được!
Lúc học tiết nghệ thuật ở học kỳ trước, cậu ta mời Âu Dương Tĩnh hợp tác biểu diễn, cô cũng đồng ý rồi! Cậu ta không tin nữ thần lại không có chút hảo cảm nào với mình. Cậu ta cũng được nhiều em gái lớp dưới tung hô là thiên tài âm nhạc đó!
Thế nhưng sự tự tin ít ỏi này lại bị đánh tan nát sau khi có sự xuất hiện của nam sinh mặc đồng phục Anh Hoa kia. Nam sinh đó đẹp trai hơn cậu ta cũng xem như bỏ qua đi, đã vậy còn nói chuyện với nữ thần của cậu ta lâu như vậy nữa! Điều làm cậu ta nản chí ngã lòng chính là, sao hai người đó đứng chung nhìn lại hợp vậy chứ…
Thẩm Tây thấy lòng mình tan nát.
Thế nhưng cậu ta vẫn không biết đây chỉ mới là bắt đầu…
Trong giờ học ngày tiếp theo, sau khi nữ thần gọi cậu ta ra khỏi lớp, Thẩm Tây vừa bày ra một dáng pose tự mình cho là siêu đỉnh xong thì nữ thần liền cầm túi lựu đưa cho cậu ta.
“Trả cậu.” Bùi Dục học theo dáng vẻ của Âu Dương Tĩnh rồi lạnh lùng nói.
Lòng Thẩm Tây bỗng cảm thấy sụp đổ, nhưng ra vẻ thì làm sao bỏ dở giữa chừng được? Cậu ta tiếp tục duy trì thần thái lạnh lùng, hệt như mình vừa tặng Âu Dương Tĩnh một túi lựu vàng 24k: “Đồ đã tặng đi thì tôi không lấy lại.”
“Thật à?” Bùi Dục hỏi.
“Đương nhiên!” Thẩm Tây căng thẳng chăm chăm nhìn anh, không biết nữ thần muốn làm gì.
Lúc này không ít người của lớp 6 và lớp 7* chạy ra hóng chuyện. Thật ra từ sau tiết nghệ thuật lần trước, trong khối đã bắt đầu lan truyền tin đồn về hai người họ, nữ thần học bá nhất khối và thiên tài âm nhạc hạng bét, nhìn thế nào cũng là một tổ hợp cực kỳ chấn động. Nghe nói Âu Dương Tĩnh chạy đến lớp 7 tìm Thẩm Tây, hai lớp ngay lập tức sục sôi lên, nhôn nhao xông ra khỏi lớp rồi chen chúc hóng chuyện ở hành lang. Thậm chí còn có người nhiều chuyện lén giơ điện thoại lên quay video.
*Ý chỉ lớp 9/6, 9/7.
“Vậy được thôi.” Bùi Dục nói rồi thu tay về, mở túi nilon ra rồi bắt đầu chia cho những bạn học đứng hóng xung quanh. “Nào, Thẩm Tây mời đó, lấy tự nhiên nha. Lấy từ quê cậu ấy lên nên chắc cũng ngọt lắm ha?” Anh nói xong còn nhìn Thẩm Tây một cái.
Thẩm Tây đã không biết phải dùng biểu cảm gì để đối diện với nữ thần nữa rồi. Cô ấy giống trống khua chiêng trả lựu là muốn tẩy trắng triệt để mối quan hệ với cậu ta sao? Tại sao hôm qua cô ấy không trả, sau khi gặp nam sinh Anh Hoa đó thì lại đến trả?
Thế nhưng những bạn học không ngại lớn chuyện đứng hóng chuyện xung quanh vừa thấy đồ ăn thì không quan tâm nhiều như vậy, thoắt một cái liền chia sạch sẽ số lựu đó. Bùi Dục phủi phủi tay, quay đầu về lớp học. Cũng không nhìn xem mặt Thẩm Tây “tuyệt đỉnh” thế nào.
Về lại chỗ ngồi, Bùi Dục mới có chút chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, một đám con nít ồn ào giành lựu bên ngoài, còn nói một hai câu cười nhạo Thẩm Tây nữa.
“Ê, cậu làm vậy không tốt lắm nhỉ?” La Vịnh Văn đẩy đẩy Bùi Dục. “Trần Lập Linh mà biết thì không biết lại làm gì cậu nữa đâu!”
Bùi Dục nhún vai, thứ anh muốn chính là hiệu quả này. Nếu không phải vì kích thích Trần Lập Linh, bảo đảm sau khi tan học cậu ta sẽ chặn đường anh. Anh cũng không làm vậy với Thẩm Tây.
Huynh đệ, xin lỗi nha! Bùi Dục thầm xin lỗi. Làm lớn chuyện như vậy, cho dù có ở lớp 2 đầu hành lang bên kia thì chắc Trần Lập Linh cũng có thể nghe thấy động tĩnh nhỉ? Bùi Dục nghĩ.
Sao Trần Lập Linh lại chỉ nghe thấy động tĩnh thôi được! Cậu ta thật sự muốn bùng cháy!
Âu Dương Tĩnh dựa vào cái gì mà chà đạp Thẩm Tây?! Vì nó học giỏi, là bảo vật trong tay giáo viên? Nó nghĩ nó nhất khối thì hay lắm sao?
“Gọi điện thoại! Bảo anh Húc tan học đến cổng trường chặn đường con tiện nhân đó!” Trần Lập Linh đập tay lên bàn, khí thế hùng hồn.
“Chị Linh, thế này không tốt lắm đâu?” Đàn em của Trần Lập Linh nhắc nhở cô ta: “Giáo viên đều xem trọng Âu Dương Tĩnh lắm, lỡ như anh Húc xuống tay không biết nặng nhẹ…”
Trần Lập Linh liếc mắt một cái, em gái kia liền ngậm miệng. “Tao chính là muốn dạy dỗ nó một trận! Để nó biết nhất khối thì chỉ là cái rắm trong xã hội này thôi!” Điều cô ta chưa nói ra là, không gọi anh Húc đến giúp đỡ chặn đường, với tốc độ chạy của Âu Dương Tĩnh thì cô ta đuổi theo không kịp!
Bùi Dục hoàn toàn không biết hành động lúc chiều của anh lại giúp Âu Dương Tĩnh kéo theo một mức độ thù hận cao như vậy, anh lại còn thong thả thu dọn cặp sách, sợ đi nhanh quá thì Trần Lập Linh chặn anh không được.
Đợi đến lúc đi đến con hẻm nhỏ bị đánh lúc trước, anh mới ngơ ngác đứng hình.
Thanh niên cường tráng bên cạnh Trần Lập Linh là ai? Bốn năm người đi theo sau lưng bọn họ là có ý gì nữa?
Bùi Dục nuốt nước bọt, hình như chơi lớn quá rồi…
------oOo------