Âu Dương Tĩnh biện giải cho chính mình xong, liền phát hiện bà nội không nói một lời nào chỉ nhìn cô, giống như đang chờ một lời hứa hẹn nào từ cô vậy. Đương nhiên Âu Dương Tĩnh biết bà nội muốn nghe những lời nào từ cô. Nhưng mà... Chỉ riêng chuyện này, cô muốn nghe theo tiếng lòng của chính mình.
"Còn gì nữa?" Không đợi được hứa hẹn từ cháu gái, bà nội đành phải mở miệng hỏi. "Cháu vẫn còn cùng thằng nhóc kia yêu đương sao? Các cháu mới được mấy tuổi chứ, các cháu biết cái gì gọi là tình yêu sao? Các cháu có năng lực chịu trách nhiệm những hành động của mình sao? !" Bà nội kích động vỗ lên bàn một cái, càng nói càng kích động.
Nhưng đối mặt với một loạt chất vẫn của bà nội, Âu Dương Tĩnh vẫn cứ ngậm chặt miệng không nói, ánh mắt của cô nhìn qua đầu bờ vai của bà nội rời vào bức tường đối diện, có một con côn trùng đang bay không chịu buông tha bổ nhào vào bóng đèn. Âu Dương Tĩnh nhìn chằm chằm vào con côn trùng nhỏ đó, theo bản năng để đầu óc đuổi theo mà che chắn khỏi những lời nói có chút quá khích của bà nội.
Chỉ chốc lát, bà nội đã nói đến mức miệng lưỡi đều đã khô, nhưng vừa thấy cháu gái lại vẫn là dầu muối không vào dáng vẻ quật cường, dáng vẻ cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm về phía trước làm cho bà nội ở trong nháy mắt này giống như nhìn thấy đứa con trai đã chết của mình. Một màn này giống như quay lại mười mấy năm về trước, cũng là ở trong phòng khách trong nhà thế này, con trai của bà quỳ trên mặt đất để mặc bà đánh chửi, cũng không chịu đồng ý đoạn tuyệt không có lui tới với người phụ nữ kia nữa...
Bất giác tay bà nội run lên, những năm gần đây vào những lúc bà ở một mình cũng thường xuyên nghĩ lại, có phải năm đó bà không có giữ con trai lại thật chặt, cho nên mới dẫn đến vô số những chuyện không thể vãn hồi lại sau này. Cùng một dạng là sai lệch như vậy, bà không nên tái phạm lần thứ hai.
"Cháu quên bài học của ba cháu rồi sao?" Bà nội uống một hớp nước rồi tiếp tục chất vấn, chỉ là giọng nói đã có chút khàn khàn, giọng điệu cũng đã dịu đi không ít.
Lúc này Âu Dương Tĩnh mới thu hồi ánh mắt lại, một lần nữa đặt sự chú ý lên trên người bà nội. Phát hiện ánh mắt của bà nội không còn nghiêm khắc, mà trong đó là sự mệt mỏi trộn lẫn với thống khổ, cô vô cùng quen thuộc vẻ mặt này của bà nội - - Bà nội lại suy nghĩ với ba ba rồi. Dù cho bà nội cả ngày đều mang ba cô làm tấm gương xấu để giáo dục cô, nhưng cơn đau xót mất con giống như một vết thương vĩnh viễn không thể nào khép lại được, ngày đến không ngừng không nghỉ hành hạ lão nhân, cho dù là thời gian cũng không có cách nào xoa nhẹ được.
"Bà nội..." trong lòng Âu Dương Tĩnh mềm nhũn, giọng nói cũng mềm đi rất nhiều, nhưng thái độ lại kiên định khác thường, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của bà nội: "Nhưng Bùi Dục hoàn toàn khác với mẹ của cháu, cháu cũng sẽ không đi vào con đường của ba ba."
Vốn bà nội tưởng rằng sau khi bà cố ý nói một số lời châm chọc như vậy, Âu Dương Tĩnh sẽ trở nên kích động phản bác. Nhưng mà đứa nhỏ này lại chỉ đứng ở trước mặt bà, yên lặng nhìn bà, không cãi cọ cũng không có thỏa hiệp. Cuối cùng bà nội cũng chỉ có thể thở dài, từ trong ánh mắt của cháu gái mà nuốt xuống những lời vốn muốn giáo huấn cô lại. Đứa cháu gái ngoan của bà đã thật sự trưởng thành rồi, lại cũng không còn chỉ là một cục bột nhỏ chỉ ở trong ngực bà làm nũng nữa. Mà bà cũng đã già rồi, chu đáo đến mấy cũng không thể hiểu được những việc làm của mấy đứa trẻ tuổi bây giờ nữa.
"Trong nhà thằng bé tình huống như thế nào, cháu so với bà còn rõ ràng hơn. Hiện tại cháu không chịu cắt đứt, tương lai sớm muộn cũng sẽ có một ngày phải như vậy." Bà nội đột nhiên quẳng xuống một câu như vậy, rồi lắc đầu.
Trong lòng Âu Dương Tĩnh trầm xuống, nhưng rất nhanh đã vứt bỏ những ý nghĩ này. Về chuyện sau này người nào có thể biết trước được chứ? Giống như năm đó, người nào sẽ nghĩ đến việc cô thậm chí còn không thể sống nổi qua tuổi mười tám chứ?
"Bà nội, đồ ăn cũng đều đã lạnh rồi, nhanh ăn cơm thôi ~" Âu Dương Tĩnh cố nở một nụ cười tươi, kéo bà nội ngồi xuống trước bàn ăn cơm. Cuối cùng bà nội cũng không có nói về đề tài này nữa.
Một bữa cơm tối mà hai bà cháu đều có tâm tư, ăn trong trầm mặc dị thường.
Sau khi bị bà nội chất vấn một hồi cũng làm cho Âu Dương Tĩnh hiểu rõ lòng của chính mình. Cô không nghĩ tới việc muốn buông tay Bùi Dục, cho dù có sợ sau này bọn họ cũng sẽ như bà nội nói.
Âu Dương Tĩnh còn không biết, nụ hôn mà cô nóng lòng chứng minh kia của mình, làm cho Bùi Dục phơi phới liên tiếp mấy ngày. Ý cười trên mặt cũng không có dừng lại, ngay cả việc chơi bóng rổ sau khi tan học gương mặt của anh vẫn luôn luôn mỉm cười.
"Má ơi! Bùi Dục, cậu trúng tà rồi sao?" Thời điểm Vu Nhất Dương nhìn vẻ mặt Bùi Dục cười đầy đắm đuối mà trong tay của anh vẫn luôn đập bóng, nhìn không được mà cả người run sợ, đưa tay vỗ lên mặt Bùi Dục một cái: "Này, tỉnh tỉnh! Chơi bóng mà vẻ mặt cũng phơi phới như vậy là có ý gì chứ?"
"Bỏ ra! Bẩn muốn chết! Trong tay toàn bụi mà còn vỗ lên mặt của mình nữa chứ!" Bùi Dục ném bóng trên tay đi, vợt tới vòi nước ở bên cạnh sân thể dục bắt đầu rửa mặt.
"Ai kêu cậu chơi bóng mà cũng phát xuân làm cái gì chứ!" Vu Nhất Dương cười ha ha, thích sạch sẽ thật là dễ đối phó! Sau khi cười nhạo Bùi Dục xong, lòng bát quái của cậu ta lại nổi lên, một đường chạy chậm đến bên cạnh Bùi Dục, hỏi: "Anh Bùi, nói thật đi, cậu cười thành như vậy có phải là đã có gì tiến triển với chị Tĩnh rồi không?"
Bùi Dục tắt vòi nước đi, lau khô nước ở trên mặt, không chút che dấu sự đắc ý ở trên mặt: "Kia còn phải nói sao! Anh đây là ai chứ?"
"A a a a!" Vu Nhất Dương khoa trương thán phục, lại hạ giọng hỏi Bùi Dục: "Chẳng lẽ cậu đã... Ăn chị Tĩnh sồi sao?"
"Tới địa ngục đi! Trong đầu đều toàn những suy nghĩ đen tối hư hỏng gì đó!" Bùi Dục nghiêm mặt nạt nộ không một chút khách khí cho một phát vào đầu Vu Nhất Dương. "Mình ở trong mắt cậu cầm thú như vậy sao? Chưa trưởng thành mà mình lại có khả năng làm chuyện đó sao?"
"Vậy phát triển đến hôn môi rồi sao?"Tà tâm của Vu Nhất Dương không chết, quấn lấy hỏi.
Bùi Dục vội ho một tiếng, lại cho cậu ta một quyền, ánh mắt liếc nhìn rồi đẩy Vu Nhất Dương ra xa: "Cậu cách mình xa một chút, mình cũng không muốn xuất hiện lên trên Weibo đâu."
Vu Nhất Dương nhớ tới chuyện năm ngoái, nhất thời sắc mặt đen thui, nhảy ra bên cạnh đảm bảo khoảng cách của Bùi Dục cùng cậu ta xa khoảng một thước.
Bất quá cậu ta thật sự khó có thể lý giải được tới cùng vì sao Bùi Dục lại có thể vui vẻ cả ngày như vậy. "Đến cả nụ hôn đầu cũng chưa thu phục được mà cậu đã phơi phới đến như vậy rồi sao?" Vu Nhất Dương khó hiểu hỏi.
Ánh mắt Bùi Dục liếc mắt nhìn cậu ta một cái, trong mắt tràn ngập sự thương hại: "Loại cảm giác cả hai bên đều có tình cảm này, có nói thì mấy cẩu độc thân như cậu cũng không biết đâu." Anh nói xong lại đi thẳng về sân bóng, tinh thần tốt gấp trăm lần tiếp tục hoạt động thể dục. Đoán chừng do nguyên nhân tâm tình đặc biệt tốt, trận bóng này Bùi Dục đánh đặc biệt phóng túng, ép cho đối thủ gần như không hề còn sức lực mà chống đỡ.
Bị mạnh mẽ nhét một nắm cẩu lương như vậy làm cho Vu Nhất Dương hận không thể lấy bóng đập bể gương mặt của anh! Tình trường đắc ý thì trên sân bóng cũng phủ như ý, còn không để cho người ta sống nữa sao?"
Sau một hồi, Bùi Dục chơi đến mức cả người rất vui sướng. Từ sau khi thấy rõ lòng của Âu Dương Tĩnh, quả thực anh cảm thấy toàn bộ thế giới giống như đều tràn đầy ánh sáng. Thật không uổng công anh vắt óc tìm cách lạnh nhạt cô lâu như vậy! Tuy quá trình rất là dày vò nhưng hiển nhiên kết quả lại làm vừa lòng người một các ngoài dự đoán.
Vu Nhất Dương thật không hiểu vì sao Bùi Dục lại cao hứng như vậy. Chẳng qua cậu ấy có thể cao hứng như vậy, thì cậu ta cũng chẳng muốn đào sau để làm gì. Mà nói ra, hiện tại người cần lo lắng không phải là Bùi Dục, mà là Khưu Minh Đạt.
Từ ngày đó sau khi bị chú ba của Bùi Dục tiễn Khưu mập mạp về nhà lại còn không tiếng động tố cáo cậu ta. Khưu Minh Đạt liền bị lâm vào tình trạng cả nhà giám thị nghiêm ngặt như đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Sớm muộn cũng đều có lái xe đưa đón, trực tiếp nhận người ở cổng trường học, rời khỏi nhà liền lên xe, hoàn toàn cắt đứt khả năng chạy loạn của cậu ta. Không chỉ như vậy, cha mẹ của Khưu Minh Đạt còn nhờ giáo viên, bất luận cậu ta có lấy cớ gì để xin nghỉ phép cũng không được đồng ý - - Cho dù có bị bệnh cũng không được, đi đến phòng y tế ngốc ở đó, để cho người nhà đến đón.
Thảm hại hơn, ba Khưu còn lắp cả cameras giám sát ở trong thư phòng của cậu ta, hoàn toàn cắt dứt khả năng cùng tính tình lười biếng muốn ngủ gật của Khưu béo.
Sau khi bị hành hạ mấy ngày, Khưu Minh Đạt cứ vậy mà như héo rũ đi một vòng vậy. Đến nói chuyện cũng ỉu xìu không hề có nổi một chút tinh thần nào.
Thời điểm Vu Nhất Dương cùng bùi Dục chơi bóng xong về đến lớp, liền thấy Khưu Minh Đạt đang thu dọn cặp sách, dáng vẻ ủ rũ giống như cậu ta không phải đi về nhà, mà như muốn đi chịu hình vậy.
Bùi Dục cùng Vu Nhất Dương liếc nhìn nhau, gọi Khưu Minh Đạt lại, để cho cậu ta từ từ chờ hai người bọn họ.
"Được a, hại người thu dọn chậm một chút, tốt nhất có thể thu dọn càng lâu càng tốt." Khưu Minh Đạt không có tí sức nào nói.
"Cậu thật sự chạy đến hội sở kia theo dõi tên họ Trác kia sao?" Vu Nhất Dương hỏi cậu ta. Kỳ thật cậu ta cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể lắm, Bùi Dục vì che dấu cậu ta chuyện chú ba cùng Hà Nhuế đang âm thầm điều tra chuyện đó, cho nên cũng không nói tỉ mỉ lắm.
Khưu Minh Đạt ai oán liếc nhìn Bùi Dục một cái: "Còn không phải do chú ba của cậu ấy sao, mình vừa mới tiến vào không đi được mười phút nữa."
Bùi Dục nhún vai: "Mười phút cũng không được, cho dù là mười giây cậu cũng không nên đi."
Khưu Minh Đạt trợn trắng mắt: "Mình đã đủ thảm rồi, cậu còn có thể không nói mát không được sao?"
"Đạt tử, mình thấy cậu là tự mình chuốc lấy phiền phức, người trong nhà là mình đây, đến khi nào thì chuyện của dì nhỏ nhà mình làm phiền cậu quan tâm rồi hả?" Vu Nhất Dương nói xong lại đánh giá Khưu Minh Đạt: "Mình cảnh cáo cậu, cậu đừng có mà có ý muốn ra tay với dì nhỏ của mình - - Tuy khẳng định dì ấy không có hứng thú gì với một thằng nhóc - - Nhưng mình cũng không muốn gọi cậu là dượng đâu."
"Bùi Dục ở bên cạnh cũng chêm thêm: "Tại sao lại không được? Chỉ cần theo đuổi chị Vi, là có thể làm cho lão Ngư gọi cậu là dượng rồi!"
Vu Nhất Dương lập tức nhào tới ghìm chặt lấy cổ anh: "Dẹp đi nhé! Cậu chỉ sợ thiên hạ này không loạn thôi! Loại phá hoại này nên bị đập chết đi thôi!"
Vào lúc Bùi Dục cùng Vu Nhất Dương nói lời đùa giỡn như thật, Khưu Minh Đạt ra sức tách bọn họ ra, nghiêm túc nói: "Các cậu đừng có nói lung tung, làm hủy hoại thanh danh của chị Vi. Mình cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là thấy chị Vi chơi cùng chúng ta từ nhỏ tới lớn, mình thật sự không nhìn thấy chị ấy tốt như vậy lại bị cái người Trác thiếu kia khi dễ, chỉ muốn cho hắn ta một chút giáo huấn mà thôi."
Làm ầm ĩ xong, ba người cũng đi ra đến cổng trường, Khưu Minh Đạt như thường lệ được lái xe đón đi. Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, đi về phía về nhà được mười phút, cậu ta mới bắt đầu nhớ tới, lại quên hỏi tại sao ngày đó chú ba của Bùi Dục lại nói cái gì mà "Bùi Dục sai đi điều tra địa hình" là chuyện gì chứ.
====
Đảo mắt đã đến giữa tháng sáu, cuộc thi cập bến cuối cùng của học sinh trung học kết thúc ở trong một tiếng ve kêu vang.
Trung khảo qua đi, có người vui mừng có người buồn. Giống như Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh là kiểu người khẳng định có thể vào được trường trung học phụ thuộc thì không có gì phải nói. Đại bộ phận học sinh Anh Hoa đều thuận lợi học lên, cá biệt cũng là bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị người trong nhà đưa đi ra nước ngoài học trung học.
Mà những học sinh Ngũ trung không thi đậu trung học thì không thể được thích ý như vậy, trung khảo qua đi, nhưng học sinh có trình độ bình thường bắt đầu tìm đủ loại phương pháp, không thể nhét vào trung học được, liền tìm vào một trường chung chuyên nào tốt một chút. Mà mấy người có thành tích ở cuối xe kia rất rõ ràng trực tiếp chưa từng nghĩ tới cuộc thi.
Nhưng để cho người ta cảm thấy đáng kinh ngạc nhất là cái người Trần Lập Linh ở cuối xe kia, chẳng những rửa đi lớp trang điểm ở trên mặt tới tham gia trung khảo, mà sau khi thi xong vẫn còn đang tích cực liên hệ với mới trường chung chuyên. Thời điểm Âu Dương Tĩnh biết tin này vẫn phải bội phục cô ta, người rơi vào vũng bùn rất dễ, nhưng có thể bò ra thì cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy nữa.
Mặc kệ nói thế nào, sau khi trọng sinh tất cả mọi việc đều chuyển biến và phát triển theo hướng tốt, mặc kệ là việc Trần Lập Linh giữ được một cái mạng, hay vẫn chính là bản thân cô ta.
------oOo------