Điểm tập hợp là biệt thự ngoài thành của gia đình nhà Khưu Minh Đạt, nghe nói Vu Nhất Dương vốn đề nghị đi đến làng du lịch của nhà cậu ta, nhưng dì nhỏ rõ ràng không muốn chị gái cùng anh rể quan tâm, nhất thời đã đổi chỗ.
Đến nơi, Âu Dương Tĩnh phát hiện người so với những gì mình nghĩ còn nhiều hơn rất nhiều, mà còn có một nửa đều là những người cô không biết. Cô không khỏi nhìn về phía Bùi Dục.
"Dì nhỏ của Vu Nhất Dương có nhân duyên tốt, mình cũng không biết có nhiều người tới như vậy." Vẻ mặt Bùi Dục đầy có lỗi.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu, tuy cô cảm thấy có người người xa lạ như vậy cũng có phần câu lệ, nhưng đều đã tới đây rồi, nếu mà làm cho người ta mất hứng thì lại giống già mồm cãi láo quá.
Ngược lại dáng vẻ Bùi Dục có vẻ rất quen thuộc với bọn họ, nắm tay Âu Dương Tĩnh, chào hỏi từng người trong đó một, gặp phải người Âu Dương Tĩnh không biết liền giới thiệu.
Tuy Âu Dương Tĩnh cảm thấy làm như vậy có phần kỳ quái, nhưng ngẫm lại cảm thấy việc giới thiệu qua lại như vậy cũng coi như là một lễ nghi, cho nên cũng không có nghĩ nhiều. Ngược lại Khưu Minh Đạt cùng Vu Nhất Dương đang đứng ở tầng hai nhìn xuống đang ở một chỗ cảm thán: "Hành động này của anh Bùi thật rõ ràng nha, cố ý đưa chị Tĩnh qua lại như vậy làm rõ ràng tâm tư của chính mình."
Vu Nhất Dương chậc chậc nói: "Không thông suốt thì thôi, đã thông suốt rồi thì đoạn tình cảm này nhanh giống như hỏa tiễn bay lên trên vậy."
Khưu Minh Đạt bày tỏ đồng ý: "Mình còn tưởng anh Bùi sẽ là người cuối cùng trong nhóm chúng ta tìm được bạn gái chứ, tuyệt đối không có nghĩ tới vậy mà lại là người đầu tiên."
Vu Nhất Dương chống má, đánh giá Khưu mập mạp từ trên xuống dưới: "Mình xem cho dù Bùi Dục không có thông suốt, thì người tìm được bạn gái cuối cùng vẫn là cậu đó."
"Hừ! Đừng có xem thường Bàn Tử, Bàn Tử là một người có tiềm lực đó, không tin chờ mình giảm được năm mươi cần đi..."
"Hai cậu ở đây làm gì vậy? Chị Vi đâu?" Hai người bọn họ vừa nói xong, Bùi Dục đã kéo Âu Dương Tĩnh đi lên tầng hai. Dì nhỏ của Vu Nhất Dương tên là Châu Niệm Vi, người khác gọi là chị Vi.
"Trang điểm." Vu Nhất Dương chỉ vào một căn phòng nào đó của tầng hai, buông tay. "Cũng không biết người phụ nữ này nghĩ gì nữa, rõ ràng đã trang điểm tốt rồi, khi mới vào còn nói muốn trang điểm."
Khưu Minh Đạt đẩy cậu ta một cái: "Nghe ý tứ của cậu có phải là có ý kiến đúng không? Hôm nay chị Vi là nhân vật chính, đương nhiên là phải ăn mặc đẹp một chút rồi!"
"Vâng vâng!" Vu Nhất Dương Lười biếng nói, lại nói thầm "Tới cùng là dì nhỏ của ai chứ, so với mình còn bảo vệ hơn..." Nói xong lại đánh giá Âu Dương Tĩnh cả người giản dị tự nhiên thoải mái không bó buộc, hỏi Bùi Dục: "Tại sao cậu lại không đưa chị Tĩnh đi thay quần áo vậy, dầu gì cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt bạn bè cũng phải làm nổi bật một chút chứ..."
Vu Nhất Dương vừa mới nói được một nửa liền nhận được ánh mắt sắc như dao của Bùi Dục, đành phải mạnh mẽ nuốt những tiếng vẫn còn chưa nói xuống, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "A, để mình đi xem chị Vi trang điểm xong chưa." Sau khi đùn đẩy những lời này cậu ta nhanh chóng đi đến gõ cửa phòng trang điểm.
Một câu này đã làm cho Âu Dương Tĩnh hiểu rồi. Sáng sớm Bùi Dục đã biết sẽ có nhiều người đến như vậy rồi. Bùi Dục đây là vội vã muốn dẫn cô gia nhập vào vòng bạn bè của anh.
Bùi Dục bị cái miệng rộng của Vu Nhất Dương chọc thủng tâm tư, lại thấy Âu Dương Tĩnh cúi đầu không nói, không khỏi có chút bất an: "Cậu đừng nghe cậu ta nói lung tung, chỉ là đưa cậu đến chơi đùa thôi..."
"Hôm nay là sinh nhật ai sao?" Âu Dương Tĩnh chỉ vào chiếc bánh kem lớn vừa mới được đưa vào ở tầng dưới, căn bản giống như chưa nghe thấy Bùi Dục nói gì.
"Chị nha." Giọng nói của dì nhỏ vang lên sau lưng bọn họ. Âu Dương Tĩnh vừa mới quay đầu lại, liền nhìn thấy một chị gái xinh đẹp nóng bỏng trước kia hôm nay lại thay đổi dáng vẻ, trước kia trang điểm theo phong cách thành thục quyến rũ nay đổi thành thiếu nữ đầy sức sống, váy liền áo cũng đổi thành phong cách thiếu nữ sảng khoái, chẳng qua ngũ quan của cô ấy trời sinh xinh đẹp, cho dù có thay đổi như vậy cũng cho người khác cảm giác là một thiếu nữ Âu Mỹ.
"Oa! Hôm nay chị Vi siêu trẻ nha!" Khưu Minh Đạt thật lòng thật dạ kêu lên. "Nhưng mà sinh nhật chị Vi không phải là cuối năm sao?" Là mình nhớ nhầm rồi hả?"
"Không sai, chẳng qua hôm nay là một sinh nhật khác của chị. Thoát khỏi tra nam, chúc mừng một cuộc sống mới!" Châu Niệm Vi ngước gương mặt xinh đẹp lên, ưỡn ngực hóp bụng đi xuống dưới lầu.
Vào lúc cô ấy xuống dưới lầu, một tiếng "Bốp" dưới đại sảnh vang lên, ruy băng bắn ra bay về phía cô ấy. Theo đó là âm thanh vang lên, toàn bộ tòa biệt thự trong nháy mắt bắt đầu náo nhiệt. Thời điểm dì nhỏ đi xuống dưới lầu, bánh ngọt cũng được đưa tới, cô ấy đi lấy hai con số một cùng tám cắm lên trên chiếc bánh ngọt, hô to: "Chúc mừng cuộc sống mới của mình đi!" Hôm nay chúng ta đều mười tám tuổi!" Vừa dứt lời, những người khác cùng hoan hô theo cô ấy.
Vu Nhất Dương ở trên lầu nhìn xuống loạn vũ quần ma ở phía dưới nhanh chóng che mặt: "Má ơi, khó trách không chịu đi đến làng vào dịp hoa đào nở rộ, tổ chức một cách khoa trương như vậy ba mẹ mình cũng sẽ bị dì ấy hù chết."
Từ trước đến nay người luôn cười hề hề như Khưu Minh Đạt cũng có vẻ đăm chiêu nhìn xuống lầu, nói: "Không nghĩ tới chị Vi lại đau lòng như vậy."
"Cái gì?" Vu Nhất Dương quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu cũng uống nhầm thuốc rồi hả?"
"Cậu không thấy hôm nay chị Vi cực kỳ khác thường sao?" Khưu Minh Đạt nghiêm túc hỏi: "Mà thời gian hai người bọn họ quen nhau đã bao lâu rồi?"
"Cũng phải tám năm rồi đó, đến kháng chiến cũng muốn thắng lợi rồi." Được Khưu Minh Đạt cảnh tỉnh, Vu Nhất Dương cũng hiểu được cảm xúc của dì nhỏ hôm nay phấn khởi quá mức, quả thật là giống như là đau lòng quá mức, không khỏi căm giận mắng: "Đồ chó hình người, không nghĩ tới đó là một tên cặn bã, có một mỹ nhân xinh đẹp như dì nhỏ của mình mà còn đi vụng trộm."
"Vốn đã nhìn hắn ta không vừa mắt rồi, vẻ mặt gian gian, cũng chỉ có chị Vi đơn thuần mới có thể được hắn dỗ dành nhiều năm như vậy." Khưu Minh Đạt cũng bênh vực cho kẻ yếu.
Âu Dương Tĩnh nghe hai người bọn họ cậu một câu tôi một câu, chỉ trong chốc lát đã hiểu, bạn trai cũ của dì nhỏ Vu Nhất Dương hơn cô ấy bảy tám tuổi, là sư huynh của cô ấy. Cũng là mối tình đầu của cô ấy, năm mười bốn tuổi cô ấy đã quen biết người đó, quen biết chung đụng tám nam, vậy mà lại bị bắt cá hai tay rồi. Khó trách cô ấy thương tâm như vậy.
Cũng không biết đối tượng bắt cá hai tay là người như thế nào. Âu Dương Tĩnh nghĩ, cảm giác bàn tay bị nắm chặt hơn, ngẩng đầu chỉ thấy Bùi Dục đang nhìn cô: "Đi, cứ để cho bọn họ điên đi, chúng ta đi lên sân thượng nướng thịt đi."
"Đúng đúng, chúng ta đi chơi của chúng ta đi." Vu Nhất Dương lấy lại tinh thần, thấy Âu Dương Tĩnh vẫn nhìn xuống dưới lầu, thì nói: "Không có việc gì đâu, dì nhỏ của tôi thần kinh thô, ồn ào một hai thì sẽ tốt thôi."
Nói xong liền gọi Khưu Minh Đạt cùng với mấy người bằng tuổi còn đang ở dưới lầu đi lên sân thượng.
"Mình là chủ nhà, vẫn ở lại nhìn bọn họ thôi." Khưu Minh Đạt nói.
Vu Nhất Dương suy nghĩ rồi nói: "Được rồi, nhìn mấy người nổi điên đó đừng để cho bọn họ phá nhà của cậu."
Ngay tại lúc bọn họ nói chuyện, bầu không khí náo nhiệt ở dưới lầu lại bay cao thêm một cấp bậc mới, những người ầm ĩ đại bộ phận đều đã trưởng thành, bánh còn còn chưa ăn được mấy miếng liền ồn ào mở rượu.
"Dì nhỏ của cậu, dì ấy thật sự không có việc gì chứ?" Bọn họ đứng ở trên sân thượng còn có thể nghe được tiếng ồn ào từ dưới lầu truyền tới, mà giọng nói của Châu Niệm Vi đặc biệt nổi bật giữa đám người, vừa nghe là biết cô ấy là người chịu chơi nhất.
"Không có việc gì, chỉ cần phát tiết ra hết là tốt rồi." Vu Nhất Dương vẫy vẫy tay: "Mình vẫn còn có chút xấu hổ đó, còn không phải là muốn chúc mừng các cậu đạt kết quả tốt mà dì nhỏ lại nháo thành như vậy."
"Đừng nói nữa, chị Vi cũng là do đau khổ mà." Bùi Dục nói, mắt nhìn Âu Dương Tĩnh, thấy cô đang nói chuyện cùng với những người khác, liền hạ giọng hỏi Vu Nhất Dương: "Mình nghe nói người đàn ông kia tìm đến chỗ dì nhỏ của cậu giải thích rồi muốn quay lại, có việc này sao?"
"Đúng vậy, chính là mấy hôm trước!" Vu Nhất Dương nói đến đây liền có chút tức giận: "Lúc đó đúng lúc mình cũng có ở đó, nếu không phải lúc hắn tới cậu lại đúng lúc gọi cho mình, thì mình đã đánh cho hắn một trận rồi! Bắt cá hai mà vẫn còn không biết xấu hổ đến cầu xin tha thứ, cái loại người này mình biết rất rõ! Chính là muốn trong nhà có hoa hồng đó mà bên ngoài lại có thêm đóa hoa hồng trắng mà thôi, cũng không nhìn xem nhà mình có thể để cho hắn khi dễ sao!"
"Thôi, chia tay đúng lúc." Bùi Dục trấn anh cậu ta, Vu Nhất Dương vừa nói như vậy, làm cho anh nhớ tới một sự kiện, nhớ rõ lúc nhà Vu Nhất Dương bán làng du lịch đi hình như là muốn tránh họa thì phải? Dù sao cũng chưa có học xong năm nhất, gia đình Vu Nhất Dương liền bán đi không ít bất động sát rồi cả nhà đi di dân. Đời trước anh không có ở cùng với Âu Dương Tĩnh, cầm được giải thưởng đứng đầu cũng không có tìm Vu Nhất Dương nói muốn tổ chức một cuộc gặp mặt. Cho nên có phải là do đời trước Vu Nhất Dương đánh người nọ...
"Về sau cậu đừng có kích động như vậy, nhà hắn có bối cảnh, nếu cậu thực sự đánh hắn, đến lúc đó chịu liên lụy cũng là ba mẹ cậu." Bùi Dục có lòng tốt nhắc nhở.
"Mình sợ hắn!" Vu Nhất Dương đầy khó chịu kêu lên.
"Cậu không sợ hắn, nhưng mà hiện tại hắn bắt cá hai tay trước, là nhà hắn thiếu dì nhỏ của cậu, nếu cậu mà đi đánh hắn vậy thì ngược lại rồi." Bùi Dục tiếp tục phân tích quan hệ lợi hại trong đó cho cậu ta biết.
Tuy Vu Nhất Dương nghe thấy rất bực tức, nhưng cũng biết Bùi Dục là vì tốt cho cậu ta, chỉ thì thầm hai cầu liền tức giận đi nướng thịt.
Bùi Dục nhìn dáng vẻ của cậu ta thì trong lòng cũng biết cậu ta sẽ không đi tìm người nọ gây phiền toái nữa, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà vừa mới quay đầu, lại phát hiện không thấy Âu Dương Tĩnh đâu nữa.
"Bạn gái cậu đi toilet rồi, ai, cũng đi một lúc rồi. Chẳng lẽ là bị lạc đường sao?" Có người bạn nói.
Bùi Dục hỏi cậu ta chỉ đường để phòng toilet đó, liền vội vàng đi theo còn đường đó để tìm Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh không có lạc đường, chỉ là vừa đi vệ sinh xong mở cửa ra đã nhìn thấy Châu Niệm Vi uống nhiều nên cũng tới đi toilet. Cô thấy Châu Niệm Vi đi đường cũng đã lảo đảo, có lòng tốt tới đỡ cô ấy.
Ai ngờ Châu Niệm Vi uống quá nhiều căn bản không có nhận ra cô, vươn tay ra đẩy cô một cái, Âu Dương Tĩnh lo lắng chị Vi bị ngã sấp xuống, vừa mới vươn tay ra còn đang dừng lại trước cửa toilet một hồi. Không nghĩ tới, Châu Niệm Vi vừa mới bước vào trong hai bước, lại quay đầu lại kéo lấy áo của Âu Dương Tĩnh ấn cô lên trên tường.
Âu Dương Tĩnh hoảng sợ, nghĩ muốn đẩy cô ấy ra, nhưng cô lại không có nghĩ tới sức lực của Châu Niệm Vi khi uống rượu lại đặc biệt lớn như vậy. Một mặt ấn chặt vào người cô, một mặt dùng móng tay dài di chuyển qua lại trên gương mặt của cô, vừa khóc vừa cười, nói năng lộn xộn. "Cô cho rằng hắn ta thật sự thích cô sao? Khà khà! Qua hai năm nữa là cô sẽ biết thôi, hắn chính là tên biến thái! Hắn chỉ thích những cô gái nhỏ, cô trưởng thành, hắn sẽ đi tìm một cô gái nhỏ khác ~ Khà khà ha ha cô nhìn tôi mà xem, xem tôi có được hay không? Vô dụng! Tôi nói cho cô biết! Hắn để cho tôi ăn mặc theo cách trưởng thành…nói…muốn phù hợp với tuổi tác của mình, kia đều là vì muốn che dấu sự biến thái của hắn!"
Âu Dương Tĩnh rất nhanh liền phản ứng kịp, tám phần là Châu Niệm Vi coi cô là người bạn trai trước bắt cá hai tay. Vào thời điểm cô ấy khóc lực tay đã yếu đi rất nhiều, xem xét đúng thời cô, gỡ lấy cánh tay đàn giữ cô ra. "Chị Vi, Nhận sai người rồi, em là bạn của Bùi Dục." Cô cố gắng bình tĩnh nói.
Châu Niệm Vi híp mắt nhìn chằm chằm cô một hồi, có phần mơ hồ: "Bùi Dục? Bạn? A! Chị nhận ra em rồi, em chính là em gái khi dì cả tới hỏi chị mượn váy sao! Dáng vẻ thật xinh đẹp, cũng đừng có học những người xấu xa kia làm ra những việc không biết xấu hổ đó!"
Mặc kệ con ma men nói có logic hay không, vì để trấn an cô ấy, Âu Dương Tĩnh đành phải đồng ý từng cái một. Sau khi đỡ Châu Niệm Vi ngồi xuống bồn cầu trong Wc xong, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Rời khỏi WC, suy nghĩ thật kỹ những lời Châu Niệm Vi nói, đột nhiên Âu Dương Tĩnh cảm thấy sống lưng phát lạnh. Nếu cô không có lý giải sai mà nói, đối tượng mà bạn trai cũ của Châu Niệm Vi bắt cá hai tay đoán chừng cũng là một cô gái lớn cũng không sai biệt với cô lắm... Nói cách khác... Người nọ có khả năng luyến đồng? !
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong đầu Âu Dương Tĩnh nhớ tới đời trước, lúc cô bị mẹ cô kéo đến hội sở cao cấp kia. Ở nơi đó cô cũng đã nhìn thấy nhiều cô gái trẻ lớn lên cũng không khác cô lắm bị những ông chú lớn tuổi ôm... Lấy gia thế của Châu Niệm Vi, tất nhiên trong nhà người đàn ông kia cũng không phú thì quý, nói không chừng, cái đối tượng bắt cá hai tay kia cũng ở nơi đó mà quen biết...
Nhất thời Âu Dương Tĩnh cảm thấy một cơn buồn nôn, đi ra bên ngoài hít thở không khí một hồi lâu, mới miễn cưỡng đè nén được cảm giác ghê tởm kia xuống.
"Cậu ở đây làm gì vậy? Tại sao lại không quay lại?" Giọng nói của Bùi Dục từ bên cạnh truyền tới.
Âu Dương Tĩnh vừa mới quay đầu, chỉ thấy nụ cười trên mặt Bùi Dục lập tức cứng lại. Anh nhanh chóng bước tới bên người cô, ân cần hỏi: "Cậu không thoải mái sao? Tại sao mặt lại trắng bệch như vậy?"
Âu Dương Tĩnh gần như tự động bám chặt lấy Bùi Dục, giống như người chết đuối bắt được một tấm gỗ gần nhất làm bè vậy. "Mình không sao..."
Cô nói, Bùi Dục xuất hiện giống như ánh sáng xua tan sương mù vậy, trái tim như đang treo lủng lắng của cô nhất thời được yên ổn. "Chị Vi uống rượu, vừa rồi mình đã đỡ dì ấy đi vào WC rồi, bây giờ dì ấy còn đang ở bên trong." Nhất thời cô vẫn chưa biết cô nên nói suy đoán về bạn trai trước của Châu Niệm Vi cho Bùi Dục biết không, cho nên cũng chỉ nói một nửa.
Ngược lại Bùi Dục nghe thấy cũng hiểu được một chút: "Có phải dáng vẻ của dì ấy đã dọa đến cậu rồi phải không? Không có việc gì không có việc gì, phẩm rượu của chị Vi không được tốt lắm, chúng ta đi tìm bạn bè của dì ấy đến giúp đỡ chăm sóc một chút." Anh nói xong liền ôm lấy cô, lại dịu dàng vuốt tóc của cô.
Âu Dương Tĩnh bình tĩnh trở lại đầu óc cũng đã tỉnh táo rồi. Lời nói của con ma mem vốn dĩ mà nói không thể hoàn toàn tin tưởng, huống chi cho dù là sự thật, chuyện của Châu Niệm Vi cũng không tới phiên cô nói.
------oOo------