Chạy cả đoạn đường, cơ thể bắt đầu ấm lên, tâm trạng cũng theo đó mà thoải mái hơn khá nhiều, Bùi Dục nhẹ nhàng bước vào cửa nhà, nhìn thấy bà nội ngồi nghiêm chỉnh bên bàn ăn, hình như đang đợi anh trở về. Bầu không khí có vẻ không đúng lắm…
Bùi Dục ngay lập tức thu lại nụ cười, thấp thỏm không yên gọi một tiếng bà nội. Nói thật, không hiểu sao anh thật sự hơi sợ bà cụ có tư duy cổ quái này…
Bà nội hướng mắt lên nhìn, hất cằm về phía mặt bàn, hỏi: “Thế này là thế nào?”
Hả? Lúc này Bùi Dục mới chú ý đến túi nilon trên bàn ăn. Mở miệng nhìn sang, hình như là một túi lựu? Chẳng hiểu gì cả, anh cũng có biết thế này là thế nào đâu! “Lựu...sao vậy ạ?” Bùi Dục dè dặt hỏi.
Bà cụ nhìn anh, cất giọng nghiêm túc: “Tĩnh Tĩnh, trong nhà không có tiền, nhưng bà nội vẫn luôn nói với con, chúng ta nghèo cũng có cái giá của nghèo. Muốn ăn gì, muốn có gì, mua nổi thì mua, những thứ không mua nổi thì để dành đủ tiền rồi mua. Tuyệt đối không thể xoè tay xin người khác.”
Bùi Dục nghe rồi liên tục gật đầu, tuy bà nội Âu Dương Tĩnh có chút bảo thủ, thế nhưng tuyệt đối là người tốt, từ tác phong hành việc của Âu Dương Tĩnh cũng có thể thấy được. Có điều lời này nghe có chút không đúng lắm, Bùi Dục vội vàng giải thích: “Bà nội, con chưa từng xin đồ của người khác.” Bùi Dục nói câu này không chút chột dạ. Bữa cơm trưa mà Âu Dương Tĩnh cũng không muốn dùng tiền của anh, sao lại có thể đi xin đồ người khác chứ?
Bà nội nghi ngờ nhìn anh: “Thật sự không có?”
“Thật sự không có!” Bùi Dục suýt nữa chỉ tay lên trời thề độc. Anh lại hỏi bà nội: “Ai tặng lựu đến vậy ạ?”
Bà nội liếc mắt ra ngoài cửa sổ: “Lúc nãy chẳng phải còn nói chuyện với cậu ta cả buổi sao? Mắt người già nhìn gần không được, nhìn xa thì lại rõ lắm đấy!”
Ồ! Thì ra lựu là cậu nhóc tóc mái dài kia tặng hả! Bùi Dục bỗng bừng tỉnh, thảo nào tóc mái dài lại bảo “Tự tôi suy nghĩ nhiều”! Chậc, cuối tuần chạy đến nhà nữ sinh tặng quà, suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết đang“có ý đồ xấu xa” nữa. Huống hồ chi bà nội Âu Dương Tĩnh lại còn là kiểu người bảo thủ cấm ngặt chuyện yêu sớm nữa chứ.
Có điều, thiếu niên này rõ ràng không hiểu rõ nữ thần trong lòng cậu ta nha! Tặng lựu thì có ích gì? Thật sự muốn làm Âu Dương Tĩnh rung động thì ít nhất phải tặng bộ đề thi chuyển cấp trong mười năm nay cộng thêm đề thi khi nhập học 8 trường trung học trọng điểm năm năm gần đây chứ!
Bùi Dục tự thấy buồn cười, nói với bà nội: “Việc này con thật sự không biết, lúc nãy khi rẽ ngoặt tông trúng cậu ta, cậu ta còn cáu lên với con nữa.”
Thái độ anh thản nhiên, bà nội tin ngay lập tức. Thế nhưng vẫn căng mặt hỏi anh: “Vậy sao cậu nhóc kia bảo con nói muốn ăn lựu ở quê cậu ấy, nên cậu ấy mới đem qua đây?”
Bùi Dục khí thế hùng hổ nói: “Cái đó là cậu ta nói bậy đó! Con thề con tuyệt đối chưa từng đòi bất cứ thứ gì từ cậu ta!” Nói xong lại nhìn sang bà nội cười nói lấy lòng: “Thêm nữa, ngày nào bà nội cũng nấu nhiều món ngon cho con ăn như vậy, con không thèm ngó ngàng đến đồ ăn nhà người khác đâu!”
“Chỉ giỏi nịnh!” Bà nội véo mặt anh một cái, “Được rồi, bà nội tin con, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Hôm nay có hầm gà hạt dẻ cho con đó!” Bà nội nói xong thì đứng dậy, xách túi lựu đặt lên tủ đựng đồ, rồi lại nói, “Mai đi học mang đi trả lại cho cậu ta. Đứa trẻ đó chạy nhanh quá, bà không đuổi theo kịp.”
“Vâng.” Bùi Dục ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ, có quỷ mới biết người đó là ai, cùng lắm thì đem đến lớp chia cho mọi người.
Bà nội Âu Dương Tĩnh nấu ăn đúng thật là có tay nghề. Vị ngọt của hạt dẻ và tươi ngon của thịt gà hoà quyện vào nhau cực kỳ hoàn hảo, Bùi Dục ăn hai bát cơm đầy mới dừng lại. Bố mẹ anh cái gì cũng tốt, chỉ là nấu ăn thì thật sự không ngon, anh thà đến căn tin trường ăn còn hơn. Đợi sau khi hai người họ đổi trở về, chắc anh sẽ nhớ bà nội Âu Dương lắm. Bùi Dục vuốt bụng nghĩ.
“Ngày mai lúc con trả đồ lại cho Thẩm Tây cũng đừng nói gì nhiều với cậu ta.” Ăn cơm xong, bà nội bỗng nhắc lại chuyện này. “Bà thấy phẩm chất đứa trẻ này không tốt, vậy mà nói dối bảo là con hỏi xin đồ của cậu ta nữa.”
Hả? Hả hả hả hả! Thẩm Tây?! Cậu nhóc tóc mái dài kia là nam chính tai tiếng Thẩm Tây đó sao? Trong lòng Bùi Dục lập tức nhảy ra một loạt dấu chấm than, không ngờ rằng nam chính tai tiếng trong “tam giác tình yêu” lộ mặt nhanh như vậy.
Chạy thẳng đến nhà tặng quà luôn rồi, bình thường chắc chắn cũng không phải không thể hiện gì. Chỉ có cái đầu gỗ của Âu Dương Tĩnh mới cảm thấy Trần Lập Linh vô duyên vô cớ chặn đường cô thôi. Chậc chậc, đáng thương ghê! Gặp mặt chưa đến một tiếng, vậy mà đây đã là lần thứ ba Bùi Dục cảm thấy đồng cảm với Thẩm Tây.
Có điều, bà nội bảo anh đừng quan tâm đến Thẩm Tây, anh lại cực kỳ tán thành, là một trực l thẳng tắp như bút, bị người cùng giới bày tỏ cảm tình thì tuyệt đối chẳng phải chuyện đáng vui vẻ gì. Vả lại, nghĩ đến Trần Lập Linh có chút điên cuồng kia, nếu cô ta mà biết Thẩm Tây tặng lựu cho Âu Dương Tĩnh thì chẳng phải sẽ điên tiết lên sao! Hay là giữa đường lén ném lựu đi thì tốt hơn nhỉ?
***
Sáng sớm ngày hôm sau, giống như anh dự đoán, hai người vẫn chưa hoán đổi thân thể trở lại. Tuy sự thật này khiến người ta có chút chán nản, thế nhưng Bùi Dục vẫn thức dậy đúng giờ, bỏ lựu vào cặp, mang theo lớp vỏ của Âu Dương Tĩnh mà đi đến Ngũ Trung.
Nhà Âu Dương cách trường học chỉ có đoạn đường cỡ hai mươi phút, Bùi Dục không quen đường, thế nên dậy sớm hơn mười phút so với thời gian xuất phát mà Âu Dương Tĩnh đã nói với anh.
Lúc đến trường, thời gian vẫn còn sớm, trong sân trường chỉ có thể thấy được lác đác vài học sinh. Bùi Dục không nhanh không chậm đi trong sân trường, vừa quan sát hình ảnh một Ngũ Trung lạ lẫm, vừa hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có của buổi sớm tinh mơ.
Ngũ Trung thành lập sớm, lớp học cũ nhất vẫn còn được giữ lại là từ thời kỳ đầu những năm năm mươi thế kỷ trước, những phòng học bằng gạch đỏ mang cảm giác của thời đại. Tuy không khí thế bằng những lớp học ở Anh Hoa, thế nhưng thời gian cũng cho nó một mùi vị rất riêng biệt. Đặc biệt là hành lang uốn khúc dẫn đến tòa nhà dạy học với cây nho leo bám đầy bên trên. Cây nho leo um tùm xanh tươi rũ xuống một bên hành lang uốn khúc, từng nhánh cây xanh đậm nhạt nhẹ bay trong gió, cùng với những cột trụ bằng gạch đỏ tạo nên một cảnh tượng rất đẹp.
Bùi Dục bước chậm lại, đi xuyên qua hành lang uốn khúc được bóng râm xanh ngát bao trùm, tiện thể xem qua những hình ảnh về cuộc sống học đường trên bản tuyên truyền nằm ở một bên của hành lang. Đang xem thì đột nhiên bị một bức ảnh khoá chặt ánh mắt——là bức ảnh vào đêm văn nghệ nửa năm trước. Trong ảnh, cô gái đứng hát trên bục cột hai chùm tóc đuôi ngựa, tạo hình ngọt ngào, biểu cảm lạnh nhạt, chẳng phải là Âu Dương Tĩnh đó sao? Nam sinh ngồi đánh guitar trên chiếc ghế cao bên cạnh hơi cúi thấp đầu, chỉ lộ ra nửa mặt, thế nhưng tóc mái dài đặc trưng đã chỉ rõ đây là Thẩm Tây.
Bức ảnh được chọn góc rất tốt, tuy hai người trong ống kính đều không nhìn đối phương, thế nhưng lại có một cảm giác phù hợp đến kỳ lạ. Bùi Dục nhìn chăm chăm bức ảnh hồi lâu, đột nhiên có chút không chắc chắn, quan hệ của Âu Dương Tĩnh và Thẩm Tây có thể không hề lạnh nhạt như anh nghĩ?
Có điều, nghĩ nhiều vậy làm gì chứ, anh cũng đâu phải Âu Dương Tĩnh. Bùi Dục nhanh chóng vứt suy nghĩ đó đi, nhanh chân đi vào tòa nhà dạy học, thuận lợi tìm được lớp học và chỗ ngồi theo hướng dẫn của Âu Dương Tĩnh. Lựu vẫn còn trong cặp, suy cho cùng thì anh cũng ngại ném đi, định quan sát một chút rồi tính tiếp.
Thời gian lên lớp và giải lao ở cấp hai na ná như nhau, trước khi vào tiết đầu tiên ở Ngũ Trung cũng có nửa tiếng đọc bài sáng sớm. Có điều, cách học ở Ngũ Trung ấy mà...tuy rằng có giáo viên kiểm tra, thế nhưng chỉ cần giáo viên đến kiểm tra đó rời đi một cái, lớp học liền lập tức như bùng nổ, người ăn sáng, người tám chuyện, người chép bài tập thì ở khắp nơi, người thật sự đọc bài sáng gần như không có.
Bùi Dục không biết bình thường Âu Dương Tĩnh đọc bài sáng sẽ thế nào, có điều bây giờ anh chẳng có tâm trí đâu mà đọc. Đối với anh mà nói, Ngũ Trung là một môi trường vô cùng lạ lẫm, toà nhà dạy học được xây mấy chục năm trước rồi, cửa sổ lớp học cũng là kiểu cửa sổ chắn gió cũ kỹ với hai cánh cửa mở ra.
Điều anh lo lắng nhất là, kiểu lớp học được trang hoàng thế này thì đừng hy vọng có điều hoà, treo bốn chiếc quạt cũng không ra làm sao, chỉ có thể thổi gió xuống một nhóm nhỏ phía dưới. Bùi Dục ngẩng đầu nhìn chiếc quạt gió đang kêu lên ầm ĩ nhưng không có bất kỳ một tác dụng nào khác ở nơi không xa kia, có chút bực bội kéo những sợi tóc dính trên cổ ra.
Lúc là con trai thì cảm thấy mấy em gái tóc dài bay bay cực kỳ đã mắt, thế nhưng bây giờ mái tóc dài ấy mọc trên đầu mình, Bùi Dục hận không thể chạy đến tiệm cắt tóc cạo đầu đinh ngay lập tức!
“Âu Dương Tĩnh, thun cột tóc của cậu rơi rồi hả?” Bạn cùng bàn thấy anh cứ hất tóc, liền lấy trong hộp bút ra một chiếc thun cột tóc rồi đưa sang, “Này, cho cậu mượn đó.” Bùi Dục quay đầu, là một cô gái có gương mặt tròn trĩnh cùng một cặp lông mày không thể nào nhạt hơn, anh nhớ Âu Dương Tĩnh có nói qua, bạn cùng bàn của cô tên La Vịnh Văn, quan hệ hai người lúc bình thường không tồi, vậy nên anh cũng không từ chối, thuận tay nhận lấy dây thun.
Nhưng mà...cầm dây thun trên tay anh mới nhớ ra, dây thun thì có ích gì chứ? Anh cũng đâu biết buộc tóc.
La Vịnh Văn cũng nhìn ra, hỏi: “Có phải không đứng trước gương nên không buộc được không? Tớ buộc giúp cậu.” Không biết có phải là ảo giác không, Bùi Dục nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt cô ấy.
“Không cần, không cần…” Anh vội vã từ chối, sự tiếp xúc giữa con gái với nhau trước giờ vẫn rất thân mật, cho dù bây giờ anh có mang lớp vỏ của Âu Dương Tĩnh, thế nhưng nội tâm bên trong vẫn từ chối kiểu thân mật này. “Cứ để xoã ra đi, chút nữa là hết nóng thôi.”
“Vậy sao được chứ?” La Vịnh Văn nghiêm túc nhắc nhở anh, “Vốn dĩ trường học đã không đề xướng việc xoã tóc rồi, chút nữa để Huỷ Diệt nhìn thấy cậu xoã tóc là mắng cậu cho xem! Cô ấy gai mắt với nữ sinh ăn diện lắm, tuần trước lớp bên cạnh có nữ sinh nào đó mặc váy ngắn đến trường, còn bị cô ấy mắng là hồ ly tinh nữa.”
Huỷ Diệt? Ừm, quả nhiên là bất cứ trường học nào cũng đều có một giáo viên như vậy, chỉ cần gọi cái tên này ra thì liền có thể làm học sinh nghe sợ mất mật. Bây giờ Bùi Dục vẫn chưa có mong muốn thử thách Huỷ Diệt, chỉ có thể cứng nhắc nghiêng người sang, để La Vịnh Văn chải tóc cho anh.
“Xong rồi!” Tay chân La Vịnh Văn nhanh nhạy, một lúc sau đã cột xong cho anh chiếc đuôi ngựa cao cao. Chải tóc xong cô ấy còn vuốt vuốt mấy cái rồi không nỡ mà thu tay lại.
Tóc bị cột lại...đúng là trải nghiệm lần đầu tiên nha. Bùi Dục sờ sờ đỉnh tóc, cột lên liền không nóng nữa rồi, thế nhưng da đầu đều kéo căng ra rất khó chịu. Cho dù có như vậy thì anh vẫn nói một tiếng cảm ơn với bạn cùng bàn.
“Cậu khách sáo với tớ gì chứ!” La Vịnh Văn hươ hươ tay, hất cằm quay đầu nhìn cô, hệt như đang chiêm ngưỡng tác phẩm của mình, cảm thán nói, “Tiếc là tớ chỉ có một sợi thun dư thôi, nếu mà có thêm một sợi nữa thì tốt rồi, có thể cột hai bên đuôi ngựa cho cậu, siêu dễ thương luôn!”
Não Bùi Dục thoáng xoẹt qua dáng vẻ mình buộc tóc đuôi ngựa hai bên, lập tức có một cơn ớn lạnh, cả người đầy mồ hôi nóng hổi không thể nào khô được.
La Vịnh Văn vẫn còn đang hoài niệm: “Thật đó! Tiết văn nghệ lần trước lúc cậu cùng Thẩm Tây biểu diễn, kiểu tóc đó cực kỳ hợp với cậu luôn! Chính là kiểu thiếu nữ ba không*, ngược lại đáng yêu lắm! Đẹp thật sự! Nói ra thì cậu cũng giấu nghề ghê nha, học chung hơn hai năm mà không biết cậu hát hay như vậy, nếu không phải Thẩm Tây lớp bảy đề nghị thì giọng hát của cậu bị chôn vùi luôn rồi!”
*Không nói chuyện, không quan tâm, không biểu cảm.
Thì ra Thẩm Tây ở lớp bảy, may là không phải bạn cùng lớp. Nói thật lòng, nhìn Thẩm Tây là kiểu thiếu niên vừa có chút nhạy cảm lại vừa mang vẻ u ám, anh không thích qua lại với kiểu người này lắm.
La Vịnh Văn ở bên cạnh vẫn đang líu ríu nói: “Thật ra trước đây cậu thường xuyên lên sân khấu đúng không? Lúc Thẩm Tây chạy đến tìm cậu hát hộ, tớ còn tưởng cậu sẽ từ chối nữa đó! Không ngờ vậy mà cậu lại lên luôn, mà còn hát hay vậy nữa chứ, phong cách sân khấu cũng tuyệt luôn! Tớ ở dưới xem mà đơ luôn đó! Cậu giỏi ghê! Cái gì cũng biết! La Vịnh Văn cảm thán xong, sau đó lại nhiều chuyện đến gần nhỏ giọng hỏi cô, “Đúng rồi, sao Thẩm Tây lại biết cậu hát hay vậy? Tin đồn thất thiệt giữa cậu và cậu ta là thật à?”
“Sao có thể chứ.” Bùi Dục học giọng điệu của Âu Dương Tĩnh rồi trả lời. La Vịnh Văn này quả nhiên y như Âu Dương Tĩnh nói, chỉ cần có người nghe cô ấy nói chuyện thì một mình cô ấy cũng có thể nói đến thiên hoang địa lão.
“Vậy hả?” La Vịnh Căn lập tức hơi ỉu xuống, “Thật ra Thẩm Tây cũng đẹp trai, cậu không biết có bao nhiêu em gái lớp 6 lớp 7 mê cậu ta đâu.”
Bùi Dục không quan tâm cô ấy. Thẩm Tây? Đẹp trai? Vậy là các cậu chưa thấy qua trai đẹp thật sự rồi!
------oOo------