Editor: Hồng Tửu Lộ
Âu Dương Tĩnh bị Bùi Dục ôm, sau khi yên tĩnh được một lát lại bắt đầu muốn thoát khỏi anh. Trong lòng Bùi Dục còn tức giận, vẫn không chịu buông tay ra mà lại còn ôm chặt tay hơn một chút. Âu Dương Tĩnh bị anh ghìm chặt vào trọng ngực nên đương nhiên không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng thông qua tiếp xúc tay chân, cô vẫn cảm nhận được cảm xúc của Bùi Dục có chút kích động.
Anh đang tức giận sao? Âu Dương Tĩnh suy đoán. Cô dán chặt vào ngực của anh, rõ ràng cảm giác được lồng ngực của anh đang phập phồng có chút kích động. Không biết là do vì điều gì, rõ ràng người kia đang tức giận nhưng khi được tựa vào lồng ngực của anh, cô lại cảm thấy vô cùng an tâm. Thậm chí bởi vì sự tồn tại của anh, mà cảm thấy người phụ nữ có tâm tư nào đó đang ở cách đây không xa cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
Bùi Dục cảm giác cô không tiếp tục kháng cự cái ôm của mình nữa, mà lúc đó vô cùng ngoan ngoãn tựa ở trong ngực của anh, ngọn lửa không tên lúc trước đã từ từ biến mất, mà nhịp tim đập lại không thể khống chế được bắt đầu đập nhanh hơn.Vốn anh chỉ muốn hỏi xem người phụ nữ kia có phải thường xuyên tìm đến chỗ cô gây phiền toái hay không, nhưng cuối cùng miệng lại như bị băng keo dính lại thật chặt.
Hình như Âu Dương Tĩnh hơi gầy đi. Bùi Dục chỉ cảm thấy người trong lòng đầy yếu ớt mà đau lòng. Được ngăn cách bởi lớp quần áo mùa xuân mỏng manh, giống như chỗ nào mà tay tiếp xúc vào cũng đều là xương mà thôi. "Bình thường có phải cậu ăn cơm không được tốt phải không?" Sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh lại thốt ra một câu như vậy.
Không ai trả lời anh.
Bùi Dục lại đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng buông ra, cúi đầu nhìn Âu Dương Tĩnh: "Này, tại sao lại không nói lời nào vậy? Không lẽ cậu khóc sao?" Anh có phần không yên tâm hỏi.
Âu Dương Tĩnh né tránh tay của anh, nhảy lùi về phía sau nửa bước: "Còn phải nói! Tôi đều đã bị cậu ôm muốn ngạt chết rồi!" Cô nghiêm mặt trừng Bùi Dục, hai má cũng đỏ bừng, cũng không biết có phải là bởi vì bị ôm quá chặt hay không mà hô hấp không được nhanh.
"Vậy sao cậu lại không nói sớm chứ?" Bùi Dục cũng có chút xấu hổ.
"Nói sớm có ích lời gì chứ? Cậu đang nổi nóng có nghe không?" Âu Dương Tĩnh nói xong, không tự giác mà hơi bĩu môi, gương mặt vẫn còn mang theo nét trẻ con hơi phồng ra, trắng nõn cùng hồng hồng giống như một tiểu đào tử.
Bùi Dục nhìn cô, theo bản năng cắn chặt môi, cổ họng hơi chuyển động khó mà có thể nhìn thấy được. "Làm sao cậu biết tôi đang tức giận?" Anh vừa mới mở miệng, vậy mà cổ họng lại hơi có chút khàn khàn! Bùi Dục đỏ mặt, muốn làm chút gì để che dấu một chút, nhưng rất nhanh anh phát hiện Âu Dương Tĩnh không hề cảm giác được phản ứng của anh.
"Quen biết lâu như vậy, nếu cậu tức giận mà tôi lại không cảm giác được thì có phải là ngốc hay không?" Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn anh một cái.
"Hừ" Bùi Dục cũng chậm rãi khôi phục lại như bình thường: "Cậu cũng biết rằng là quen biết lâu như vậy, mới vừa rồi nhìn thấy người phụ nữ kia rõ ràng là cậu sợ hãi nhưng lại gạt tôi là không sợ..." Bùi Dục nói đến đây thì lại dừng lại. "Bình thường bà ta thường xuyên tìm cậu gây phiền toái sao?"
Vốn Âu Dương Tĩnh cũng không muốn nói chuyện trong nhà cô ra cho người ngoài biết, nhưng Bùi Dục lại là một ngoại lệ, anh đã làm "Âu Dương Tĩnh" sinh sống ở đây mấy tháng rồi, trong nhà cô có chuyện gì không tốt sợ là anh so với ai khác thì rõ ràng hơn nhiều. "Không có. Kỳ thật hôm qua cũng mới là lần đâu tiên tôi nhìn thấy bà ấy." Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Âu Dương Tĩnh liền nói về việc ngày hôm qua sau khi đi về nhà và tình huống gặp hai người kia như thế nào cho Bùi Dục nghe.
Bùi Dục nghe cô nói xong, sắc mặt lại càng thêm trầm mặc. Nghe qua, cái người đi cùng mẹ của cô có khả năng là người cậu đã hại chết cô ở đời trước. Anh nhớ rõ nội dung cậu cả đã điều tra được, cậu của Âu Dương Tĩnh bởi vì đánh bạc mà từng bị bắt một lần, đoán chừng cũng là đánh cuộc thắng thua, bọn họ đột nhiên xuất hiện là bởi vì lại thiếu tiền sao?
Nghĩ đến tin tức được đưa tin ở đời trước, bọn họ bắt Âu Dương Tĩnh đi là vì một lí do, Bùi Dục không thể không lo lắng hai người không hề có tiết tháo sẽ nhân cơ hội này mà xuống tay trước với Âu Dương Tĩnh.
"Người đàn ông ngày hôm qua gặp ở trạm xe buýt đó? Cũng là đồng bọn của bọn họ sao?" Bùi Dục hỏi.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự là lần đầu tiên gặp người kia, có nói cậu cũng không tin." Cô suy nghĩ rồi nói rõ ràng toàn bộ tình hình thực tế: "Nhưng mà cậu nói tôi sợ ông ta, đó cũng là sự thật. Tuy đến tôi cũng không rõ nguyên nhân, nhưng mà khi nhìn thấy ông ta là tôi thấy sợ hãi."
Nghe thấy Âu Dương Tĩnh nói như vậy, một tia bất an lướt qua trong lòng Bùi Dục, anh gật đầu: "Tôi tin cậu, nhưng mà nếu cậu gặp phiền toái thì cũng không được gạt tôi."
Vốn Âu Dương Tĩnh muốn thuận miệng đồng ý, nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc của anh, cũng bắt đầu do dự. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm cúc áo trước ngực của Bùi Dục, giọng điệu có chút do dự: "Kỳ thật, cậu cũng không cần phải làm đến trình độ như vậy, tôi biết cậu đối xử với bạn bè đặc biệt tốt, nhưng chuyện trong nhà của tôi vẫn nên để tự bản thân tôi đối mặt... Ai nha, không xong rồi!"
Nói được một nửa, Âu Dương Tĩnh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu thật cẩn thận nhìn về phía của tiểu khu: "Trời? Giống như lại đi tới..." Cô lẩm bẩm lầu bầu, không có một chút ý thức nào mà lại tự mình nắm chặt lấy ống tay áo của Bùi Dục.
Bởi vì hành động một cách vô thức này của cô mà tâm tình cả Bùi Dục càng trở nên tốt hơn một chút. Tuy cô luôn nói muốn giữ một khoảng cách với anh, nhưng anh lại kiên trì thâm nhập vào từng chút một, cô lại không chút phát giác tự đưa đến chỗ anh rồi. Trong phạm trù "người một nhà".
Anh cũng theo ánh mắt của Âu Dương Tĩnh nhìn về phía tiểu khu, rất nhanh đã phát hiện chiếc xe có rèm cửa đậu trước cửa đã không thấy đâu nữa. "Người phụ nữ kia lái xe tới sao?"
"Làm sao mà cậu biết được?"
"Đoán." Bùi Dục nói, "Chiếc xe đó tôi chưa từng thấy lần nào."
"Hôm nay cảm ơn cậu." Âu Dương Tĩnh nhìn anh nói: "Tôi đoán rằng bà ấy thấy không phải là một mình tôi đi về nên mới rời đi trước."
"Vậy về sau cậu định làm như thế nào?" Bùi Dục hỏi cô: "Nếu bà ta đã biết cậu đang ở chỗ nào, nếu mỗi ngày bà ta lại tới, cậu cứ trốn tránh bà ta cũng không phải là biện pháp."
Âu Dương Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa, đi một bước tính một bước thôi."
Cho dù Bùi Dục có thông minh, nhưng nhất thời cũng không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Anh đã đi tìm cậu cả để tra về những tội mà mẹ đẻ Âu Dương Tĩnh phạm phải được ghi lại, nghĩ là xử lý bà ta giống như xử lý người anh họ kia vậy. Nhưng mà sau khi điều tra xong, bàn tính của anh đã rơi vào khoảng không. Kế sách hiện giờ ngoại trừ chạy trốn, thì giống như không còn bất cứ biện pháp nào tốt hơn nữa.
"Cái này cho cậu." Bùi Dục lấy từ trong cặp sách ra một cái hộp đưa cho Âu Dương Tĩnh.
"Cái gì vậy?" Âu Dương Tĩnh nhận lấy cái hộp, vừa mở ra, trong hộp là một chiếc điện thoại cũ, nhưng mà nhìn vẻ bề ngoài thì vẫn còn khá mới. "Đưa cho tôi cái này làm gì? Không cần." Âu Dương Tĩnh vội vàng đóng hộp lại rồi nhét vào trong tay Bùi Dục.
"Cậu cầm!" Bùi Dục cứng rắn đưa di động cho cô: "Tôi không có khả năng mỗi ngày đều tới đưa cậu về nhà, điện thoại di động này tôi đã từng dùng qua, bên trong có lưu lại số điện thoại của tôi, nếu người phụ nữ kia lại quay trở lại quấy rầy cậu thì cậu gọi điện cho tôi. Điện thoại di động này xem như là tôi tạm thời cho cậu mượn, chờ về sau khi đã an toàn cậu trả lại cho tôi là được."
"Nếu thật sự có nguy hiểm gì thì gọi điện thoại cho cậu có ích gì chứ? Gọi 110 vẫn là nhanh nhất." Âu Dương Tĩnh nói, tới cùng không có tiếp tục cự tuyệt ý tốt của Bùi Dục nữa. Dù sao cô đã thiếu Bùi Dục không phải chỉ mỗi cái này, rận nhiều rồi sẽ không sợ ngứa, nợ nần nhiều không lo. Huống chi, đột nhiên người mẹ ruột này xuất hiện mang đến cho cô cảm giác e ngại cùng áp bách khó có thể nói thành lời. Cô thậm chí loáng thoáng cảm giác được, hình như người phụ nữ này đang mưu tính muốn nắm cuộc đời của cô ở trong tay.
"Gọi xong 110 cũng phải gọi điện thoại cho mình!" Bùi Dục nhất quyết không tha, thấy Âu Dương Tĩnh nhận di động cũng đã có chút an tâm, cố ý đưa cô đến dưới lầu, trước khi tạm biệt còn dặn dò cô: "Đồ sạc điện cùng tai nghe đều đã được để ở trong hộp rồi, cậu nhớ sạc điện ngay đó."
"Cậu thật giống ba của tôi." Âu Dương Tĩnh nói xong không nhịn được mà nở một nụ cười khẽ. Tuy cô đối với cha không hề có chút ấn tượng nào, nhưng mà Bùi Dục vô cùng cưng chiều cô.
"Lại nói bừa! Cậu nhanh đi lên lầu đi." Bùi Dục giả vờ giận.
"Cậu đi trước đi, rồi tôi lên lầu."
Bùi Dục nhìn cô chằm chằm tầm hai giây, không tiếp tục giằng co nữa, lại nói với cô hẹn gặp lại rồi xoay người rời đi. Thời điểm đi đến cửa tiểu khu, trong lúc vô ý anh đã quay đầu lại, chỉ thấy Âu Dương Tĩnh còn đứng dưới lầu nhìn theo anh. Anh chỉ vẫy vẫy tay về phía cô, ý bảo cô nhanh chóng về nhà.
Cảnh tượng này, quả thực giống mỗi buổi tối ở ký túc xá của trường học đều điển hình là trình diễn cảnh tượng tạm biệt người yêu. Âu Dương Tĩnh cũng không có dừng lại nữa, một đường chạy như bay về nhà. Thời điểm Bùi Dục ôm cô, cô cũng đã khẳng định anh tuyệt đối không phải chỉ xem cô như là "bạn bè".
Cảm nhận được tâm ý của Bùi Dục nếu nói cô không cần, vậy cũng thật là già mồm cãi láo. Nhưng muốn nói vui vẻ, thì cũng không phải. Bùi Dục quả thực rất tốt, mà cô sợ chính là mình không thể chịu nổi mà thích anh.
Còn chưa tiến vào cửa nhà, đã thấy bà nội đứng ngoài cửa chờ cô. Không cần bà nói chuyện, chỉ cần nhìn vẻ mặt của bà nội, Âu Dương Tĩnh cũng biết, vừa rồi khi hai người nói lời tạm biệt nhất định đã bị bà nhìn thấy rồi.
Bà nội sẽ nói cái gì? Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được lời của bà, nhất định là không được yêu sớm, cũng anh đoạn tuyệt quan hệ các loại. Nếu đạt vào mấy tháng trước, nhất định Âu Dương Tĩnh sẽ không chút do dự đi làm theo những lời của bà nội nói. Nhưng hiện tại, trong lòng cô lại xuất hiện một chút phản nghịch nho nhỏ, hơn nữa còn nhanh chóng phát triển một cách lớn mạnh. Cho dù nói là không hiểu thuận cũng được, cô chỉ muốn không làm theo lời bà nội một lần này mà thôi.
"Nhanh vào ăn cơm đi, đồ ăn đều đã nguội rồi." Hai bà cháu đứng sững đó thật lâu, vậy mà bà nội lại chỉ nói ra một câu như vậy.
Âu Dương Tĩnh kinh ngạc nhìn về phía bà nội, nghĩ muốn biết được biểu cảm của bà khi đó, nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng dáng của bà.
Vừa vào nhà, đồ ăn trên bàn vẫn còn ấm. Âu Dương Tĩnh rửa tay, ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa muốn động đũa. Liền nghe bà nội nói: "Bà tính toán muốn bán ngôi nhà này."
------oOo------