Một Phút Sai Lầm

Chương 42



Điều mà Âu Dương Tĩnh cảm thấy may mắn là những lời Trần Lập Linh nói ngày đó cũng không có tạo ảnh hưởng quá lớn. Dù sao bạn học trong lớp cũng không phải là người mù, bình thường cô đối nhân xử thế như thế nào mọi người đều nhìn thấy hết, không có đạo lý bởi vì một nữ sinh hư hỏng ở ban khác mà lại đi hoài nghi học bá ở lớp chúng mình.

Mà qua ngày đó, Trần Lập Linh cũng kỳ lạ là không có đi quấy rầy cô nữa, giống như lập tức biến mất mất khỏi thế giới của cô vậy. Âu Dương Tĩnh nghe nói là qua ngày đó, Thẩm Tây đã đi tìm Trần Lập Linh, hai người tranh cãi ầm ĩ một trận rồi tan rã trong không vui. Còn về nội dung họ cãi nhau thì thật sự là không có một ai có thể nói rõ ràng được.

Đương nhiên Âu Dương Tĩnh không quan tâm, Thẩm Tây đồng ý xuất hiện giải quyết hết tất cả những phiền toái mà do cậu ta gây ra thì không thể tốt hơn.

Sóng gió qua đi, cô lại trở về một đường sinh hoạt như cũ, tuy đơn điệu nhưng mà thiết thực. Những ngày đã cùng Bùi Dục kia là những ngày sinh hoạt mà cô chưa từng bao giờ tưởng tượng đến. Học tập đối với cô mà nói ngoại trừ để thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại thì còn có một ý nghĩa. Những thứ nhìn như rất buồn tẻ này có lẽ một ngày nào đó sẽ biến thành cánh, mang cô đi ra xem thế giới rộng lớn ở bên ngoài.

Thời gian ngày ngày trôi qua trong học tập rất nhanh, nhóm nhỏ học tập mà Bùi Dục khởi xướng vẫn còn đang kiên trì tiến hành, ngày đầu những bạn học đều kêu khổ kêu mệt nhưng dưới thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cùng sự kiên trì, sau mấy tháng cuối cùng cũng chầm chậm thích ứng với tiết tấu này. Với bầu không khí học tập như vậy nên ban sáu không biết từ lúc nào đã bỏ xa những ban khác mấy cái ngã tư. Đối với việc này, Âu Dương Tĩnh cùng diệt sạch đều biểu hiện hết sức vui mừng.

Vào thứ sáu của tuần trước khi cuộc thi cuối kỳ bắt đầu, Âu Dương Tĩnh vẫn như ngày thường đi xuyên qua con ngõ nhỏ để về nhà, đi chưa được mấy bước thì đột nhiên dừng lại. Đầu ngõ phía trước có một thiếu niên đeo cặp sách đứng dựa vào cạnh tường, làm cô cho rằng bản thân mình đang nằm mơ.

Thiếu niên cảm giác được ánh mắt của cô, từ trong quyển sách ngẩng đầu lên nhìn cô: "Xin chào, chậm vậy." Anh oán giận, trên mặt lại đang nở nụ cười. "Nhìn thấy tôi có phải cậu rất là ngạc nhiên không?"

"Bùi Dục? ! Cậu tới làm gì vậy?" Âu Dương Tĩnh bỏ qua cảm giác khác thường, bước nhanh về phía anh.

Bùi Dục nhíu mày: "Tại sao cậu lại nói như vậy? Đây là thái độ cậu đối với bạn bè sao?"

"Ai là bạn bè của cậu?" Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn anh một cái, khóe miệng lại không nhịn được mà bắt đầu vểnh lên: "Nói đi, cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"

Bùi Dục đều nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, nhìn thấy anh rõ ràng rất vui vẻ nhưng vẫn còn giả vờ không cần. "Tôi muốn ăn đồ ăn bà nội nấu, chuẩn bị về nhà ăn cơm với cậu." Bùi Dục quyết định trêu chọc cô một chút.

Quả nhiên, Âu Dương Tĩnh vừa nghe thấy anh nói như vậy lập tức vội vàng hỏi: "Cậu sẽ không nói thật đó chứ? Bùi Dục, có phải đầu của cậu bị mất não rồi không?"

Bùi Dục chân thành nói: "Đương nhiên là thật a. Nếu không thì cậu nghĩ rằng tôi cố ý đến thăm cậu sao?" Anh nói xong còn dùng mũi hừ một tiếng bày tỏ sự khinh thường.

Nhất thời Âu Dương Tĩnh muốn phát điên, kéo áo khoác của cậu vội la lên: "Cậu muốn hại chết tôi thì cứ nói thẳng! Ngày đó cậu đưa tôi về đã bị bà nội tôi nhìn thấy, tôi đã phải quỳ xuống đất nhận sai mới có thể miễn cưỡng qua cửa! Bên ngoài có nhiều cửa hàng bán đồ ăn ngoan như vậy, cậu cũng không phải là không có tiền, đến nhà tôi để làm gì vậy. . . Này! Tôi nói cậu đó, vậy mà cậu vẫn còn cười được!"

"Trêu cậu thôi, thế mà cậu cũng tin là thật!" Bùi Dục nhịn không được mà cười thành tiếng: "Chẳng qua nhìn thấy phản ứng này của cậu làm tôi thực sự muốn đến nhà cậu ăn cơm, tay làm cơm của bà nội cậu, những quán ở bên ngoài không thể sánh bằng được."

Âu Dương Tĩnh đen mặt, sau khi dừng lại hai giây thì cô đã dùng hết sức lực của bản thân mình đẩy Bùi Dục về phía đường lớn: "Đi mau đi mau, nhà tôi không có cơm cho cậu ăn!"

Với chút sức lực này của cô căn bản không là gì trước mặt Bùi Dục, để cho cô đẩy mấy bước về sau rồi Bùi Dục liền đứng yên không động đậy, nắm chặt lấy cổ áo của cô rồi kéo cô ra: "Được rồi, đừng nháo nữa! Tôi đến là do thật sự có chuyện muốn nói với cậu."

"Vóc dáng cao thì tốt lắm sao..." Âu Dương Tĩnh bị anh xách như xách một con cún con, không khỏi bĩu môi: "Chuyện gì mà để cho cậu phải đại giá quang lâm vậy?"

"Gần đây tôi nhận được một tin, ngày tập huấn đầu tiên có cuộc thi kiểm tra trình độ. Tôi sợ cậu không có chuẩn bị tốt nên sẽ làm không được tốt cho nên cố ý tới đâu báo một tiếng." Bùi Dục nói.



Âu Dương Tĩnh cảm ơn, rồi lại kỳ quái hỏi: "Cậu có thể nhắn tin trên WeChat cho tôi biết một tiếng không phải là được sao, tại sao phải đi một chuyến để làm gì vậy?"

"Cậu, cái người này, có thể có một phần cảm ơn được hay không?" Bùi Dục nói: "Nếu chỉ một chuyện như vậy thì tôi cũng chẳng cần phải đi một chuyến này để làm gì, đây không phải là do vừa đúng lúc có được tập tư liệu kiểm tra trình độ tập huấn mấy năm qua cho nên mới nhớ tới đưa cho cậu một phần."

"A!" Vậy mà lại có niềm vui ngoài ý muốn như vậy, nhất thời Âu Dương Tĩnh nhướn mày đầy vui vẻ, cười nói: "Vậy thì cảm ơn cậu đã nhớ tới tôi! Từ liệu đâu?"

Bùi Dục trả lại hoàn toàn tất cả sự xem thường trước đó lại cho cô: "Nghe được có tư liệu thì mặt mới tươi cười, cũng không biết là cậu cảm ơn tôi hay là cảm ơn tự liệu nữa. Thôi, cầm đi." Anh từ trong cặp sắc lấy ra một tập giấy. "Cầm về xem thật tốt, dù sao cậu cũng coi như là một nửa học sinh của tôi, đừng kiểm tra quá kém mà làm mất mặt tôi đó, biết không?"

"Vâng vâng! Cảm ơn Bùi lão sư quan tâm!" Miệng Âu Dương Tĩnh nói cho qua rồi nhận lấy tập tư liệu, sau đó một mức khẩn trương quan sát Bùi Dục.

Làm sao Bùi Dục có thể không nhận ra chứ, thậm chí còn cảm thấy khi cô khẩn trương còn có một chút thú vị: "Hiện tại vừa đúng đến giờ cơm, lại ở gần nhà cậu, tôi cung cấp cho cậu nhiều tư liệu quý giá như vậy thì ít nhất cậu cũng nên chân thành mời tôi về nhà ăn một bữa cơm đạm bạc chứ?"

Âu Dương Tĩnh kinh hãi: "Cậu còn muốn đi sao? Không được không được! ! Một chút cũng đều không tiện! Bà nội chỉ làm phần cơm cho hai người thôi, không đủ cho cậu ăn đâu, cậu nhanh chóng về nhà cậu đi!" Nói xong lại tiếp tục đẩy Bùi Dục.

Trong lòng Bùi Dục cảm thấy đùa rất là vui, ngoài miệng còn nói lại với cô: "Qua cầu rút ván! Tá ma giết lừa*" Sau đó thở dài làm bộ đáng thương: "Cực nhọc vất vả đi một chuyến mà đến một bữa cơm cũng đều không có, vậy tôi đi đây!"

*: Mượn cối xay giết lừa

"Đi thôi đi thôi... Không phải, tạm biệt, hẹn gặp lại!" Âu Dương Tĩnh thấy anh đi thì dáng vẻ vui vẻ giống như tiễn được một ôn thần đi vậy.

Bùi Dục trên đường đi ra đường chính thì đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười. Trước khi quen biết Âu Dương Tĩnh, bất luận là nam hay nữ, có người bạn học nhỏ nào mà không lấy việc mời được anh về nhà làm khách là điều vinh dự chứ? Bị người "Ghét bỏ" như vậy đối với anh mà nói thì đây là lần đầu tiên. Nghĩ vậy, anh nhịn không được mà quay đầu, lại thấy Âu Dương Tĩnh vẫn còn đang đứng ở đầu ngõ.

A? Chẳng lẽ kỳ thật trong lòng cô vẫn hi vọng có thể giữ anh lại để ăn cơm sao? Loại suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Bùi Dục liền lập tức bị anh đập tắt. Dựa theo suy nghĩ của Âu Dương Tĩnh thì tám phần là muốn nhìn để xác định anh đã rời khỏi, để cho anh không có nửa đường mà quay lại mới yên tâm. Bùi Dục cười cười, đưa tay vẫy vẫy với cô ở phía xa rồi lập tức đi ra khỏi ngõ.

Khi Âu Dương Tĩnh nhìn thấy bóng dáng của anh biến mất, mới yên tâm đi về nhà, Bùi Dục biết địa chỉ, nếu không thật sự tận mắt nhìn thấy anh rời đi thì cô thật sự rất sợ anh sẽ quay lại rồi đến nhà của mình.

Nói là tập tài liệu nhưng bên trong cũng chỉ có ba bộ bài thi. Nhưng mà vậy cũng quá đủ rồi, đề thi đấu vốn là bám sát thời kì, thay đổi rất là nhanh, bên trong "Tuyển tập đề mười năm" thì xác thực trong đó đề của năm năm trước thật sự cũng không có tác dụng lớn lắm.

Ăn xong cơm chiều, Âu Dương Tĩnh mở tập tài liệu ra, nhìn kỹ bài thi bên trong. Nhìn sơ qua thì trình độ kiểm tra so với kỳ thi đấu để lựa chọn cũng khó hơn một chút, nhưng mà cũng không đến nói quá biến thái. Khi lật đến bài thi thứ ba, chỗ điền tên họ để rất rõ ràng hai chữ "La Thần". Có thể là bài thi của đại thần trong cảm nhận của cô không? Tuy La Thần là một cái tên cực kỳ phổ thông nhưng có thể đi được vào vòng tập huấn thì cũng chỉ có thể là một người tên La Thần kia đi, số năm ghi trên bài thi cũng khá là gần.

Âu Dương Tĩnh ở trong lòng "Oa" một tiếng, hơi có chút kích động rút bộ đề thi này ra. Vì để thuận tiện làm bài, ở lúc sao chép thì đáp án đã được che đi, trên bài thi ngoại trừ tên họ, cũng chỉ còn lại có một ít chỗ trống là không có chữ. Trong lòng mang theo sự sùng kính, Âu Dương Tĩnh đã lật qua lật lại bài thi nhìn bài thi đến hai lần.

Đại thần đúng là đại thần, chữ mà cũng đẹp như vậy!

Người xưa từng nói "Chữ cũng như người", tuy không được nhìn thấy toàn bộ nhưng nếu đặt trên người Bùi Dục cùng La Thần vẫn rất là đúng. Hai người bọn họ, một người chữ rất ngay ngắn thanh tú, một người chứ sắc sảo như kim bạc, cả hai người bọn họ đều để cho người ta có ấn tượng bên ngoài rất là cố gắng.



Bởi vì sắp tới tết âm lịch nên tập huấn được sắp xếp ở sau tết, lại còn thêm việc kỳ thi cuối kỳ sắp tới gần, Âu Dương Tĩnh vội vàng bổ túc học tập cho bài học cho nên cũng không có gặm ba bộ đề kia ngay lập tức. Ngược lại Bùi Dục làm việc rất đến nơi đến chốn, cuộc thi cuối kỳ kết thúc, anh liền gửi đáp án đã được che đi cùng với từng bước giải đề của anh cho Âu Dương Tĩnh.

Làm xong việc này, không hiểu sao tâm tình Bùi Dục rất là nhẹ nhàng.

Khưu Minh Đạt cũng phát hiện, cậu ta hỏi Vu Nhất Dương: "Gần đây tâm tình của anh Bùi cực kỳ tốt, là có chuyện gì tốt sao?"

Vu Nhất Dương nói cho qua: "Thi xong kỳ thi cuối kỳ là sắp đến kỳ nghỉ đông rồi nên tâm tình đương nhiên là tốt. Không phải tâm tình của cậu cũng rất tốt đó sao?"

Khưu Minh Đạt lắc đầu: "Cũng không phải là ngày đầu quen biết anh Bùi, cho dù là nghỉ đông cũng không đáng để anh ấy vui như vậy." Cậu ta suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra: "Mình biết rồi! Nhất định là bởi vì đến thời điểm tập huấn là có thể gặp được chị Tĩnh!"

"A..." Mặt Vu Nhất Dương lạnh lùng.

"Y - -" Khưu Minh Đạt sờ sờ cái cằm thịt, cười với Vu Nhất Dương một nụ cười đầy ẩn ý: "Lão ngư, dáng vẻ này của cậu là thất tình rồi phải không? Đúng rồi, lần trước cậu mời chị Tĩnh đi chơi ở khu trung tâm điện tử ngoài thành về sau như thế nào, cậu cũng không có nói đâu."

Vu Nhất Dương tức giận nhìn cậu ta: "Còn cần phải hỏi sao? Không phải cậu gọi điện báo cho 'Bùi Dục'. . ." Cậu ta nói tới đây thì không khỏi nghĩ tới bản thân mình đã cùng Âu Dương Tĩnh giả là Bùi Dục mà thổ lộ thì cảm thấy quẫn, lúc này như đã trút giận. Tuy nói mối tình đầu không có được kết quả tốt nhưng tốt xấu gì người bình thường cũng biết được đối tượng mối tình đầu của mình là ai đi? Mà cậu ta đến bây giờ cũng không biết rõ lúc ấy thích tới cùng là Bùi Dục bên trong hay là vẻ bên ngoài của Âu Dương Tĩnh nữa. . . Có người nào so với cậu ta xui xẻo hơn sao?

"Mình chính là nhìn ra cậu có ý đối với chị Tĩnh nên mới cố ý gọi anh Bùi đi đến. Cậu đừng có nghe miệng anh Bùi nói không có thích chị Tĩnh, nhưng lấy kinh nghiệm tung hoành trong giới tám chuyện nhiều năm mà nói cho cậu biết, ngay cả nếu bây giờ anh Bùi vẫn còn chưa thích chị Tĩnh nhưng mà tuyệt đối vô cùng để ý đến chị ấy!" Tự cho mình là nắm được toàn cục, Khưu Minh Đạt có ý đồ đánh thức Vu Nhất Dương.

Vu Nhất Dương lại không có ý muốn cùng cậu ta thảo luận vấn đề này, vì thế nói sang chuyện khác: "Đừng nói đến cái này nữa, qua năm mới có đi đâu chơi không?"

"Ba mẹ mình nói đi New Zealand. Còn cậu?"

"Đừng nói nữa. . ." Vu Nhất Dương càng thêm buồn bực: "Vậy mà cũng không thể đi được, cả nhà cổ hủ, cảm thấy năm mới phải ở nhà đón năm mới."

"Không phải anh Bùi cũng ở lại đây đón năm mới sao, vừa đúng lúc hai người có thể cùng nhau chơi, mình cũng chỉ có thể đi Hobbiton(**) để tìm Bilbo(***) chơi thôi (~‾▿‾)~"

"Cút! Đi chỗ khác kéo thù hận đi!" Vu Nhất Dương ghìm chặt lấy bả vai cùng cổ của Khưu Minh Đạt. Đương nhiên khi ở nhà đón năm mới là không có gì để đáng mong chờ rồi, cho nên, gần đây mỗi ngày tâm tình của Bùi Dục đều rất tốt, dáng vẻ như muốn bay lên như vậy, bất luận là nghĩ như thế nào cũng đều là vì đến kỳ nghỉ đông là có thể mỗi ngày đều gặp mặt Âu Dương Tĩnh ở chỗ tập huấn rồi!

(*) Qua cầu rút ván, Tá ma giết lừa (Sau khi xay xong thì giết chết lừa.): Cả hai câu thành ngữ trên đều biểu thị tính chất, bản chất vô ơn sau khi xong việc

(**) Hobbiton: Là ngôi làng cổ tích Hobbiton ở xứ Matamata, New Zealand. Là ngôi làng xuất hiện trong bom tấn "Chúa tể của những chiếc nhẫn".

 

(***) Bilbo: Là nhân vật chính trong bom tân "Chúa tể của những chiếc nhẫn

------oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv