Một Phút Sai Lầm

Chương 39



Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu nhìn, mặt Bùi Dục cùng mặt của cô các nhau thật sự rất gần, ánh sáng đèn đường ấm áp vừa đúng lúc chiếu vào gương mặt của anh, cái được gọi là "Dưới đèn xem mỹ nhân", trong bóng đêm Bùi Dục so với lúc nhìn thấy vào ban ngày không hiểu sao lại càng tuấn tú hơn mấy lần. Với khoảng cách ngắn như vậy, Âu Dương Tĩnh cảm thấy trái tim của mình có phần không thể khống chế.

"Cậu đã đứng vững chưa vậy? Tôi muốn buông tay rồi." Bùi Dục nói. Cho dù Âu Dương Tĩnh có nhẹ nhưng mà nếu để cho anh một tay ôm cô, một tay bám vào tay vịn thì thời gian dài vẫn có phần quá sức.

Mặt hai người rất gần nhau, gần như là có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương. Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy lúc Bùi Dục nói chuyện như có một cơn gió nhỏ thổi qua bên tai của cô, làm cho đôi má của cô không khỏi nóng bừng lên, vội vàng để cho cơ thể đứng cho vững rồi buông Bùi Dục ra.

Hai người vội vàng tách ra, Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy một bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ xuất hiện ở giữa hai người bọn họ. Nhìn chung quanh muốn tìm một đề tài để nói: "Vừa rồi là mèo sao?" Cô không đầu không đuôi hỏi.

"... Hình như là vậy." Bùi Dục cũng đi theo cô tìm mọi nơi một vòng, rất nhanh ở một cái bồn hoa các chỗ đó không xa họ đã nhìn thấy một đôi mắt như hai bóng đèn nhỏ. Là một con mèo đen.

"Hoàn hảo, hôm nay không phải thứ sáu..." Vì xua tan sự xấu hổ Âu Dương Tĩnh còn đang tìm đề tài nói chuyện.

"Đi thay quần áo thôi, đổi xong tôi đưa cậu về nhà." Bùi Dục cắt ngang lời nói của cô, nhìn thấy trên người cô đang mặc một chiếc váy mỏng manh: "Buổi tối rất là lạnh, cậu đang mặc váy, không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh."

Âu Dương Tĩnh gật đầu, nuốt hết những lời chưa nói xong trở lại, đột nhiên cảm thấy việc vừa rồi bản thân mình dốc sức tìm đề tài để nói chuyện có phần buồn cười.

Hai người sóng vai nhau đi tới phòng thay quần áo, phía sau, hội trường tràn ngập âm thanh nói cười cách càng lúc càng xa, từ từ biến mất không thể nghe thấy nữa. Trên một quãng đường này, cả hai người bọn họ đều duy trì sự trầm mặc đầy quỷ dị, cùng với tiếng bước chân thì chỉ có âm thanh lá rơi ở trong gió mà thôi. Trong bóng đêm yên tĩnh, chuyện khiêu vũ dưới ánh đèn vừa rồi ở hội trường giống như là đang nằm mơ vậy.

Bọn họ có phần giống như Cô bé lọ lem vậy. Thời gian vừa đến, phép thuật liền biến mất, toàn bộ trở về vị trí ban đầu. Chẳng qua tình huống này có phần hơi đặc biệt, công chúa biến thành vương tử, mà vương tử giả mạo lại biến trở về là Cô bé lọ lem.

Âu Dương Tĩnh suy nghĩ miên man, rất nhanh hai người đã đi đến trước cửa phòng thay quần áo.

Gương ở trong phòng thay quần áo phản chiếu lại một nữ sinh mặc bộ lễ phục vừa quen thuộc lại xa lạ. Sau khi Âu Dương Tĩnh nhìn chăm chú vào mình hai ba giây, bỗng nhiên đưa tay lên mạnh mẽ nhéo hai má một cái, sau đó động tác nhanh nhẹn cởi váy ra, mặc lại bộ quần áo cũ của chính mình. Cô ấm thầm tự nói với chính mình, đừng ngốc nghếch nữa, coi khoảng thời gian này là giấc mơ đi, bắt đầu là một sự hỗn loạn, kết thúc giấc mơ tốt đẹp như vậy là được rồi.

Thật giống như.... Việc thiếu niên đang đứng chờ cô ở ngoài cửa vậy.

Từ khi hai người quen biết nhau tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên Âu Dương Tĩnh nhìn thấy Bùi Dục bằng đôi mắt của chính mình vậy. Cho dù trong khoảng thời gian này mỗi ngày cô đều được nhìn thấy gương mặt này ở trong gương, nhưng lúc này, thời điểm bên trong là Bùi Dục chân chính, cô mới ý thức được đích thực là có chỗ nào không giống nhau.

Thiếu niên đang đứng trước mặt có môi hồng răng trắng đôi lông mày lưỡi mác, mà trong bóng đêm nặng nề lại làm cho gương mặt đầy sự lạnh lùng của anh có thêm mấy phần trầm ổn. Anh chỉ đứng ở nơi đó thôi mà đã như là một bức tranh rồi.

Âu Dương Tĩnh chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt đi rất nhanh. Tính đến nay bọn họ quen biết nhau cũng đã hơn hai tháng rồi, nhưng dùng thân phận thật của bản thân ở chung một chỗ lại vẫn là lần đầu tiên. Không biết có phải là do nguyên nhân này hay không, trước đó hai người họ còn có thể nói nói cười cười nhưng hiện tại lại không hẹn mà cùng ngậm miệng không nói gì. Nói cái gì chứ?... Bỏ qua sự phiền toái do trao đổi thân thể,... bỏ qua việc trao đổi học tập thì trước đó giống như là không có đề tài nào khác nữa rồi.

Ra khỏi cổng trường, Âu Dương Tĩnh vẫn còn đang nhanh chóng đi về phía trạm xe buýt thì Bùi Dục đã đón một chiếc xe taxi lại: "Tôi đưa cậu về." Anh từ phía sau túm chặt lấy túi xách của Âu Dương Tĩnh.

Nhưng mà sau khi lên xe hai người họ lại vẫn tiếp tục trầm mặc. Vẫn là người lái xe taxi không thể chịu được bầu không khí cổ quái ở trong xe nên đã nhiều lần có ý mở miệng để giảm bớt bầu không khí xấu hổ. Nhưng mà mặc cho người đó nói năng khéo léo như thể nào thì hai đứa nhỏ trên xe cũng đều không có tiếp lời.

Chú lái xe rơi vào đường cùng đành phải im lặng mở radio lên, nhưng mà bên trong lại truyền đến một lời quảng cáo tràn ngập tình cảm mãnh liệt của một loại thuốc nào đó "... Một lần nữa quay trở lại làm đàn ông, bạn đã làm thế nào vậy? XXX Mãnh Nam Lộ, giúp cho bạn trở lại làm đàn ông một lần nữa!"

. . . Nhất thời trong xe lại càng thêm xấu hổ.



Cứ xấu hổ như vậy trong cả quãng đường, cuối cùng cũng đến dưới lầu nhà Âu Dương Tĩnh, nếu là bình thường, vì không làm cho bà nội nghĩ nhiều, nhất định Âu Dương Tĩnh sẽ yêu cầu dừng xe đầu tiên. Tuy nhiên có thể do hôm nay mới đổi về lại cơ thể nên vẫn chưa quen, cũng có khả năng bởi vì không khí quá xấu hổ, tóm lại mãi cho tới khi xe chạy đến dưới lầu, Âu Dương Tĩnh mới bất giác nhớ tới chuyện này.

Thôi, thấy thì thấy đi, dù sao qua đêm nay, cô cùng Bùi Dục sẽ cầu là cầu, đường là đường. Cô nắm chặt quả cầu bằng nen! Âu Dương Tĩnh suy nghĩ đầy cam chịu. Sau khi nói lời cảm ơn với Bùi Dục liền mở cửa xuống xe.

"Đợi một chút." Bùi Dục gọi cô, cũng mở cửa xe. Anh nhét một đống đồ vào trong lòng của cô rồi nói: "Cậu quên cái này."

Âu Dương Tĩnh cúi đầu nhìn, thì thấy Bùi Dục nhét cho cô một túi giấy, bên trong là đôi giày da mà cô mới thay ra. "Tôi không cần đến nữa rồi." Ngũ trung cũng không có kiểu lễ hội như thế này. Âu Dương Tĩnh đẩy túi giấy trở về.

"Cầm." Tay Bùi Dục xỏ ở trong túi, xoay mặt, không có ý muốn nhận lại túi giấy. "Tôi cần giày của nữ sinh làm gì chứ? Ngày đó khi mua giầy không phải cậu nói sau này sẽ hoàn trả lại tiền giầy cho tôi hay sao?" Anh nói xong lại còn trộm nhìn Âu Dương Tĩnh một cách chăm chú.

 Âu Dương Tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu.

Chỉ thấy ánh mắt Bùi Dục dao động, vừa thấy liền nghĩ một đằng nói một lẻo: "Như thế nào? Hiện tại cậu muốn đổi ý sao? Tôi cũng không phải thiếu chút tiền bạc này, nhưng ngày đó cậu nói thành khẩn như vậy làm cho tôi cũng xấu hổ khi phải từ chối."

Giọng điệu này cũng không có khác biệt lắm khi bọn họ đấu võ mồm những lúc bình thường, Âu Dương Tĩnh nghe được giọng điệu quen thuộc thì sự buồn bực trong lòng lập tức vơi đi hơn phân nửa: "Biết rồi, có tiền sẽ trả lại cho cậu!" Cô mấp máy miệng, đè nén sự vui vẻ không biết xuất hiện từ chỗ nào ở trong lòng lại.

Thật ra phép thuật còn chưa có mất đi hiệu lực! Thời điểm ôm lấy đôi giày kia chạy lên lầu, bỗng nhiên trong lòng Âu Dương Tĩnh xuất hiện loại suy nghĩ kỳ lạ này.

Hơn hai tháng không nhìn thấy, không gian của cầu thang vẫn chất đầu đồ vật linh tĩnh như cũ, đèn chiếu sáng vẫn tối om như thế, nhưng không hiểu sao thậm chí trong lòng cô lại có cảm giác đầy an tâm. Dù sao nơi này là nơi cô quen thuộc từ nhỏ đến lớn. Nghĩ đến lập tức sẽ gặp được bà nội đã hai tháng không được gặp, tâm tình của Âu Dương Tĩnh lại càng thêm kích động, một đường đều là chạy chậm lên lầu.

Vừa mới chạy đến cửa nhà, chìa khóa vẫn còn chưa có lấy ra thì cửa đã mở.

"Bà nội!" Hơn hai tháng không gặp, Âu Dương Tĩnh kích động đến mức hận không thể lập tức bổ nhào tới ôm lấy bà nội. Nhưng mà lý trí vẫn có thể làm cho cô nhịn xuống, dù sao dưới cái nhìn của bà nội thì chẳng qua là cô về nhà muộn một chút mà thôi.

"Không phải là nói ở trường học có chuyện sao? Tại sao lại đi taxi trở về? Thằng nhỏ đưa con trở về là ai?" Cửa mới vừa đóng, không đợi cô nghĩ ra phương pháp gì để biết đạt sự nhớ nhung của cô đối với bà thì cơn giông bão thẩm vấn của bà nội ập tới.

Âu Dương Tĩnh thầm nghĩ không xong, Bùi Dục lưu lại cục diện rối rắm, hiện giờ lại để cô phải thu thập. Nhìn sắc mặt của bà nội thì tuyệt đối là sự yên lặng trước khi bùng nổ... Cô làm gì dám ôm ấp tâm lý may mắn gì, một tiếng bùm vang lên rồi quỳ ngay bên cạnh chân bà nội, vừa tỉ tê vừa bày ra dáng vẻ một hai ba bốn nhận sai.

"Bà nội, cháu sai rồi. . . Cháu không nên nói dối người." Âu Dương Tĩnh nói vô cùng thành khẩn, ở trước mặt bà nội, thái độ nhận sai trực tiếp ảnh hưởng tới một lúc sau sẽ nhận được cơn tức giận lớn hay nhỏ.

"Thật ra đúng là trường học có hoạt động, chẳng qua không phải là ở trường học của bọn cháu. Là lễ hội tân niên của Anh Hoa, học sinh ngoài trường cũng có thể tham gia, cháu chưa từng qua Anh Hoa lần nào cho nên. . ." Đây là chứng minh cô hoàn toàn không có nói dối, mới có thể làm giảm bớt hình phạt được.

"Đưa cháu trở về là nam sinh đứng đầu Anh Hoa, lần này con đi tham gia kì thi có thể đạt được kết quả tốt như vậy cũng chính là nhờ cậu ấy bổ túc." Bà nội thích những đứa nhỏ có thành tích tốt. Với thành tích của Bùi Dục thì phần lượng đó vậy cũng đủ rồi.

Nhưng mà sau khi cô nói xong, bà nội lại không có giống như trong dự liệu của cô, thao thao bất tuyệt nói với cô về tác hại của việc yêu đương . Chỉ nhìn cô, ánh mắt vô cùng... Phức tạp?

Đôi mắt Âu Dương Tĩnh đầy vô tội, lúc này bà nội mới nói: "Thôi, lần sau không được viện lí do này nữa, con trở về là tốt rồi."

Đây là qua cửa rồi sao! ? Âu Dương Tĩnh thấy nguy cơ được giải trừ, nhanh chóng đứng lên, ôm lấy cánh tay bà nội rồi nói: "Cháu làm sao có thể không trở lại chứ, bà nội còn đang ở nhà đợi cháu mà!"



"Con vẫn còn có thể làm nũng được sao? Chơi cả tối, bài tập đã làm xong chưa?" Bà nội cốc đầu cô một cái.

Âu Dương Tĩnh thè lưỡi, nhanh chóng kiểm tra bài tập. Khi bà nội đi vào phòng ngủ một hồi lâu thì cô mới ý thức được chỗ không thích hợp - - Vì sao bà nội lại nói "Trở về là tốt rồi?" Người đã phát hiện ra điều gì sao?

Cô nhìn về phía phòng ngủ, tuy cửa đã đóng nhưng bên trong vẫn còn ánh sáng, đoán chừng bà nội vẫn còn chưa ngủ.

Cám ơn trời đất, cháu gái của bà đã trở lại. Bà nội đóng cửa lại, ở trong phòng nhìn di ảnh của con trai mà lau nước mắt. Bà có thể lẳng lặng mang theo một đứa bé sơ sinh cho tới lớn như vậy, thì đối với mỗi động tác nhỏ của con bé bà cũng đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Làm sao có thể nhìn không ra khoảng thời gian trước đây "Tinh Tinh" có gì đó không thích hợp chứ? Bà không nói là vì không dám nghĩ đến ý nghĩ đáng sợ nào đó.

Nhưng mà đêm nay, cuối cùng bà cũng có thể an tâm ngủ ngon được rồi.

...

Trên đường về nhà, Bùi Dục nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu lại trên cửa kính của xe taxi, trên đó là gương mặt không đến mười lăm tuổi của chính mình. Vào trước đêm nay, anh một lòng một dạ có ý muốn đổi trở về, nhưng sau khi thật sự đổi trở về, hình như anh cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng cho lắm thì phải?

Thật ra cũng rất bình thường, vốn rất không dễ gì mới có thể thuận buồm xuôi gió tốt nghiệp trung học để bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời, nhưng hiện tại đột nhiên lại bị ném về nơi thấp nhất ở dưới bản đồ, nói rằng muốn anh lại bắt đầu lại một lần nữa, thì đổi lại thành bất cứ một người nào cũng đều sẽ không vui đi?

Mang theo cảm xúc khó chịu đẩy cửa nhà ra, xông vào mũi đích thực là mùi hương của mì ăn liền kèm với chất phụ gia trong không khí. Anh không khỏi nhíu mày, lên tiếng: "Mẹ, người lại nấu mì ăn liền sao, cẩn thận con sẽ nói cho ba ba biết đó!"

Qua vài giây sau mới có một cái đầu từ cửa phòng bếp ló ra: "Tiểu tử thối, chỉ biết uy hiếp bà mẹ này thôi. Này, biểu cảm kia của con là sao? Buồn bã ỉu xìu, thất tình sao?"

"Mẹ nói mò cái gì đấy!" Bùi Dục nói với bà: "Người cùng ba của con có thể giống cha mẹ khác được không? Có người cha mẹ nào khi mà con trai mới học năm ba của sơ trung đã thúc giục tìm đối tượng như hai người sao? Cũng không sợ làm chậm trễ tiền đồ của con sao?"

"Dừng, ba mẹ của con chính là yêu sớm từ sơ trung đó, tại sao lại không chậm trễ tiền đồ vậy?" Mẹ Bùi khinh thường.

Quả thực Bùi Dục không muốn nói gì: "Người có thể tôn trọng lí luận xác suất được hay không? Người cầm những trường hợp đặc biệt ra để nói, người cũng thật không biết xấu hổ khi nói bản thân mình học toán học."

"Con là con trai của hai người bọn ta, có thể giống với những người khác được sao? Không gian mẫu còn chưa có xác định rõ ràng mà còn dám khinh bỉ người mẹ học toán học của con sao?" Mẹ Bùi vừa cùng con trai đấu võ mồm, vừa gắp mì ăn liền bỏ vào trong miệng, càng gần cuối năm thì những hạng mục trên người bà đều càng thúc giục nhiều, cơm nước xong là phải trở về công ty ngay.

Năm đó cha mẹ Bùi Dục đều là nhân vật cấp bậc học thần, niềm vui lớn nhất của hai người bọn họ chính là cùng nhau nghiền áp chỉ số thông minh của con trai. Đích thực thời điểm còn nhỏ Bùi Dục vẫn thường xuyên hưng phấn phản kháng lại, nhưng khi lớn lên biết đó là thú vui ác độc của hai người họ thì bất luận bọn họ có khiêu khích anh như thế nào, anh cũng đều chỉ coi như không có nghe thấy. Dần dà, hai người họ mới dần dần bỏ đi thói quen này.

Mà bốn năm trước thời điểm Bùi Dục vẫn còn học năm ba sơ trưng, vẫn còn là một thiếu niên đầy nhiệt huyết, một khi đã bị chèn ép thì sẽ vô cùng hăng hái mà phản kháng lại.

Mẹ Bùi ăn xong một hồi lâu cũng kinh ngạc phát hiện ra vậy mà hôm nay con trai lại không có tiếp tục đấu võ mồm với mình nữa: "Tiểu Dục, con có chỗ nào không được thoải mái sao?" Mẹ Bùi ân cần hỏi.

Bùi Dục khoát tay, vẻ mặt có biểu cảm "Chẳng muốn nói cho mẹ biết": "Không có việc gì, con trở về phòng đây. Trước khi mẹ ra ngoài thì hãy mang bát mì ăn liền đi đi, mùi vị thật sự rất khó ngửi!"

"Y, mũi chó!" Mẹ Bùi nói thầm, một mặt bỏ bát mì ăn liền vào thùng rác, một mặt lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho bà Bùi: Hình như con trai chúng ta đã tới thời kỳ phản nghịch thì phải, làm sao bây giờ?

------oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv