Đây là ai? Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu nhìn người nam sinh đang nói chuyện kia, rất xa lạ, hoàn toàn không biết. Nhưng mà nghe qua hình như là đang trào phúng Bùi Dục?
"Anh là ai?" Ngữ khí Bùi Dục đầy khó chịu nói chuyện với anh ta, trợn trừng mắt, đương nhiên là không biết.
"Y, mới vừa gặp mà đã quên rồi sao, không phải vừa rồi em đã cùng chơi với anh Thần rồi sao?" Người nọ tiếp tục thắc mắc không ngừng, chỉ vào cái bàn lớn nhất kia: " Anh Thần đang ở bên kia, dù sao cũng quen biết cùng ăn được không? Cả em trai này cũng ăn cùng đi."
Cái quỷ gì vậy, nói cô nàng giống như hàng mua một tặng một sao. Âu Dương Tĩnh nhìn về phương hướng anh ta đã chỉ thì cảm thấy La Thần có phần quen mắt nhưng nhất thời cũng không thể nhớ ra được vì thế hỏi Bùi Dục: "Đó là ai vậy? Cậu cùng anh ta chơi cái gì?"
"Không biết. Vừa rồi gặp ở chỗ trò chơi điện tử, cùng nhau chơi đua xe một lần." Bùi Dục giải thích với cô, rồi lại nói với nam sinh kia: "Không cần, chỉ là so một ván mà thôi, chưa tới mức quen biết." Nói xong cũng không có kiên nhẫn mà phất tay đuổi người nọ đi.
"Trời, mới vừa rồi còn gọi anh La Thần ngọt như vậy mà lúc này đã không biết rồi." Trước khi đi người nọ làm bộ lầm bà lầm bầm nhưng thanh âm lại không nhỏ chút nào.
Bùi Dục nhịn không được mà trợn trắng mắt, người này chơi trò châm ngòi ly gián có thể rõ ràng hơn một chút được không? Chỉ tiếc là hai người họ không phải là một cặp, giới tính lại khác hẳn với những gì mà anh ta đã nhìn thấy.
"La Thần?" Âu Dương Tĩnh nhỏ giọng lên tiếng lặp lại: "Là người lấy được huy chương vàng kia sao?" Cô không nhịn được mà quay đầu lại nhìn mấy lần, dù sao cũng là thần tượng đã từng nhìn thấy trong TV. Đoán chừng là cảm giác được ánh mắt của cô nên La Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía bên này của họ, biểu cảm lãnh đạm muốn chết.
Xét riêng về ngoại hình thì La Thần không có hiện ra rõ bằng Bùi Dục nhưng ở độ tuổi mười bảy mười tám thì tuyệt đối có lực hấp dẫn hơn so với một cậu nhóc là học sinh cấp hai. Thứ hai là mặt mày La Thần thiên về hướng lạnh lùng trong trẻo, ít nói, biểu cảm trên mặt cũng ít đến đáng thương, điều này làm cho anh ta toát ra vẻ đẹp lạnh lùng xa cách đầy cấm dục, đối với cô gái nhỏ mà nói thì lại có lực hấp dẫn. Đặc biệt là khi anh ta có đám bạn bè kia tôn lên, quả thực giống như một đóa sen trắng.
"Xem đủ chưa? Có muốn chụp mấy tấm ảnh hay không?" Một tay Bùi Dục chống đầu, còn một tay kia không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn: "Nhìn có đẹp đến vậy hay không?" Mà ánh mắt đến mức muốn dính lên luôn chứ?
"Có liên quan gì đến đẹp?" Âu Dương Tĩnh thu hồi ánh mắt, ngôn từ đây nghiêm tức: "Tôi đã từng nhìn thấy anh ta một lần, chao ôi huy chương vàng đó! Sùng bái một phen mà cũng không được sao?'
"Hừ" Bùi Dục khinh thường, không phải chỉ là huy chương vàng quốc tế sao? Về sau anh cũng lấy được, còn lấy vẻ bề ngoài của anh ra để so sánh thì thời điểm lãnh thưởng tuyệt đối càng phong cách hơn nhiều so với La Thần bây giờ! Chẳng qua đối với hiện tại mà nói cũng đều là chuyện tương lai. Tuy anh tự tin là mình có thực lực này nhưng nếu lúc này mà nói ra thì có nghe thế nào cũng đều cảm thấy là mạnh miệng.
Âu Dương Tĩnh cũng nâng má, hai mắt vụng trộm ngắm La Thần: "Làm sao bây giờ? Có chút ý muốn đi đến xin chữ ký đó." La Thần khi học cấp hai phổ thông cũng đã thi vào được trường trung học phụ thuộc, vì vậy cô vẫn coi La Thần là tấm gương.
Bùi Dục nhất thời ngồi thẳng lưng: "Không được đi! Hiện giờ cậu là 'Bùi Dục', đừng có đi làm mất mặt tôi!"
"Cậu khẩn trương cái gì?" Âu Dương Tĩnh nhìn hắn: "Tôi biết chứ, chỉ nói một chút mà thôi. Tôi nhất định có chừng mực, không có giống người nào đó, mang theo gương mặt của tôi đi gây chuyện khắp nơi.
"Này!"
"Tôi nói sai sao?" Âu Dương Tĩnh bĩu môi: "Mới vừa rồi người kia nói gần nói xa không phải là nói 'Tôi' tính lẳng lơ sao? Ai vậy nhỉ? Người mời La Thần đua xe không phải là cậu sao?" La Thần là kiểu học thần có vẻ mặt lãnh đạm, nhìn thế nào cũng giống một đám mây không dính khói lửa nhân gia, không có khả năng chủ động tìm học sinh cấp hai chơi trò chơi.
Bùi Dục không phản bác được, đành phải làm bộ ngoáy lỗ tai.
Âu Dương Tĩnh không nói lại thì không biết, vừa nói đã phát hiện quả thực Bùi Dục là một người không hiểu được cái gọi khiêm tốn là gì! Vừa vào trường cấp hai đã trêu chọc Thẩm Tây cùng Trần Lập Linh, lại không hiểu sao làm cho Vu Nhất Dương thổ lộ, còn ở chỗ trò chơi điện tử trêu chọc La Thần. . . Một đời trong sạch của cô đều bị anh hủy hoại hết rồi! Khó trách bạn của La Thần lại có thể nói như vậy, chẳng lẽ ở trong mắt bọn họ "Âu Dương Tĩnh" sẽ trở thành "Gái hồng lâu" sao?
"Tôi mặc kệ chuyện khác nhưng có một chuyện cậu phải đáp ứng với tôi!" Âu Dương Tĩnh vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Dục: "Biểu cảm làm nũng vừa rồi mà cậu làm với tôi tuyệt đối tuyệt đối không cho phép làm lại với bất cứ người nào nữa! Đối với tôi cũng không được!" Cô suy nghĩ một chút đến vẻ mặt của Bùi Dục khi làm nũng với cô thì không nhịn được mà rùng mình.
"Được rồi." Bùi Dục không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, anh cũng không phải là tên biến thái, nếu không phải vì muốn làm cho Vu Nhất Dương phải bỏ cuộc thì sao anh phải làm như vậy chứ? "Trước đừng nói đến chuyện này, cậu có nghe nói gần đây môn toán chuẩn bị chọn người đi thi đấu không? Toàn bộ tỉnh cũng chỉ có năm mươi người, vào kỳ nghỉ đông có thể tham gia lớp tập huấn của trường trung học phụ thuộc. Cậu có chuẩn bị không?"
"A? ! Thật sao?" Âu Dương Tĩnh hơi kinh ngạc một phen, thật sự là chưa từng nghe thấy tin tức này, chẳng lẽ Ngũ Trung còn thông báo sớm hơn so với Anh Hoa sao? Bởi vì dù sao cũng là trường công lập?
"Lừa cậu làm gì?" Miệng Bùi Dục uống coca cola, anh nghĩ lại về lần tập huấn năm đó một chút, trong trí nhớ cũng không có người tên Âu Dương Tĩnh, không biết tới cùng là do trình độ bản thân của cô không đủ hay vẫn là do một nguyên nhân khác. "Tôi đã xem bài tập mà cậu đã làm, vẫn có một khoảng cách nhất định với tôi. Tôi cũng không cầu cậu thay tôi đạt được hạng nhất mà chỉ cần cậu có thể vào được tập huấn là được rồi.
Lời này tuy không có dễ nghe nhưng quả thật là sự thực. Cho dù Âu Dương Tĩnh không vui nhưng cũng không thể không thừa nhận để đạt được vị trí thứ nhất ở đợt thi giữa kỳ này cô cũng đã tốn không ít sức lực. Lựa chọn thi đấu toán học gì gì đó. . . Thật sự trong lòng cô cũng có phần không nắm chắc. Nhưng mà nếu chịu thua thì cô mới không mang họ Âu Dương! Âu Dương Tĩnh vỗ bàn một cái rồi đứng lên.
"Làm gì vậy?" Bùi Dục cắn ống hút nhìn cô.
"Về nhà học bài." Âu Dương Tĩnh nói xong liền thu dọn mọi thứ rời đi.
"Cũng không cần phải vội vàng như vậy đâu!" Bùi Dục đặt nước uống xuống rồi cũng đi theo.
"Thời gian trôi qua rất nhanh, hiện tại cảm thấy không cần phải vội vàng thì rất nhanh khi cuộc thi đến sẽ cảm thấy thời gian không đủ dùng." Âu Dương Tĩnh vừa đẩy cửa thủy tinh vừa nói: "Phương hướng của chúng ta không giống nhau, tôi đi về trước đây. Cũng sắp năm giờ rồi, cậu cũng về nhà sớm một chút đi. Bai ~ "
A? Lúc này đi luôn sao? Bùi Dục đứng ở trước cửa McDonald's, nhìn phương hướng mà Âu Dương Tĩnh đã đi thì chẹp miệng một tiếp, không đến một lúc sau đã không thấy người đâu. Quả nhiên. . . Người này là kẻ cuồng học tập, chỉ cần nhắc tới học tập thì sẽ không bình thường,Bùi Dục nhức đầu. Mãi cho đến trước khi trọng sinh thì nhân sinh của anh đều trải qua rất thuận lợi, kỳ thật không thể lý giải được loại sức mạnh cố gắng phấn đấu này nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ của cô khi cố gắng như vậy thì cũng sẽ cảm thấy muốn làm chút gì đó. . . Không bằng trở về Ngũ trung soạn ra một bộ đề thi thử cho bạn học thôi? Xong rồi, anh cũng đã bị Âu Dương Tĩnh làm cho "Hư hỏng" rồi, suy nghĩ làm một chuyện gì đó cũng đều không thể tách rời việc học tập. . .
Lúc này cửa của McDonald's lại bị đẩy ra, chính là đám người La Thần đang nói cười đi ra ngoài. Trong đó có người nói "Anh Thần, anh trốn học một ngày hôm nay không có vấn đề gì chứ?"
"Không có việc gì." La Thần trả lời.
"Có thể có vấn đề gì chứ, trăm phần trăm là anh Thần sẽ được cử đi học!" Một người khác nói: "Cũng là cậu có mặt mũi đó, anh Thần trốn học để tổ chức sinh nhật cho cậu."
Uhm? Trốn học? Đúng a..., học sinh cấp ba làm sao mà có thể có thứ bảy được chứ? Nhưng mà nghe qua thì ngoại trừ La Thần những người còn lại không phải là học sinh của trung học phụ thuộc? Bùi Dục đang suy nghĩ thì nghe thấy người vừa rồi gây sự nói: "Đây không phải là em gái kia sao? Tại sao lại đứng một mình vậy?"
Người này thật sự là âm hồn không tan mà! Bùi Dục nghĩ lại lời nhắc nhỏ của Âu Dương Tĩnh nên vẫn quyết định không cần phải làm phức tạp thêm làm gì. Làm bộ không phát hiện ra bọn họ, đi nhanh thêm hai bước chuẩn bị cách xa nhóm người này ra một chút.
Nhưng vừa mới đi được hai bước thì đã bị ngăn lại: "Em là học sinh Anh Hoa sao?" Người ngăn anh lại chính là "Lượng ca" kia.
Bùi Dục có thể đoán được suy nghĩ của anh ta, chắc là anh ta nhìn thấy đồng phục Âu Dương Tĩnh mặc nên đã đoán mò. Nhưng mà anh cũng chẳng muốn sửa lại, tùy tiện uhm một tiếng dẫn sai đường cho người kia .
"Một lát nữa chúng tôi sẽ đi đánh bóng bàn, em có muốn đi cùng hay không?" Lượng ca hỏi.
Bùi Dục đánh giá nhóm người này mấy lần, cuối cùng cũng phát hiện ra vì sao cảm thấy La Thần cùng bọn họ có vài phần kỳ quái. Những người này tuy có cách ăn mặc của học sinh nhưng những cử chỉ cùng lời nói ra đều mang theo một chút tật xấu của xã hội, xem ra không giống những người đọc sách. "Không đi. Tôi phải về nhà làm bài tập." Anh tùy tiện viện cớ rồi xoay người rời đi.
"Đợi một chút, đừng đi nhanh như vậy chứ!" Một tay Lượng ca đặt lên vai của anh, không cho anh đi. Bùi Dục phản xạ có điều kiện nắm lấy ngón út của anh ta dùng sức bẻ một cái, đau đến mức người nọ kêu lên oai oái. Bùi Dục nhân cơ hội này mà chạy đi.
"Con bé chết tiệt kia! Vậy mà lại đánh lén!" Lượng ca chửi bậy rồi đuổi theo nhưng lại bị La Thần ngăn lại.
"A Lượng, đừng đuổi theo, cậu cũng không thể gây khó dễ cho cô bé ấy thì đuổi làm gì." Thanh âm của La Thần trong veo nhưng lạnh lùng.
"Em thấy anh nhìn cô bé đó nhiều hơn mấy lần nên nghĩ anh có ý với cô bé đó. . ." Anh ta ở dưới cái nhìn của La Thần nên thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Không có. Đi thôi." La Thần không có nhiều lời mà mang theo một đám người nhanh chóng rời đi.
Bùi Dục chạy đến cửa tàu điện ngầm, quay lại phát hiện phía sau không có ai đuổi theo thì mới nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi trong đoạn nói chuyện của bọn họ anh cũng mơ hồ hiểu ra được một chút, quá ngoài ý muốn rồi! Nếu không tận mắt nhìn thấy thì anh cũng không dám tưởng tượng loại người thiên tử chi kiêu (con trai có tài) vậy mà lại qua lại với một đám người như vậy. . .
Đương nhiên việc này cũng không có liên quan gì tới anh. Bùi Dục lập tức vất đoạn nhạc đệm nhỏ này ra sau đầu.
------oOo------