Một Phát Một Mạng

Chương 1



Dành tặng Maggie

Người bạn đầu tiên và tốt nhất của Jack Reacher ở Hoa Kỳ

Thứ Sáu. Năm giờ chiều. Có thể là thời điểm khó khăn nhất để di chuyển qua một thành phố mà không bị ai nhìn thấy. Mà cũng có thể là dễ nhất. Bởi vì vào năm giờ chiều ngày thứ Sáu chẳng ai quan tâm đến bất cứ điều gì. Ngoại trừ con đường trước mặt.

Gã đàn ông mang khẩu súng trường lái xe về hướng Bắc. Không nhanh, không chậm. Không gây chú ý. Không có gì nổi bật. Gã ngồi trong một chiếc xe minivan [1] màu sáng đã khá xộc xệch và cũ kỹ. Trong xe chỉ có mình gã. Gad mặc một chiếc áo mưa sáng màu và một chiếc mũ len méo mó cũng sáng màu, loại mà những ông già hay đội trong sân gôn khi tắt nắng hoặc trời đang mưa nhẹ. Ngang mũ có một băng hai tông màu đỏ. Chiếc mũ được kéo sụp xuống. Chiếc áo mưa cài kín lên trên. Gã mang kính râm cho dù chiếc xe có kính sậm màu và bầu trời bên ngoài khá u ám. Và nghĩ gã mang găng tay cho dù còn ba tháng nữa mới đến mùa đông và thời tiết chẳng lạnh chút nào.

[1]: Minivan: loại xe hơi từ sáu đến mười hai chỗ ngồi (tất cả các chú thích đều của người dịch).

Dòng xe dồn lại chỉ còn bò chầm chậm khi đường số Một bắt đầu lên dốc. Rồi tắc lại hoàn toàn ở chỗ hai làn đường bị thu làm một vì lớp nhựa đường bị xới lên để sửa sang. Khắp thành phố chỗ nào cũng thấy sửa đường.

Suốt năm nay việc lái xe quả là một cơn ác mộng. Hố lớn hố nhỏ trên đường, xe tải chở đá dăm, chở bê tông, xe xịt nhựa đường. Gã đàn ông mang súng bỏ tay khỏi tay lái. Kéo tay áo lên. Xem giờ.

Mười một phút.

Cứ kiên nhẫn.

Gã nhấc chân khỏi bàn đạp phanh cho chiếc xe nhích lên. Rồi gã lại ngưng nơi con đường thu hẹp lại, vỉa hè mở rộng ra - nơi bắt đầu khu mua sắm trung tâm. Hai bên trái phải đều có những gian hàng lớn, cái sau lại cao hơn cái trước vì độ dốc của ngọn đồi. Những vỉa hè rộng tha hồ cho khách mua sắm dạo quanh. Những cột cờ và cột đèn bằng gang sắp hàng dài như những tên lính gác ngăn giữa dòng người đi bộ và xe cộ. Không gian cho người rộng hơn cho xe cộ. Dòng xe di chuyển rất chậm. Gã lại xem đồng hồ.

Tám phút.

Cứ kiên nhẫn.

Một trăm thước sau khu phố đã bớt vẻ sầm uất. Cảnh ùn tắc cũng đỡ hơn. Đường số Một mở rộng ra và con phố lại trở nên hơi lụp xụp. Những quán bar và những cửa hiệu rẻ tiền. Rồi một bãi đậu xe bên trái. Rồi lại cảnh sửa chữa, nơi người ta đang mở rộng bãi đậu xe. Đi thêm chút nữa, con đường bị một bức tường thấp chặn lại. Phía sau nó là một quảng trường lộng gió dành cho khách bộ hành với một cái hồ cảnh và đài phun nước. Bên trái quảng trường, tòa nhà thư viện cũ của thành phố. Bên phải, một tòa nhà văn phòng mới xây. Phía sau quảng trường, một tòa cao ốc ốp kính màu đen. Đường số Một đột ngột ngoặt sang phải trước mặt bức tường bao quanh quảng trường rồi chạy tiếp về hướng Tây, qua những con ngõ hậu bề bộn và những bến tàu cất hàng rồi xuôi xuống bên dưới đường xa lộ treo của bang.

Nhưng gã đàn ông trên chiếc minivan giảm tốc độ trước khi đến khúc rẽ trước mặt quảng trường và rẽ để vào bãi đậu xe. Gã chạy thẳng lên đường dốc. Ở đó không có thanh chắn đường vì mỗi chỗ đậu có đồng hồ tính tiền riêng. Như vậy là không có nhân viên thu tiền, không nhân chứng, không vé đậu xe, không dấu vết bằng văn bản. Gã đàn ông trong xe biết tất cả những điều đó. Gã lái vòng xe theo đường dốc đến tầng thứ hai rồi chạy thẳng đến góc xa tít phía sau. Để máy xe nổ nhè nhẹ một lát, mở cửa chuồi người nhẹ nhàng ra khỏi xe rồi dời một cái trụ chắn đường màu cam khỏi chỗ đậu mà gã đã chọn. Đó là chỗ trong cùng của bãi đậu xe cũ, ngay kế bên phần mới đang được xây thêm.

Gã lái xe vào chỗ đậu đó và tắt máy. Ngồi yên một chốc. Bãi đậu xe im ắng, những chiếc xe nằm yên lặng đã choán kín mọi chỗ đậu. Chỗ đậu mà gã đã giành trước bằng cái trụ chắn đường là chỗ duy nhất còn lại. Bãi đậu xe luôn luôn đầy cứng. Gã biết điều đó. Đó là lý do vì sao người ta đang nới rộng nó ra. Người ta đang mở rộng nó ra gấp đôi diện tích hiện có. Bãi này chủ yếu dành cho khách mua sắm. Vì thế nó mới im ắng như thế này. Không có người nào đầu óc bình thường lại ra về lúc năm giờ cả, để khỏi bị kẹt vào giờ lưu thông cao điểm. Khỏi bị kẹt giữa những công trường sửa đường dang dở. Hoặc họ ra về từ lúc bốn giờ hoặc chờ cho đến sáu giờ.

Gã đàn ông trong xe nhìn đồng hồ.

Bốn phút.

Thoải mái đi.

Gã mở cửa buồng lái và lách ra. Lấy ra khỏi túi một đồng hai mươi lăm xu và bỏ vào khe cột thu tiền. Vặn mạnh cần gạt, nghe tiếng đồng xu rơi xuống, nhìn vạch số nhảy lên một giờ đồng hồ. Không có tiếng động nào khác. Không có gì khác trong không khí ngoại trừ mùi của những chiếc xe đang đậu. Mùi xăng, mùi cao su, mùi khói thải lạnh lẽo.

Gã đứng yên bên chiếc xe. Dưới chân gã mang một đôi ủng cao cổ cũ. Vải kaki da lộn, những lỗ xâu đơn, đế kếp trắng, do hãng Clarks of England chế tạo, được lính trong Lực lượng Đặc biệt rất khoái dùng. Một kiểu dáng kinh điển, có lẽ từ sáu mươi năm nay chưa thay đổi.

Gã liếc nhìn lại cột tính tiền. Năm mươi chín phút. Gã không cần đến năm mươi chín phút. Gã mở cánh cửa trượt sau xe, chồm vào trong, mở một tấm bạt để lộ ra cây súng. Nó là một cây Springfield M1A Super Match tự động nạp đạn, báng súng bằng gỗ óc chó Mỹ, nòng súng loại nặng chế riêng, ổ đạn chứa được mười viên, đạn cỡ.308. Nó là phiên bản thương mại của khẩu bắn tỉa tự động nạp đạn M14 quân đội Mỹ đã sử dụng trong suốt những năm xa xưa khi gã còn tại ngũ. Nó là một thứ vũ khí rất khá. Có lẽ không hẳn hoàn toàn chính xác ngay phát đầu tiên như một khẩu súng kiểu chốt thuộc cỡ hàng đầu, nhưng nó được lắm. Nó sẽ chơi rất được. Gã không định nhắm từ những khoảng cách quá xa. Nó được nạp đạn Lake City M852. Loại đạn phối hợp hắn ưa nhất. Vỏ đồng thau MatchLakeCity đặc biệt, thuốc súng Federal, những đầu đạn Sierra Matchking 168 grain [2] đầu lõm đuôi thuôn. Đạn nạp vào tốt hơn khẩu súng, có lẽ vậy. Hơi thiếu tương xứng một chút.

[2]: Đơn vị đo trọng lượng, 1 grain = 0,0648g.

Gã lắng nghe sự im lặng xung quanh rồi nhấc khẩu súng khỏi băng ghế sau. Mang nó theo đến nơi tiếp giáp giữa bãi đậu xe cũ và phần đang xây dựng. Có một cái rãnh chừng một phân giữa phần bê tông cũ và mới. Như một đường phân chia ranh giới. Gã đoán đó là một khe giãn nhiệt. Đề phòng cái nóng mùa hè. Gã đoán người ta sắp trám đầy nó bằng hắc ín mềm. Ngay phía trên nó là một dải băng màu vàng và đen có ghi Chú Ý, Không Được Vào giăng ngang hai cây cột. Gã quỳ một chân xuống rồi trườn người qua. Đứng dậy và bước vào khu xây dựng mới còn ngổn ngang.

Có những phần nền bê tông đã được trát láng, có phần còn thô nhám đang chờ lớp phủ trên cùng. Những tấm ván nằm rải rác đây đó để có chỗ giẫm lên. Những đống bao giấy đựng xi măng nằm bừa bãi, một số còn đầy nguyên, một số đã hết. Có thêm nhiều khe giãn nhiệt chưa trám. Có hàng dây bóng đèn trần, tắt ngúm. Những xe cút kít trống không, lon nước rỗng đã bẹp, những cuộn dây điện, những đống gỗ đủ kích thước, những đống đá nghiền, những máy trộn bê tông nằm im tiếng. Bụi xi măng xám xịt bay khắp mọi nơi, mịn như bột tắm, và mùi vôi ướt thoảng qua.

Gã đàn ông mang súng bước tiếp trong bóng tối cho tới khi đến gần góc Đông Bắc của khu mới. Gã dừng lại, tì mạnh lưng vào cái cột bê tông nhám và đứng yên. Nhích dần từng chút một về phía tay phải, quay đầu cho tới khi gã có thể thấy nơi mình đứng. Nơi gã đứng cách bức tường vành đai mới của bãi đậu xe chừng tám bộ. Nhìn về phía Bắc. Bức tường cao chừng ngang hông. Đang xây dở. Nó có những chiếc bu lông bắt vào để đỡ những đoạn chắn đường bằng kim loại để chặn xe cộ khỏi tông vào bê tông. Có những đế khoan sẵn trên sàn chờ những cột đồng hồ mới.

Gã đàn ông mang súng nhích lên và xoay người một chút cho tới khi cảm nhận được góc của cây cột nằm giữa các nhánh xương bả vai. Gã xoay đầu lại. Giờ thì gã nhìn về hướng Đông Bắc. Nhìn thẳng vào quảng trường công cộng. Cái hồ cảnh là một hình chữ nhật dài và hẹp chạy dài trước gã. Có lẽ nó dài khoảng tám mươi bộ và ngang hai mươi bộ. Nó như là một bình chứa nước lớn nằm ngay đó. Như là một cái hồ lớn trũng trên mặt đất. Nó được bao quanh bằng bốn bức tường gạch cao ngang hông người. Nước vỗ vào những mặt tường bên trong hồ. Tầm mắt gã nằm chính xác trên đường chéo từ góc mặt trước gần kề của nó đến góc xa phía sau của nó. Nhìn qua, nước sâu khoảng ba bộ. Đài nước phun lên ngay chính giữa hồ. Gã có thể nghe thấy tiếng nước, cũng như nghe thấy tiếng luồng xe rất chậm trên đường, và cả tiếng chân người đi bên dưới gã. Tường chắn phía trước hồ nằm khoảng ba bộ phía sau bức tường ngăn cách quảng trường với đường số Một. Hai bức tường thấp, chạy song song sát nhau khoảng hai mươi bộ, từ Đông sang Tây, chỉ chừa lại chiều rộng vừa đủ cho một lối đi hẹp ở giữa.

Gã đang ở trên tầng hai của bãi đậu xe, nhưng vì đường số Một chạy dốc lên trên nên quảng trường luôn. chỉ nằm dưới gã chưa tới một tầng. Hiển nhiên sẽ là một góc xéo xuống dưới, nhưng cũng ít thôi. Bên Federal, những đầu đạn Sierra Matchking 168 phải quảng trường gã có thể nhìn thấy cánh cửa tòa nhà văn phòng mới. Tòa nhà khá tồi tàn. Nó đã được xây xong và vẫn chưa được ai thuê cả. Gã biết điều đó. Vì thế, để khu trung tâm mới còn giữ được chút tín nhiệm, chính quyền bang nhét đầy những văn phòng chính phủ vào tòa nhà đó. Sở Đăng kiểm đặt trong đó, cũng như văn phòng tuyển quân kết hợp của cả Hải quân-Không quân-Thủy quân lục chiến. Có lẽ văn phòng của Sở An sinh xã hội cũng ở trong đó. Có lẽ Sở Thuế nữa. Gã đàn ông mang súng không chắc lắm. Và gã cũng chẳng quan tâm.

Gã quỳ xuống rồi nằm sấp hẳn xuống. Bò thấp là phương thức di chuyển chủ yếu của dân bắn tỉa. Trong thời gian còn tại ngũ gã đã bò thấp hàng triệu dặm. Đầu gối, cùi chỏ và bụng. Nguyên lý chiến thuật tiêu chuẩn của dân bắn tỉa và máy bay chỉ điểm là tách ra khỏi đại đội một nghìn thước và bò vào vị trí. Trong thời gian huấn luyện nhiều khi gã phải mất nhiều giờ cho chuyện đó, để tránh khỏi bị ống nhòm của quan sát viên phát hiện. Nhưng lần này gã chỉ phải bò có tám bộ. Và theo như gã biết thì không có chiếc ống nhòm nào đang quan sát mình.

Gã đến được chân tường và nằm ép chặt người xuống nền bê tông gồ ghề. Rồi gã co mình lên trong tư thế ngồi. Rồi gã chuyển sang quỳ. Gã gập chân phải gọn bên dưới. Gã chống cẳng chân trái thẳng lên. Gã tựa cùi chỏ tay trái lên đầu gối chân trái. Nâng súng lên. Tựa phần cuối của thân súng lên bức tường bê tông thấp. Nhích súng lui tới để lựa thế cho đến khi cảm thấy vững vàng và thoải mái. Tư thế quỳ, giáo trình huấn luyện gọi nó như thế. Đây là một tư thế khá được. Theo kinh nghiệm của gã, tư thế này chỉ thua tư thế nằm sấp có giá đỡ súng mà thôi. Gã hít thở thật sâu. Bắn một phát, hạ một mạng. Đó là nguyên tắc của dân bắn tỉa. Muốn thành công đòi hỏi kiềm chế, yên lặng và bình tĩnh. Gã hít vào sâu, thở ra chậm rãi. Cảm thấy thư giãn. Cảm thấy thoải mái như ở nhà.

Sẵn sàng.

Xâm nhập thành công.

Giờ thì chờ cho đến đúng thời điểm.

* * *

Gã chờ khoảng bảy phút, nằm yên, thở nhẹ, giữ cho đầu óc không suy nghĩ gì hết. Gã nhìn tòa nhà thư viện bên tay trái. Bên trên và phía sau nó, xa lộ treo cuốn lại trên các trụ đỡ, như thể ôm lấy tòa nhà to lớn cũ kỹ bằng đá vôi, ấp ủ nó, che chở nó. Rồi xa lộ lại trải thẳng ra và vượt qua phía sau tòa cao ốc ốp kính đen. Nó gần như ngang bằng với tầng lầu bốn phía sau đó. Bản thân tòa cao ốc có biểu tượng con công của đài NBC [3] trên một tảng đá nguyên khối gần cổng chính, nhưng gã đàn ông mang súng biết rằng đó chỉ là một chi nhánh nhỏ không chiếm hết cả tòa nhà. Chắc hẳn không hơn một tầng lầu mà thôi. Phần còn lại chắc là những công ty luật chỉ có một người, hay các phòng kế toán công cộng, hay những văn phòng của các công ty địa ốc hay bảo hiểm, hay những công ty đầu tư. Hay để trống.

[3]: NBC: National Broadcasting Company USA: Công ty Truyền thông Quốc gia.

Người ta đang ra khỏi tòa nhà mới bên phải. Những người vừa lấy được bằng lái mới, hay nộp lại những biển số xe cũ, hay đi đầu quân, hay tranh cãi với bọn công chức cửa quyền của liên bang. Rất đông người. Những văn phòng chính phủ đang đóng cửa. Năm giờ chiều thứ Sáu. Người ta từ các cánh cửa đi ra và bước theo một chiều phải - trái ngay trước mặt gã, dồn lại vào một hàng khi bước vào khoảng hẹp và đi qua phía cuối cái hồ cảnh giữa hai bức tường thấp. Như những con vịt trong trường tập bắn. Hết con này đến con khác. Một khu vực giàu mục tiêu. Tầm đạn khoảng một trăm bộ. Ước chừng như thế. Chắc chắn chưa đến ba mươi lăm thước. Rất gần.

Gã chờ.

Một số người rà những ngón tay qua màn nước khi bước đi. Các bức tường cao vừa đúng tầm để làm điều đó. Gã đàn ông mang súng có thể nhìn thấy những đồng xu bằng đồng sáng lấp lánh trên nền gạch lát màu đen dưới nước. Chúng di động và nhấp nhô ở chỗ vòi nước phun khơi động mặt nước.

Gã quan sát. Gã chờ đợi.

Dòng người đông dần lên. Bây giờ có nhiều người bước ra cùng lúc đến nỗi họ phải dừng lại, tụ thành nhóm, nhích đi thật chậm, và chờ để làm thành một hàng người duy nhất để đi qua giữa hai bức tường thấp. Giống như dòng xe cộ ùn tắc lại ở dưới con đường số Một. Một cái cổ chai. Ông đi trước đi. Không, ông đi trước đi. Điều này làm cho mọi người chậm lại. Giờ thì họ là những con vịt di chuyển chậm trong trường bắn.

Gã đàn ông mang súng hít sâu vào rồi thở ra, và chờ đợi.

Rồi gã không chờ nữa.

Gã siết cò súng, tiếp tục siết.

Phát đầu tiên trúng vào đầu một người đàn ông khiến ông ta chết tức khắc. Tiếng súng nổ lớn rồi thêm một tiếng rắc siêu âm từ đầu đạn với một luồng sương mù màu hồng từ cái đầu phụt ra và ông ta rớt xuống như một con rối bị cắt dây.

Một mạng ngay phát đầu tiên.

Xuất sắc.

Gã bắn rất nhanh, từ trái qua phải. Phát thứ hai trúng ngay đầu người kế tiếp. Có kết quả như phát đầu tiên, rất chính xác. Phát thứ ba trúng đầu một người đàn bà. Cùng một kết quả. Ba phát trong vòng có lẽ hai giây. Ba mục tiêu bị triệt hạ. Bất ngờ tuyệt đối. Không một phản ứng nào trong chừng nửa giây. Sau đó là hỗn loạn. La thét. Kinh hoàng. Mười hai người bị mắc kẹt trong không gian hẹp giữa bức tường của quảng trường và bức tường của cái hồ. Ba người đã chết. Chín người còn lại xô nhau chạy. Bốn người chạy tới phía trước, năm người kia bổ nhào tránh những cái xác và chạy lui lại. Năm người này va vào dòng người vẫn đang tiến về phía trước. Những tiếng thét đột ngột cất lên. Một khối những người kinh hoảng dồn cứng lại ngay trước mặt gã đàn ông mang súng. Khoảng cách chưa đến ba mươi hai thước. Rất gần.

Phát súng nhắm vào đầu thứ tư của gã giết chết một người đàn ông mặc vest. Phát thứ năm trượt hoàn toàn. Viên đạn Sierra Matchking bay sát vai một người đàn bà rồi rít lên, lao thẳng vào cái hồ và biến mất. Gã không màng đến nó, rê họng súng chút xíu, phát thứ sáu bắn trúng sống mũi một người đàn ông và phá vỡ đầu ông ta.

Gã đàn ông ngừng bắn.

Gã hụp người xuống dưới bức tường của bãi đậu xe và bò lui lại ba bộ. Gã ngửi thấy mùi thuốc súng, và giữa tiếng vang u u trong tai gã có thể nghe thấy tiếng phụ nữ la khóc, tiếng chân chạy và tiếng cho răng rắc khi người ta phá hàng rào mà chạy trên con đường bên dưới. Gã nghĩ, Đừng lo, những kẻ nhỏ bé kia. Mọi chuyện chấm dứt rồi. Giờ ta đi đây. Gã nằm sấp, vun những vỏ đạn thành một đống. Chất đồng Lake City sáng lấp lánh trước mắt gã. Gã bụm năm cái vỏ đạn vào đôi bàn tay mang găng, nhưng cái thứ sáu lăn đi rồi rơi xuống một khe giãn nhiệt chưa trám. Rớt thẳng xuống cái rãnh nhỏ sâu hai mươi phân rộng một phân. Gã nghe một tiếng vang khô, lặng lẽ khi nó chạm đáy.

Quyết định sao?

Tất nhiên là mặc nó.

Không còn thì giờ đâu.

Gã nhét năm cái vỏ đạn vào túi áo mưa rồi bò lui lại trên những đầu ngón chân, ngón tay và bụng. Gã nằm im một lát lắng nghe tiếng la khóc. Rồi nhổm người đứng lên. Quay người, bước lui theo con đường đã đưa gã tới đây, nhanh nhẹn nhưng bình tĩnh, đi qua đống bê tông gồ ghề, dọc theo những tấm ván lót lối đi, xuyên qua bóng tối và bụi mù, luồn dưới dải băng màu vàng và đen. Trở lại chiếc xe.

Cánh cửa sau vẫn để mở. Gã gói khẩu súng đang còn ấm trong tấm bạt rồi đẩy cánh cửa đóng lại. Leo lên xe và nổ máy. Liếc nhìn cột thu tiền qua cửa kính. Gã còn đến bốn mươi bốn phút. Gã lùi xe thẳng vào đường dốc dẫn ra. Lái xuôi dốc và ra khỏi lối ra không có người trông, rồi rẽ phải, rồi rẽ phải tiếp vào những đường phố ngang dọc phía sau những siêu thị. Gã đã chạy qua khoảng dưới đường xa lộ rồi mới nghe tiếng còi báo động đầu tiên. Gã thở ra. Những tiếng còi hướng về phía Đông, còn gã thì chạy về phía Tây.

Gã nghĩ, Công việc thật mỹ mãn. Xâm nhập kín đáo, bắn sáu phát, hạ gục năm mục tiêu, thoát ra êm thấm, thật suôn sẻ êm như mơ.

Rồi gã chợt mỉm cười. Những con số thống kê của quân đội sau nhiều năm cho biết rằng, trong quân đội hiện đại muốn xóa sổ một mạng kẻ thù phải mất hết khoảng mười lăm nghìn viên đạn do bộ binh bắn. Nhưng đối với những tay bắn tỉa chuyên nghiệp thì kết quả cao hơn thế. Cao hơn rất nhiều. Cụ thể là cao hơn đến mười hai nghìn rưởi lần. Trong quân đội hiện đại, một tay bắn tỉa hạ một mạng kẻ thù chỉ với đúng một-phẩy-hai viên đạn. Và một trên một-phẩy-hai ngẫu nhiên lại trùng với con số năm trên sáu. Chính xác là tỷ lệ đó. Số học đơn thuần. Thế là, ngay cả sau ngần ấy năm, một tay bắn tỉa được đào tạo bài bản vẫn đạt được thành tích mà những huấn luyện viên ngày xưa của hắn đòi hỏi. Chắc hẳn họ phải lấy làm hài lòng về điều đó.

Nhưng các huấn luyện viên đã huấn luyện những tay bắn tỉa cho mặt trận, chứ không phải cho tội phạm ở đô thị. Với tội phạm ở đô thị, những nhân tố không có trên mặt trận tham gia vào rất nhanh chóng. Những nhân tố này có khả năng thay đổi định nghĩa về thoát ra êm thấm. Trong trường hợp cụ thể này, giới truyền thông phản ứng nhanh nhất. Không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì vụ nổ súng này xảy ra ngay trước cửa sổ chi nhánh địa phương của hãng NBC. Có hai điều xảy ra trước cả khi cả chục khách bộ hành khiếp vía bấm số 911 trên điện thoại di động của họ cùng một lúc. Trước tiên, tất cả máy quay phim cỡ nhỏ trong văn phòng NBC bắt đầu hoạt động. Những máy quay được khởi động và hướng ống kính ra các cửa sổ. Thứ hai, một người dẫn chương trình thời sự địa phương tên là Ann Yanni bắt đầu duyệt lại cái mà cô ta biết rằng nó sẽ là bản tin nóng đầu tiên trong đời mình. Cô ta run rẩy hoảng sợ vô cùng, nhưng biết ngay đây chính là cơ hội. Vì thế, cô ta khởi sự biên soạn ngay trong đầu mình. Cô ta biết rằng từ ngữ tạo nên sự kiện, và những chữ bật lên trong đầu cô trước tiên là bắn tỉa và nhẫn tâm vàtàn sát. Sự điệp âm [4] có được hoàn toàn do bản năng. Tính sáo rỗng cũng vậy. Nhưng tàn sát là cách cô ta nghĩ về nó. Và tàn sát là một từ tuyệt hay. Nó chuyển tải sự bừa bãi, sự thất thường, sự tàn bạo, sự dã man. Nó không xác định động cơ, cũng không xác định nhân vật. Nó là từ chuẩn xác nhất cho câu chuyện này. Cùng lúc đó cô ta hiểu nó không thích hợp cho tiêu đề bên dưới hình ảnh. Dùng chữ vụ thảm sát sẽ hay hơn. Vụ thảm sát đêm thứ Sáu? Vụ thảm sát trong giờ cao điểm? Cô ta chạy đến bên cửa và hy vọng gã chuyên viên đồ họa sẽ phát kiến ra được một điều gì đại loại như vậy.

[4]: Nguyên văn tiếng Anh: bắn tỉa, nhẫn tâm và tàn sát lần lượt là sniper, senseless và slaying lặp lại cùng âm s ở đầu mỗi từ.

Trên mặt trận cũng không có lực lượng công lực của thành phố. Một chục cú phôn gọi 911 cùng lúc đã thắp sáng tổng đài khẩn cấp như một cây thông Noel, rồi cảnh sát địa phương và đội cứu hỏa cùng xuất phát trong vòng bốn mươi giây. Tất cả đều được lệnh xuất phát với đèn xe nhấp nháy và còi hụ. Mọi xe cảnh sát, mọi nhân viên điều tra, mọi kỹ thuật viên khám nghiệm hiện trường, mọi xe cứu hỏa, mọi nhân viên y tế, mọi xe cứu thương. Thoạt đầu thật là hỗn loạn. Những cú phôn đến 911 đều rất hốt hoảng và không mạch lạc tí nào. Nhưng hiển nhiên ở đây có tội ác, và chúng rõ ràng là rất nghiêm trọng, vì thế viên thanh tra chỉ huy của Đội Phòng chống tội phạm nghiêm trọng được trao quyền chỉ huy tạm thời. Ông là một tay kỳ cựu với hai mươi năm kinh nghiệm làm cho sở cảnh sát, từ một nhân viên tuần tra quèn đã xây dựng sự nghiệp lên tới tận đây. Tên ông là Emerson. Ông đang cố lái xe qua những làn xe chậm chạp, nôn nóng, tuyệt vọng, lách tránh những công trường, tuyệt nhiên không biết được điều gì đang xảy ra. Cướp, ma túy, băng đảng thanh toán nhau, khủng bố... ông không có thông tin gì rõ ràng cả. Không một chút thông tin gì thì đúng hơn. Nhưng ông bình tĩnh. Tương đối bình tĩnh. Nhịp tim ông vẫn giữ dưới mức một trăm năm mươi. Ông có một kênh phát sóng nối trực tiếp với tổng đài 911, nôn nóng được thông báo thêm khi đang lái xe.

Nhân viên tổng đài thét to, “Thêm cú di động nữa gọi đến.”

Emerson thét lại, “Ai?”

“Phòng Thủy quân lục chiến, văn phòng tuyển quân.”

“Hắn là nhân chứng à?”

“Không, hắn ở trong nhà, nhưng bây giờ thì ra ngoài rồi.”

Emerson nghiến răng. Ông biết rằng mình sẽ không phải người đầu tiên đến được hiện trường. Thậm chí không phải là người thứ hai hay thứ ba. Ông biết rằng hẳn là mình cầm cờ chót rồi. Vì thế ông cần có tai mắt cho mình. Càng sớm càng tốt. Một tay Thủy quân lục chiến à? Được đấy.

“Ông nói, “Ok, nối cho hắn đi.”

Những tiếng tách khá lớn vang lên, rồi tiếng lạo xạo trong máy, và Emerson nghe một âm thanh mới. Bên ngoài trời, tiếng la khóc vọng từ xa, tiếng nước vỗ.Đài phun nước, ông nghĩ vậy.

Ông hỏi, “Ai đó?”

Giọng nói đáp lại, bình tĩnh nhưng vội vã, vang lớn trong tiếng thở, áp sát vào điện thoại di động.

“Tôi là Kelly, Thượng sĩ, Quân đoàn Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ. Ông là ai?”

“Emerson, sở cảnh sát. Tôi đang lái xe, khoảng mười phút nữa sẽ đến. Ở đó có gì?”

Người lính thủy trả lời, “Năm hy sinh.”

“Năm người chết?”

“Xác nhận.”

Cứt thật!

“Số bị thương?”

“Theo tôi thấy thì không có ai cả.”

“Năm người chết và không ai bị thương?”

“Xác nhận.” Người lính thủy lặp lại.

Emerson không nói gì nữa. Ông đã từng thấy cảnh bắn nhau ở nơi công cộng. Ông từng thấy người chết. Nhưng ông chưa từng thấy chỉ có người chết mà thôi. Nổ súng ở nơi công cộng luôn luôn có người bị thương kèm theo với người chết. Thường là với tỷ lệ một trên một, ít nhất là vậy.

Ông hỏi, “Anh có chắc là không ai bị thương không?”

“Chắc, thưa ngài.” Người lính thủy trả lời.

“Những người chết là ai?”

“Thường dân. Bốn nam, một nữ.”

“Cứt thật!”

“Rõ, thưa ngài.” Anh lính nói.

“Anh đang ở đâu khi đó?”

“Trong phòng tuyển quân.”

“Anh thấy những gì?”

“Không thấy gì cả.”

“Anh nghe những gì?”

“Tiếng súng nổ, sáu phát.”

“Súng ngắn?”

“Súng trường, tôi nghĩ vậy. Chỉ một khẩu thôi.”

“Một khẩu súng trường? “

“Một khẩu bán tự động, tôi nghĩ vậy. Nó bắn nhanh, nhưng nó không ở chế độ tự động toàn phần. Tất cả các nạn nhân đều bị bắn vào đầu.”

Một tay bắn tỉa, Emerson nghĩ. Cứt thật. Một gã khùng có vũ khí giết người.

Ông hỏi, “Giờ thì hắn chuồn chưa?”

“Thưa ngài, không còn tiếng súng nào khác.”

“Có thể hắn vẫn còn ở đó?”

“Có thể như vậy, thưa ngài. Mọi người đã tìm nơi ẩn núp. Giờ đây phần lớn họ đang ở trong thư viện.”

“Anh đang ở đâu?”

“Núp sau bức tường của quảng trường, thưa ngài. Có một vài người cùng núp với tôi.”

“Hắn đã ở đâu?”

“Không thể nói chắc được. Có lẽ ở trong bãi đậu xe. Phần mới dựng. Người ta chỉ vào đó. Có lẽ đã có chớp lửa đầu nòng. Và đó là tòa nhà lớn duy nhất nằm trực diện với những nạn nhân.”

Một khu ổ chuột, Emerson nghĩ. Nơi ẩn náu cho một con chuột khốn khiếp.

Người lính thủy nói, “Đám truyền hình đang có mặt ở đây.”

Emerson nghĩ, Chó thật.

Ông nói, “Anh có đang mặc quân phục không?”

“Nguyên bộ, thưa ngài. Cho phòng tuyển quân mà.”

“Tốt lắm. Hãy cố giữ trật tự cho tới khi người của tôi đến.”

“Rõ, thưa ngài.”

Rồi đường dây im bặt và Emerson lại nghe tiếng thở của nhân viên tổng đài của ông. Ông nghĩ, Nhân viên đài truyền hình và một thằng khùng có khẩu súng trường. Cứt, cứt, cứt thật. Áp lực, sự soi mói và phỏng đoán, như mọi lần khác có nhân viên truyền hình và một thằng khùng mang súng. Ông gạt sang chế độ liên lạc với tất cả các xe trong đơn vị.

Ông nói, “Tất cả các đơn vị, nghe đây. Đây là một tên điên đơn độc mang súng trường. Chắc hẳn là một khẩu bán tự động. Bắn bừa bãi vào đám đông. Nhiều khả năng là bắn từ khu vực mới của bãi đậu xe. Hắn có thể vẫn còn ở trong đó hoặc đã cao bay xa chạy rồi. Nếu hắn đã biến, thì có thể là đi bộ hoặc bằng xe. Vì thế, tất cả những đơn vị cách xa hơn mười khối phố hãy dừng lại và làm một chốt chặn bao quanh. Không cho bất cứ ai vào hay ra, rõ chưa? Không xe cộ, không khách bộ hành, không một ai trong bất cứ trường hợp nào. Còn tất cả những đơn vị trong vòng mười khối phố, hãy tiến vào trong, phải thật thận trọng. Nhưng đừng để cho hắn thoát. Cấm để vuột hắn. Chúng ta phải thắng, anh em ạ. Chúng ta cần phải tóm tên này trong hôm nay, trước khi bọn CNN tóm được gáy chúng ta.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv