Nhị Tráng mang theo Tam Tráng cùng Tứ Trang hớn hở đi tới thư điếm lấy đồ đạc.
“A Đại, chúng ta thu dọn chỗ này một chút đi!” Đại Tráng hướng Ngốc Tử gọi.
“Được, Đại Tráng, này cho ngươi.” Ngốc Tử đáp, từ trong ngực lấy ra một cái bao giấy dầu.
“Cái gì vậy?” Đại Tráng đi qua hỏi.
“Đồ ăn ngon.” Ngốc Tử liếm khóe miệng đáp.
“Là xâu mứt quả vừa mới mua cho ngươi?” Đại Tráng kinh ngạc nói.
Ngốc Tử “Ừ” một tiếng, nghĩ muốn mở bao giấy dầu ra, kết quả phát hiện giấy dầu đã bị dính chung với mứt quả.
“Ngươi đem gói lại bằng giấy dầu bỏ trong ngực!” Đại Tráng cau mày kêu.
“Ăn ngon, ngươi nếm thử đi!” Ngốc Tử không trả lời, cố gắng đem giấy dầu gỡ ra để lộ viên sơn tra đưa tới bên miệng Đại Tráng nói.
Đại Tráng nhìn Ngốc Tử một lát, hé miệng cắn lớp đường đã muốn tan lộ ra quả sơn tra bên trong, sau khi ăn xong, nhẹ giọng nói: “Ta biết cái này ăn ngon, cho nên mới mua cho ngươi ăn thử, ta đã ăn qua rồi, cũng không hiếm lạ gì, ngươi mau ăn đi, không lại hư!”
“Ừ.” Ngốc Tử nở nụ cười, cắn lấy một viên dính giấy dầu, chóp chép miệng, cuối cùng nhả ra giấy dầu cùng hạt.
Đại Tráng nhìn, đưa tay lấy lại xâu mứt quả, kiên nhẫn gỡ ra giấy dầu, lại nhét trả lại xâu quả vào tay Ngốc Tử.
“Ngươi ăn đi!” ngốc Tử một bên liếm giấy dầu, một bên nói.
“Không cần, ngươi ăn nhanh lên, chúng ta còn phải làm việc!” Đại Tráng lấy miếng giấy dầu dính trên tay Ngốc Tử nói.
Ngốc Tử đáp, hai ba miếng nhét hết những quả sơn tra còn lại vào miệng, mắt nhìn ra cái giếng nho nhỏ trong sân, hàm hồ nói: “Ta múc ít nước cho ngựa uống!”
Đại Tráng gật gật đầu, nhà này tốt là ở chỗ có một cái giếng, không cần phải đi xa tới đầu ngõ để múc nước.
Ngốc Tử từ trong phòng bếp đem một cái chậu gỗ đi ra, đến bên cạnh giếng bắt đầu múc.
Ba gian phòng lớn nhỏ khác nhau, hợp lại mới to bằng một gian phòng bình thường mới xây của Đại Tráng ở Liễu Thụ thôn, ít nhất một gian là phòng bếp, ben trong có một cái bệ nho nhỏ, Đại Tráng dạo một vòng, phát hiện có một chuyện vô cùng quan trọng, trong nhà này không có WC!
“A Đại, làm sao vậy?” Đại Tráng nhìn Ngốc Tử cứ đứng đó múc nước mãi, đi qua hỏi.
“Không múc được nước.” Ngốc Tử xoa xoa mồ hôi trên trán nói.
Đại Tráng đi qua nhìn một lúc, thấy nước trong suốt, nhưng mà trên ròng rọc kéo đã bị hư, dây cũng có chút bị mục, hơn nữa ròng rọc này nhỏ hơn so với ròng rọc ở Liễu Thụ thôn.
“Đi tới đầu ngõ múc nước về đi, chúng ta dọn phòng ở cũng phải dùng, chờ Nhị Tráng trở về, chúng ta tìm dây thừng đổi!” Đại Tráng vỗ vỗ tay Ngốc Tử, vốn tưởng tượng giống như vỗ vai trước kia thôi, thế nhưng hiện giờ Ngốc Tử to cao, vỗ vai còn phải giơ cánh tay, có chút cố sức...
Sau khi Nhị Trang đem đồ đạc này nọ cầm về, vội vàng sắp xếp xong, hai cái phòng, Nhị Tráng, Tam Tráng cùng Tứ Tráng ngủ một gian, Đại Tráng cùng Ngốc Tử ngủ một gian, chăn bông là dùng cái ở trên xe ngựa mạng theo.
Vào ban đêm, tại phòng bếp nổi lửa, Nhị Tráng dẫn theo Tam Tráng cùng Tứ Tráng đi mua đồ ăn, Đại Tráng làm đầu bếp, nấu 6 món ăn, Nhị Tráng một hơi ăn luôn ba chén cơm, no đến phải đi loanh quanh trong phòng.
“Nhị Tráng, có còn đi tới thư điếm hay không?” Đại Tráng vừa thu dọn chén bát, vừa hỏi.
“Đi chứ.” Nhị Tráng nhanh chóng trả lời.
Đại Tráng có chút kinh ngạc nhìn Nhị Tráng một cái: Lần trước ta cho người tiền, ngươi không nhận được sao?”
“Ừ...” Nhị Tráng chần chờ một chút nói: “Chương chưởng quầy dạy ta rất nhiều thứ, hơn nữa, thời gian nhàn rỗi cũng cho phép ta đọc sách trong thư điếm.”
“Như vậy a!” Đại Tráng gật gật đầu, khó trách một đứa nhỏ không sợ trời không sợ đất như Nhị Tráng lại câu nệ trước một chưởng quầy như vậy, người nọ sợ là cũng không đơn giản đâu...
“Đại ca, các người nghỉ ngơi hai ngày đi, ta muốn mang người đi bái kiến Ôn đại nhân.” Nhị Tráng xoa xoa bụng nói.
“Người cho ngươi cái danh tự kia?” Đại Tráng nhướng mày hỏi.
“Dạ.” Nhị Tráng gật đầu đáp.
“Để nói sau!” Đại Tráng cầm chén đũa bỏ vào nước ấm trong nồi, “leng keng bang bang” bắt đầu rửa “Đúng rồi, ngươi có gặp Triệu Tử Dương hay nghe được tin tức gì của hắn không?”
Nhị Tráng trầm mặc, ngay cả động tác xoa bụng cũng dừng lại.
“Làm sao vậy?” Đại Tráng kì quái hỏi.
“Đại ca, năm trước, thánh thượng đã thông cáo thiên hạ, Triệu gia phản quốc thông đồng với địch, cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, ta đi nhìn bố cáo, Triệu Tử Dương, Triệu Tử Dương ca ca chạy về phương Bắc...” Nhị Tráng run rẩy nói.
Đại Tráng dừng lại động tác rửa chén, không nói gì.
Trong bếp lâm vào một mảnh tĩnh mịch, qua một lúc lâu sau, mới lại vang lên thanh âm “leng keng” khi rửa chén.
Đại Tráng buông xuống một đống chuyện lớn trong nhà, không ngại cực khổ từ Liễu Thụ thôn đến kinh thành, ngoại trừ bên ngoài là do Nhị Tráng, một nguyên nhân chính khác là muốn tìm Triệu Tử Dương.
Nhị Tráng ban ngày đi làm việc ở thư điếm, buổi tối trở về thì mang theo Tam Tráng cùng Tứ Tráng ra ngoài chơi, Đại Tráng cùng Ngốc Tử ở kinh thành dạo vài ngày rồi nên không ra ngoài nữa, hai ngươi cũng không phải là dạng người thích náo nhiệt.
Đại Tráng cũng không nghĩ muốn cùng Đại Tráng đi bái phỏng đại nhân gì, nhưng mà Nhị Tráng cứ hàm hàm hồ hồ nói nửa ngày, nào là Ôn đại nhân kia ám chỉ Nhị Tráng, nhân lúc Ôn phu nhân coi trọng Nhị Tráng thành thật chăm làm, nghĩ muốn gả nữ nhi của mình cho hắn. Cái này đều là do Nhị Tráng thăm dò từ miệng mấy ngươi làm trong phủ Ôn đại nhân, mà tự Ôn đại nhân cũng không ít lần mở miệng ám chỉ, cho nên mỗi khi lễ tết hoặc nhà Ôn đại nhân có chuyện tốt, Nhị Tráng đều tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật quà tặng... Lúc trước đi Tân Hồ thành tham gia thi hương, Đại Tráng kì thật cũng cho Nhị Tráng không ít tiền bạc, sau lại gửi thêm 12 lượng vàng, đổi thành bạc cũng hơn 120 lượng, cũng đủ cho Nhị Tráng thuê nhà an tâm học đến khoa khảo năm sau, nhưng mà Nhị Tráng vẫn ở thư điếm làm tiểu nhị, trừ bỏ Chương chưởng quỹ có thể dạy hắn vài thứ, quan trọng nhất vẫn là sợ tiền bạc không đủ dùng...
“Vậy ngươi gửi bái thiếp cho Ôn đại nhân, tìm thời gian chúng ta qua nhà một chuyến!” Đại Tráng cau mày nói.
Nhị Tráng vui vẻ ra mặt đáp, lập tức trở về phòng viết bái thiếp.
Chuyến đi Ôn phủ cũng không thể nói là vui vẻ, Đại Tráng đem một chút đặc sản ở Liễu Thụ thôn cùng mấy lễ vật do Nhị Tráng chuẩn bị đưa tặng, Ôn đại nhân nhìn cũng không nhìn qua để cho người hầu nhận lấy. Cả quá trình không ngừng hỏi thăm, ở trong phòng khách nhỏ để tiếp chuyện, phía sau có một bức mành, vài lần Đại Tráng thấy mành rung, rõ ràng là có người núp ở phía sau, sau lại thấy Ôn phu nhân tới, trực tiếp hỏi mấy câu về tài sản linh tinh, Đại Tráng nhất trí lấy tĩnh chế động, lời nói đều mông mông lung lung, hoặc là không rõ ràng mà đáp, tùy tiện lôi ra mấy cái đề tài, dù sao trong mắt bọn họ mình cũng chỉ là một tên áo vải đến từ nông thôn...
“Người này sợ là không đơn giản!” Ôn đại nhân sau khi Đại Tráng về đi vào phòng của phu nhân nhà mình, cảm thán nói.
“Lão gia, kia...” Ôn phu nhân bưng một ly trà lại, lo lắng hỏi.
“Như vậy mới tốt, chỉ sợ người nhà Nam Tùng thực sự chỉ là một đám áo vải cản trở, chờ sang năm Nam Tùng tham gia khoa khảo xong, chỉ cần tên đề bảng, liền định chuyện!” Ôn lão gia nói như đinh đóng cột.
“Vâng!” Ôn phu nhân ôn nhu đáp trong lòng hạ quyết tâm phải dạy cho con gái mấy thứ, để cho con gái sau này không chịu ủy khuất...
“Chính ngươi chọn lấy, thì tự mình ngươi lo cho tốt, trong nhà không cần ngươi lo lắng, phương diện tiền tài ta sẽ cố gắng đáp ứng ngươi, cái khác ta cũng sẽ không nhiều lời!” Đại Tráng đi về phía trước nói với Nhị Tráng đang tiễn y đến ngoài thành.
Nhị Tráng cúi đầu đáp, căn bản không dám nhìn vào mắt Đại Tráng.
“Được rồi, mặc kệ thế nào, ngươi nhớ rõ chính mình tên là Vương Nhị Tráng!” Đại Tráng vẫn không đành lòng, vỗ vỗ bả vai Nhị Tráng nói thêm một câu.
“Dạ, em đã biết, đại ca, các anh một đường thuận lợi, chờ em đề bảng vàng sẽ về nhà gặp các người!” Nhị Tráng kiên định nói.
Tam Tráng cùng Tứ Tráng đều dựa trên cửa xe nhìn, đợi xe ngựa đi mới hô lên.
Nhị Tráng cao giọng đáp lời, đứng ở cửa thành dùng sức vẫy vẫy tay...
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngày vẫn cứ lặng lẽ trôi qua, sau khi trở lại Liễu Thụ thôn, Đại Tráng nhanh chóng đặt mấy chuyện ở kinh thành trong lòng, bắt đầu dụng tâm kinh doanh đất vườn cùng cửa hàng của nhà mình.
Tam Tráng cùng Tứ Tráng càng ngày càng lớn, trí lực Tam Tráng thiếu hụt càng ngày càng rõ ràng. Cũng may Đại Tráng từ nhỏ đã bồi dưỡng Tam Tráng cùng Tứ Tráng bù trừ lẫn nhau, hiện giờ hai người cơ hồ là ai cũng không rời khỏi ai, Tam Tráng thể trạng cường tráng, Tứ Tráng suy nghĩ thông minh, hai đứa trong thôn rất nhanh trở thành trùm đám nhỏ...
Đại Nựu Nhi sau 8 tháng được Tiểu Liễu bắt mạch đã có bầu 2 tháng. Đại Tráng vốn không muốn Đại Nựu Nhi sớm như vậy liền sinh con, nhưng nếu l Đại Nựu Nhi gả ra ngoài một năm còn không có bầu, sợ là trong thôn nhàn thoại, cho nên lúc trước Đại Tráng không có thực hiện biện pháp gì.
“Cảm giác thế nào?” Đại Tráng ngồi ở trước mặt Đại Nựu Nhi nhẹ nhàng hỏi.
Đại Nựu Nhi thần tình hạnh phúc đang làm quần áo lót, sờ sờ bụng, cười đáp, “Còn không có cảm giác gì đâu, Liễu ca nói phải đợi thêm ba bốn tháng nữa mới có phản ứng!”
“Được, chính em phải cẩn thận.” Đại Tráng ôn hòa nói, sợ thanh âm lớn làm cho Đại Nựu Nhi sợ.
“Đại ca, các anh đi ra ngoài không mấy ngày, trong thôn có một nhà họ Ngô tới, một người nam nhân mang theo hai đứa bé sống qua ngày, em có hỏi thăm, người nọ hình như là em trai của A Đại ca ca...” Đại Nựu Nhi cầm lấy đồ theo, vừa tỉ mỉ làm, vừa nói.
“Ừ.” Đại Tráng không để ý đáp.
Đại Nựu Nhi tùy tiện nói với Đại Tráng mấy chuyện trong thôn, một kiện áo nho nhỏ của trẻ con cũng hoàn thành được một nửa.
“Em làm ít việc thêu thùa thôi, cẩn thận thân mình!” Đại Tráng trước khi đi, lo lắng dặn dò.
“Ha ha, nào có tinh quí gì, em biết đúng mực!” Đại Nựu Nhi cười nói.
Đại Tráng lại dặn dò mấy câu mới đi về nhà.
Lúc về đến nhà, Ngốc Tử cũng từ bên ngoài về.
“Ngươi đi đâu vậy?” Đại Tráng thuận miệng hỏi.
“Chỉ đi loanh quanh.” Ngốc Tử có chút quanh có đáp.
Đại Tráng cũng không để ý, nói liên miên cằn nhằn cũng Ngốc Tử mấy chuyện đất đai.