Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 57: Định vị



Đại Tráng dưới ánh mắt khiển trách của Đại Nựu Nhi trầm mặc, miệng nổi lên một trận đắng buốt, đây chính là xem nhẹ quy tắc sinh tồn, hủy đi cả đời hai người...

“Đại ca, người không phải cho rằng A Đại ca ca không xứng với người hả?” Đại Nựu Nhi nhẹ nhàng hỏi.

Trong lòng Đại Tráng rối bời, không đáp.

“Đại ca, A Đại ca ca là người tốt, anh cùng anh ấy ở cùng nhau cũng rất thoải mái, quan trọng nhất là A Đại ca ca thật sự đối với anh rất tốt!” Đại Nựu Nhi có chút khó khăn lựa chọn từ ngữ thích hợp nói.

“Hô, anh biết, để cho anh suy nghĩ lại đã!” Đại Tráng thở phào một cái, vẻ mặt thoải mái nói.

Đại Nựu Nhi gật gật đầu, lẳng lặng đi ra...

Ngốc Tử cuối cùng vẫn không có dọn ra phòng mới, Đại Tráng cũng không có đề cập qua chuyện này.

Đại Tráng sau khi biết ý tứ của Đại Nựu Nhi liền đi tới nói với tiểu đệ tử của Ngưu đại phu— Liễu  Nghị, tên này là do Ngưu đại phu đặt cho hắn, cha mẹ Liễu Nghị sinh bệnh rồi mất lúc Liễu Nghị còn nhỏ, Ngưu đại phu cũng vừa lúc muốn nhận một đồ đệ liền dưỡng Liễu Nghị bên người. Hiện giờ Ngưu đại phu cũng không còn, Liễu Nghị cũng không có trưởng bối làm chủ, cuối cùng đành mời lý trưởng giúp đỡ, nhận trách nhiệm đưa sinh lễ.

“Ngươi trước sửa nhà cửa đàng hoàng, Đại Nựu Nhi sang năm đầu xuân liền qua đó!” Đại Tráng nửa đùa nửa thật nói ra yêu cầu.

Liễu Nghị là người độc thân, liền chỉ đơn giản làm một cái nhà tranh, Đại Tráng cũng không hi vọng Đại Nựu Nhi sau khi ra ngoài, ngay cả chỗ tránh mưa cũng không có.

“Được, ta biết.” Liễu Nghị gật đầu đáp ứng.

“Lưu lão bá, đến lúc đó phiền toái người...” Đại Tráng quay đầu cười cùng lý trưởng bàn bạc vài câu, rồi phát hồng bao đựng tiền cho mấy đứa nhỏ giúp mang vác đồ đạc này nọ, sau đó tiễn bọn họ ra ngoài.

Ngưu lão bá đánh xe lúc trước, hiện giờ đã thích ứng với thân phận lý trưởng, rất ít khi lộ ra biểu tình khiếp đảm hèn mọn, cả ngày nghiêm mặt, sống lưng thẳng tắp, học theo kiểu cách nhà quan, nói chuyện cũng kiểu cách, cũng may xử sự coi như cũng công chính.

Đợi đám người rời đi, Tam Nựu Nhi cùng Tam Tráng, Tứ Tráng liền từ phòng bên cạnh nhảy ra, vây quanh đám sính lễ hô to gọi nhỏ.

“Nha, này thật công phu nha!” Tam Nựu Nhi sờ sờ trên mặt vải bông, kêu lên.

“Có thịt, có thịt...” Tam Tráng nuốt nước miếng hô.

“Này là cái gì?”

...

“Các ngươi không được lộn xộn!” Đại Nựu Nhi rốt cục nhịn không được, vẻ mặt thẹn thùng chạy ra ngoài, quát lớn.

“Này em cầm đi!” Đại Tráng đi qua đem danh mục quà tặng đưa cho Đại Nựu Nhi, cười nói: “Đến lúc đó cũng không thiếu người chọc em đâu!”

Đại Nựu Nhi xấu hổ dậm chân một cái, lại cẩn thận kiểm tra danh mục quà tặng.

Đại Tráng nhìn Đại Nựu Nhi đỏ mặt, cười ha ha...

Nửa ngày kế tiếp, cả nhà mọi người đều hớn hở vì chuyện này, Đại Tráng tâm tình thật tốt cho đến lúc lên giường.

Ngốc Tử nhìn Đại Tráng vài lần, xác nhận Đại Tráng tâm trạng không tệ.

“Làm sao vậy? Tắt đèn ngủ thôi!” Đại Tráng kỳ quái nhìn Ngốc Tử một cái, nói.

“Được, làm ngay!” Ngốc Tử nhẹ giọng đáp, sờ sờ cái hộp nhỏ cầm trong tay, nghiêng nửa người tắt đi ngọn đèn hôn ám.

“A Đại, chúng ta bớt chút thời gian lên Hồ Thành mua xe ngựa đi, mỗi lần lên trấn thật không tốt!” Đại Tráng ngáp một cái nói, người trên trấn gửi thiệp mời cao thấp đều không giàu thì quý, luôn có mấy người hầu mắt để trên cao, mình cùng Ngốc Tử không mang theo người hầu, thường bị làm khó dễ mấy lần...

Sau khi thu hoạch lương thực quý này, Đại Tráng chỉ chừa lại lương thực cho nhà mình, còn lại đều nhân lúc giá cả cao một chút bán đi. Hơn nữa mấy cửa hàng trên trấn đều buôn bán có chút lời, trong nhà hiện giờ cũng có một khoản tiền không nhỏ...

“Được!” Ngốc Tử dựa trên người Đại Tráng nói.

“Được rồi, chờ trong nhà an bài thỏa đáng, chúng ta cùng lên kinh thành chơi một chuyến được không?” Đại Tráng thả lỏng thân thể tựa vào người Ngốc Tử, thanh âm dần dần nhỏ xuống. Ban ngày, trước thì đi coi ruộng vườn, trở về lại bắt đầu chiêu đãi Liễu Nghị cùng đám người Lý trưởng, sau đó còn phải đi coi ruộng ngó sen, cả buổi chiều thì bị vây trong trạng thái hưng phấn, cuối cùng liền có chút mệt.

“Đại Tráng, ta muốn cái kia, cái kia...” Ngốc Tử cố lấy dũng khí tiến đến bên tai Đại Tráng nhẹ giọng nói.

“Ừm...” Đại Tráng cúi đầu xuống cũng không nghe rõ cho lắm, vô ý thức lên tiếng.

Ngốc Tử lại nghĩ Đại Tráng đáp ứng rồi, trong bóng đêm không lên tiếng mà nở nụ cười, từ gối đầu lấy ra một cái hộp nhỏ, hướng phía dưới Đại Tráng tìm kiếm.

“A Đại, ngươi làm cái gì?” Đại Tráng bắt lấy tay đang ở dưới mông mình sờ loạn của Ngốc Tử, thấp giọng quát hỏi.

“Trước, trước phải bôi cái này mới được!” Ngốc Tử khẩn trương nói.

Đại Tráng đoạt lấy cái hộp nhỏ trong tay Ngốc Tử, một cỗ mùi hương quen thuộc có chút ý vị bay ra, trong đầu lập tức liền xuất hiện hình ảnh cái mông nhẵn nhụi rắn chắc của Ngốc Tử... Đại Tráng nuốt nước miếng, không thể không thừa nhận hiện tại lại có phản ứng với khối thân thể ngây ngô của Ngốc...

Từ khi biết người khác nghĩ như thế nào về quan hệ của mình với Ngốc Tử, Đại Tráng sau một hồi lâu rối rắm, nghĩ ra một số trường hợp tách Ngốc Tử ra hoặc là một số cách giải quyết tốt, phát hiện ra rằng đây là cách tốt nhất, huống hồ...

“Muốn tới cũng là ta đến!” Đại Tráng trở người, khí thế mười phần nói.

“Ngươi, ngươi cứ nằm nghỉ, ta làm!” Ngốc Tử sửng sốt một chút, cao hứng nói, chộp lấy hộp gỗ nhỏ đoạt lại.

“Không có cửa cho ngươi đâu...” Đại Tráng nhào về phía trước kêu lên.

Ngốc Tử “hắc hắc” nở nụ cười, lợi dụng ưu thế của thể lực, rất dễ dàng ngăn lại Đại Tráng, một bàn tay thừa dịp Đại Tráng chưa chuẩn bị, cởi ra quần áo cuối cùng trên người Đại Tráng.

“Rọech!”

“A, đó là cái quần lót cuối cùng của ta!” Đại Tráng nghe được tiếng vải bị xé rách, kêu lên một tiếng.

Ngốc Tử có chút đắc ý cười rộ lên, tùy ý quăng miếng vải rách qua một bên, nhìn Đại Tráng chậm rãi nói: “Ta sẽ đi lên trấn mua chút vải bông về, có thể làm cho ngươi hai cái...”

“Uy, ta cần gì để ngươi phải lo chuyện quần lót, này, ngón tay người sờ chỗ nào đó... ” Đại Tráng lắc lắc thân mình giãy dụa kêu lên.

Hai ngươi cơ hồ ở trên giường tiến hành một trận vật lộn nho nhỏ, cuối cùng là Đại Tráng không cam lòng thở hổn hển bị Ngốc Tử đè phía dưới, thân hình cùng thể lức khác biệt, chỉ cần bị bắt lấy, Đại Tráng rất khó tránh ra được...

Ngốc Tử cố gắng áp chế động tác của Đại Tráng, thân thể đã kêu gào, vẫn rất kiên nhẫn lấy tay chậm rãi bôi trơn ở phía sau, lần trước giáo huấn bi thảm vẫn còn nhớ không quên...

Đại Tráng phẫn hận đấm cái gối bên trong có nhồi bông, trong lòng âm thầm an ủi chính mình, lần này coi như ở phía dưới một lần, lần sau nhất định... Đáng tiếc, Đại Tráng không biết rằng loại sự tình này không phải nói ngươi một lần ta một lần là được...

Ngốc Tử cảm giác được sự thỏa hiệp của Đại Tráng, liền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, bất an đăng đẵng lâu này sâu trong nội tâm đều tiêu tán, miệng nhẹ nhàng chạm vào trên lưng trắng nõn của Đại Tráng, giống như hôn lấy thứ đồ quý giá...

“Được, được rồi, được rồi chưa...” Đại Tráng bất an giật mình, cảm giác được ngón tay chậm rãi dò xét đi vào của Ngốc Tử.

“Được, nhanh!” Ngốc Tử ghé vào trên lưng Đại Tráng thở hổn hển nói.

Một ngón, hai ngón...

Đại Tráng thực hoài nghi Ngốc Tử này rốt cuộc có phải là lần đầu tiên hay không...

“A, uhm... ” Đại Tráng  khó chịu kêu hai tiếng, thân thể cứng còng.

“Không đau, không đau...” miệng Ngốc Tử hôn lên cái cổ bóng loáng của Đại Tráng, thì thào lặp lại nhiều lần.

Giống như một loại tâm lý ám ảnh, Đại Tráng cư nhiên tin, từ từ trầm tĩnh lại.

Ngốc Tử không hề chần chờ, dùng sức đĩnh, hoàn toàn đi vào.

“Uhm...” Đại Tráng nhắm mắt lại, mày hơi nhướn lên, nói thật cảm giác cũng không tốt, trướng trướng, rất kì lạ...

Ngốc Tử chậm rãi bắt đầu động, trong đầu cố gắng nhớ lại lời nói của Ngô Phát biểu ca...

“A, đừng, đừng...” Đại Tráng run run rẩy rẩy nói.

“Ha ha!” Ngốc Tử cao hứng cười rộ lên, chính là chỗ này...

“Oa... Đừng, để cho... Uhm, a... Không được, không được...” Đại Tráng cầm lấy cánh tay của Ngốc Tử, đứt quãng nói.

Ngốc Tử liền lập tức ôm lấy Đại Tráng lật lại, để Đại Tráng nằm trên người hắn, kể từ đó, mỗi lần đi vào càng sâu hơn, làm cho Đại Tráng rốt cục nhịn không được phải kêu lên...

...

“Ngươi ngủ tiếp một chút đi, bây giờ còn sớm!” Ngốc Tử giúp Đại Tráng dém lại góc chăn, thấp giọng nói, trong thanh âm ẩn chứa không dấu được niềm vui.

“Hừ!” Đại Tráng trở mình, đưa lưng về phía Ngốc Tử không có trả lời, đưa tay vuốt trộm phần eo đau nhức, khó trách nơi đây cả trai lẫn gái đều thành thân sớm như vậy, ngươi nói xem một đứa trẻ mới 15 tuổi như thế nào lại một đêm làm đến ba bốn lần...

Ngốc Tử nhìn đỉnh đầu Đại Tráng, vui mừng trong chốc lát mới mặc quần áo đi ra ngoài.

“Có người ở nhà không? Có người ở nhà không?” Bên ngoài truyền đến một trận gõ cửa dồn dập.

“Chờ một chút!” Ngốc Tử trong sân hô, vội đi qua, sợ ồn đến Đại Tráng, “Ai vậy?”

“Là ta! Đại đường tỷ!” Bên ngoài đáp.

Ngốc Tử rất nhanh đáp lại, vội vàng mở cửa.

Đại đường tỷ cùng một nam nhân xa lạ đứng bến ngoài.

“Hắn là?” Ngốc Tử đề phòng nhìn thanh niên kia, cơ thể căng thẳng, đây là trạng thái chuẩn bị tùy thời cơ mà bắt đầu đánh nhau, người thanh niên kia trên người có lệ khí, đây là người sau khi giết qua nhiều người, trên ngươi không thể xóa hết dấu vết...

“Hắn là tỷ phu của ngươi!” Đại đường tỷ thẹn thùng giới thiệu.

“Ai tới, A Đại?” Đại Tráng khoác quần áo đi tới hỏi.

Ngốc Tử vội chạy qua đỡ lại Đại Tráng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sao lại đi ra? Không ngủ thêm một lát sao? Cái kia, đại đường tỷ nói tỷ phu...”

“Quên đi, cũng không buồn ngủ!” Đại Tráng cũng không khách khí đem toàn bộ sức nặng của mình dựa lên người Ngốc Tử.

“Đại Tráng!” Đại đường tỷ kêu một tiếng.

“Đại đường tỷ, có chuyện gì?” Đại Tráng trên dưới đánh giá người thanh niên kia, lễ phép nói: “Tỷ phu, hoan nghênh đến làm khách!”

“Không cần khách khí, ta hôm nay tới là đến đón Đại Niếp với Tiểu Niếp, trước đây cảm ơn các em!” Người thanh niên kia cười nói.

“Mau lại ngồi đi!” Đại Tráng không lập tức trả lời, cười nói.

Lý gia lão đại của đại đường tỷ, năm đó vì một túi lương thực nhỏ tòng quân, may mắn chính là, lúc trước thân thế hắn khá cường tráng, người lại thông minh, cho nên không trực tiếp đưa tới chiến trường làm vật hi sinh mà là sắp xếp trong quân đội chính qui, trải qua một chút huấn luyện cơ bản mới bắt đâu chiến đấu trên chiến trường... Sau khi chiến tranh chấm dứt, thánh thượng lúc sắp xếp quân đội, hắn dùng chút tiền bạc nhờ quan hệ điều tới trong quân đội đóng quân  tại Tân Hồ thành, hiện tại cũng coi như có một chức quân bát phẩm nho nhỏ, quản một tiểu đội 20 người...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv