Ngô gia lần này rốt cuộc cũng ra riêng hoàn toàn, kỳ thực Ngô lão thái gia đã sớm lên kế hoạch chuyện này, lão thái gia cùng lão thái thái tích lũy hơn nửa đời người vài trăm mẫu đất, hơn nữa Ngô gia đã có hơn một trăm mẫu đất, phân cho ba huynh đệ Ngô gia, theo ý của Ngô lão thái gia, đề phòng vạn nhất, một mình cầm hơn mười mẫu ruộng cạn, rồi chia đều phần cho trưởng tử của ba nhà, Ngốc Tử thì cố ý tuyển chọn năm mẫu đất gần nhất, tuy rằng so với hai người khác ít đi một chút, tự mình trồng trọt tương đối dễ dàng. Ngô lão thái gia dựa vào ý nguyện của ba huynh đệ mà ra riêng, nếu muốn ra ngoài ở cũng có thể, thế nhưng xây phòng phải dựa vào tiền của bản thân. Ngô lão thái gia đi theo Ngô lão đại, cho nên đa phần 8 mẫu ruộng đồng đều để cho Ngô lão đại, mấy nông cụ khác của Ngô gia, cùng ba huynh đệ bàn bạc phân chia. Lần này ra riêng, bởi Ngô lão thái gia sáng suốt không nói cho mẹ Ngốc Tử và Tam thẩm, cho nên công việc ra riêng tiến hành thuận lợi...
“Còn ngươi? Có nghĩ muốn ra ngoài ở không?” Đại Tráng giúp Ngốc Tử kiểm tra mấy vết thương, nhìn cũng khôi phục bảy tám phần mới hoàn toàn yên lòng, giúp Ngốc Tử mặc lại y phục, thuận miệng hỏi.
“Ta cũng có thể ra ngoài ở?” Ngốc Tử vừa mặc y phục, vừa nghi hoặc hỏi.
“Không phải đã phân chia rồi sao! Ngô lão thái gia cũng cho ngươi ruộng riêng rồi, hiện giờ đất của ngươi so với chúng ta còn nhiều hơn, còn sợ không nuôi được chính mình!” Đại Tráng không để ý nói.
“Ha ha...” Ngốc Tử cao hứng cười rộ lên, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn Đại Tráng.
“Ngươi muốn thế nào thì làm thế nấy đi, không cần lo lắng chỗ ở, trước cứ ở nhà ta ít ngày, chờ ngươi có tiền liền làm một gian nhà...” Đại Tráng vừa thu dọn đồ đặc vừa đưa ra ý kiến cho Ngốc Tử.
“Dạ dạ!” Ngốc Tử vui mừng liên tục gật đầu.
“Được rồi, cười ngây ngô cái gì, mấy ngày nữa ta trở về với ngươi dọn dẹp một chút!” Đại Tráng là sợ theo tính tình của Ngốc Tử, để cho hắn ở cùng với mẹ hắn mà không có ba hắn ở nhà sẽ xảy ra chuyện liền.
Mùa hạ nóng bức liền rất nhanh trôi qua, liền tiến vào mùa thu hoặch bận rộn.
Năm nay lại thêm ruộng của Ngốc Tử, ngoại trừ Ngô lão thái thái lưu lại cho hắn vài mẫu ruộng, còn có thêm năm mẫu ruộng sau khi ra riêng. Trước khi Ngô gia ra riêng, làm ruộng đều là trồng rồi thu hoạch, phần đất nhà ai, thu hoạch đều thuộc về nhà nấy, may là kho lúa Ngô gia nhiều, có thể dùng kho dự trữ lương thục thu hoạch để chứa. Cụ thể bàn bạc thế nào đều là chuyện của Nghô gia tam huynh đệ, cái này Đại Tráng chỉ nghe Ngốc Tử nói, cũng không có quan tâm. Năm mẫu đất của Ngốc Tử đều trồng bắp, cuối tháng 8 đầ tháng 9 là lúc thu hoạch, Đại Tráng mời Lưu tiểu ca, người trước đó đã cõng Đại Tráng từ núi về còn nhờ thêm đại bá phụ, nói rõ một ngày một đêm 10 văn tiền công, còn thêm Đại Tráng, Ngốc Tử, Nhị Tráng ba người cùng nhau hỗ trợ, vậy mà phải bận rộn tới 4 ngày mới thu hoạch toàn bộ bắp. Bắp thu về liền lột vỏ phơi khô, sau đó dùng tay bóc hạt, phơi cho đến khi khô lại mới thu bỏ vào kho...
“Những cái này thì bán đi, còn dư lại toàn bộ phơi khô, sau đó từ từ ăn dần!” Đại Tráng ngáp một cái, chầm chậm nói.
“Dạ!” Ngốc Tử cố gắng nhấc cái giỏ bắp để phơi trên sân, miệng đồng ý.
Bận rộn hơn một tháng, Đại Tráng cũng chưa đan giỏ nên hai tháng rồi cũng không lên trấn.
Đợi đến khi ổn thỏa mọi việc, củ sen cũng đã thành hình dạng.
Hôm nay Đại Tráng đang ở sân đan giỏ, dự định hai ngày nữa sẽ lên trấn xem sao.
“Đại Tráng, Đại Tráng...” Dương Trụ Tử muốn nói rồi lại thôi.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói sao?” Đại Tráng tiếp tục làm, cười hỏi.
“Đại Tráng, cái kia, bọn họ, Cẩu Tử nhờ ta hỏi ngươi một chút, ngươi, ngươi còn muốn mời người giúp đỡ nữa không?” Dương Trụ Tử nhăn nhó hỏi.
Đại Tráng ngừng một chút, suy nghĩ kĩ một chút thì thuê mấy đứa nhỏ so với thuê người lớn thì vẫn lợi hơn, ngẩng đầu nhìn Dương Trụ Tử lại nói tiếp: “Mấy ngày nữa ta sẽ mời người hái củ sen, ngươi xem xem có mấy người muốn hỗ trợ, hái càng nhiều, ba cân củ sen 1 văn tiên, nhưng là không thể hái hỏng củ sen...”
“Thực chứ?” Dương Trụ Tử còn chưa nghe hết đã cao hứng kêu lên.
“Được rồi, phải hái củ sen xong rồi ra sông rửa, sau đó đem cân!” Đại Tráng bổ sung nói.
“Không thành vấn đề, ta đây phải đi nói với bọn họ!” Dương Trụ Tử mặt mày hớn hở hô.
“Ừ, nhanh chóng sắp xếp đi, mỗi ngày cần ít nhất năm người đi!” Đại Tráng không yên lòng dặn dò.
Năm đứa bé mỗi người một ngày một đêm hái hai ba mươi cần củ sen nhất định là không thành vấn đề, như vậy mới lên trấn bán được.
Dương Trụ Tử rất nhanh thì triệu tập hơn mười đứa bé, ngoại trừ mấy đứa bé trông coi sen lần trước còn có mấy đứa lớn hơn một chút, xem ra là huynh đệ của mấy đứa bé kia.
“Được rồi, đến lúc đó có chuyện gì ta sẽ nói với Dương Trụ Tử, mọi người có vấn đề gì cứ đi hỏi hắn, hai ngày nữa chúng ta bắt đầu, mỗi ngày phá hỏng quá ba cân củ sen sẽ trừ tiền công nha...” Đại Tráng thông báo sơ vài câu, để cho bọn nhỏ về trước.
“Trụ Tử, ngươi chờ một chút!” Đại Tráng gọi lại đứa nhỏ đi sau cùng.
“Đại Tráng...” Dương Trụ Tử xoay người bất an hô một tiếng.
“Làm sao vậy? Vẫn giữ mỗi ngày năm người, nhiếu nhất tám người là đủ rồi.” Đại Tráng chờ đám nhỏ sau khi ra khỏi sân, cười hỏi.
“Đã biết rồi, là do ta, ta không nói tốt!” Dương Trụ Tử nhỏ giọng giải thích.
“Như vậy không được, có đôi khi một mực làm người tốt cũng chỉ làm cho tình huống ngày càng không tốt. Giống như lần này ngươi đồng ý, bên này ta cố gắng cũng không thành vấn đề, nhưng lần sau thì sao, ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ...” Đại Tráng châm chước cùng đứa bé thông minh này nói vài câu.
“Dạ, dạ.” Dương Trụ Tử suy nghĩ liên tục gật đầu.
“Được rồi, mặc kệ như thế nào cũng cảm ơn ngươi, ở lại ăn cơm nha!” Đại Tráng vừa cười vừa nói.
“Không cần, ta còn phải quay về giúp nhà cắt rau cho heo ăn...” Dương Trụ Tử sờ sờ gáy, ngượng ngùng đáp.
“Gặp lại sau!” Đại Tráng vẫy tay, lại bắt đầu thuần thục đan giỏ.
“Đại ca, đại ca, chúng ta lần sau tập hợp, có đi tìm Triệu Tử Dương ca ca không?” Đại Nựu Nhi tới hỏi.
“Ừ, cái này... Để xem sao đã!” Đại Tráng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đại Nựu Nhi, do dự đáp một câu.
Đại Nựu Nhi mím môi đi ra ngoài, trong miệng lầm bầm cái gì không rõ.
Đại Tráng nhìn bóng lưng bé gái nhỏ dường như đang hờn dỗi, cười cười không nói, động tác trên tay lại vô tình chậm lại...