Sau khi bán giỏ trở về, Đại Tráng liền tập trung vào vài mẫu ruộng xung quanh nhà mình, nhổ cỏ xới đất, hái luôn rau dại mang về cải thiện lại bữa ăn mấy tháng nay không thấy một ít màu xanh, cách mỗi khoảng ruộng sẽ đào một cái kênh,
dùng để tưới tiêu. Bởi vì không có trâu cày cho nên không thể xới đất, vì vậy muốn cải thiện lại đất trồng, chỉ có thể từng chút từng chút một, chuyện bón phân cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Đó là dùng lá cây mục, phân gà này nọ sau khi lên men thì thành, mùi không được dễ ngửi, lại bỏ trong thùng mang từ nhà ra, Đại Tráng dù cho có đeo khẩu trang, làm vài ngày cũng tránh không được ghê tởm, lúc ăn cơm cũng không ngon miệng.
Đại Nựu Nhi ở nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ cùng cho gà ăn, giặt quần áo, năm trước đổi lấy năm con gà mái, có hai con cái đang ấp, Đại Tráng thả một con gà mái đến áp trứng, dặn Đại Nựu Nhi không cần tới gần ổ gà, quấy nhiễu hai con gà mái kia, Đại Nựu Nhi tuy rằng thực lo lắng hai con gà mấy ngày rồi không ăn cái gì, có thể chết đói hay bị gì không nhưng với lời đại ca của mình thì vô cùng tin tưởng, không nên làm Đại Tráng thêm phiền.
Nhị Tráng cùng Ngốc Tử đi theo giúp đỡ lựa chọn rau dại, ủ đất.
Mấy ngày bận rộn mới thu thập ổn tám mẫu ruộng, trên thực tế thì diện tích chỉ khoảng sáu mẫu. Đại Tráng lấy ra giống khoai đã trồng ở nhà, lúc tháng một tuy rằng mùa đông có chết hơn một nửa giống khoai lang. Đại Tráng nghĩ, cảm thấy giống khoai này có đủ loại cũng không tệ lắm, hơn nữa giống khoai lang này có vẻ dễ trồng, không giống như cây bông phải bắt côn trùng, bấm ngọn, tỉa cành chăm sóc tỉ mỉ, bắp, đậu lúc thu hoạch phải vận chuyển cũng vô cùng không thuận tiện, cho nên so sánh thiệt hơn, cũng may nhà cách ruộng cũng không xa lắm, xa nhất cũng khoảng một cây, đi nhanh một chút có thể về.
Ban đầu là chọn giống khoai lang, bởi vì còn phải so sánh nơi nào phì nhiêu, Đại Tráng dọn dẹp lại trong viện, dùng xẻng bới tung, đem đất tản đều, phơi đầu, kiểm tra các loại rau dại trên đất, ví dụ như rau hẹ, hành, cây tể thái, rau sam thì chỉ có thể ăn được không cần bỏ.
Việc gần xong, tháng hai cũng trôi qua, tháng ba liền bận rộn, trừ bỏ loại bông trồng tháng tư, các loại khác đều phải trồng vào tháng ba. Lần trước sau khi tập hợp trở về, Đại Tráng tuy nhớ lời Triệu Tử Dương nhưng vẫn không có nhiều thời gian đan giỏ, tối mỗi ngày chỉ đan được khoảng một hai cái, trong lúc đó còn dành chút thời gian dạy Ngốc Tử cùng Nhị Tráng biết chữ, Đại Nựu Nhi thỉnh thoảng cũng bắt chược học theo. Lúc trước khi cha mẹ gặp chuyện không may, Đại Tráng từng tới học đường cũng học được một năm. Học đường kia chỉ có một vị phu tử, cũng là phu tử duy nhất ở các vùng xung quanh, phải dựa vào tiền trả công của hơn hai mươi đứa học trò. Chuyên ngành Đại Tráng học kiếp trước chủ yếu là Hán ngữ cổ, trở về quá khứ, tuy rằng biết ít cái dùng được, thế nhưng không có cách cũng như tiền tài để chuyển chuyên ngành, chỉ có thể tiếp tục học, bên này chữ phồn thể cũng không làm khó được Đại Tráng, hơn nữa cũng từng học qua một năm, dạy mấy đứa nhỏ cũng không sợ không được.
Đại Tráng dạy chữ cho mấy đứa nhỏ cũng không giống mọi người là bắt đầu từ sách cổ đại vỡ lòng Tam Tự Kinh mà là áp dụng phương pháp giáo dục hiện đại, từ chữ đơn giản nhất bắt đầu, kim mộc thủy hỏa thổ nhật nguyệt này đó.
Ngày hai tháng ba là thời gian ước định với Triệu Tử Dương, Đại Tráng để cho Ngốc Tử về nhà một ngày, dẫn theo Đại Nựu Nhi cùng Nhị Nựu Nhi đi.
Đại Nựu Nhi cùng Nhị Nựu Nhi vui vẻ luyến tiếc thế nhưng vẫn lấy dây buộc tóc lần trước Đại Tráng mua cho mấy bé ra, thắt thành hai bím tóc, Đại Nựu Nhi là màu xanh nhạt, còn Nhị Nựu Nhi là màu vàng nhạt, hai dây buôc màu hồng kia dĩ nhiên là danh cho Tam Nựu Nhi.
Ngoài dựa theo theo lời Triệu Tử Dương yêu cầu làm năm sáu chục cái giỏ lớn bằng bàn tay, Đại Tráng đem mấy cái giỏ lần trước bán chưa hết theo, tính bán tiếp ở Bắc thị.
Kém nửa khác nữa tới giờ mùi, Đại Tráng tới cửa hàng hẹn lúc trước, tránh phải đến muộn, dù sao cũng là người buôn bán.
Trong quầy hai người làm còn nhớ Đại Tráng, vui vẻ để Đại Tráng ở sau quầy chờ.
Đại Tráng nhình chung quanh cửa hàng một chút, nhìn thấy hơn phân nửa trang sức đã đặt gọn gàng trên quầy, trong lòng thầm giật mình. Trên giỏ dùng vải dệt trang trí đủ kiểu, có loại đơn giản chỉ là dùng vải xanh quấn quanh, có loại thì tỉ mì dùng vải bông làm mấy đóa hoa nhỏ gắn lên... Quan trọng nhất là không có cái giỏ nào giống cái giỏ nào, vừa nãy có một cô nương mới lớn vào mua đồ, chọn trúng trang sức đằng điều đặt trong giỏ được trang trí bằng cách quấn quanh dây buộc màu hồng, Đại Tráng trộm để ý, không ngờ lại bán được hai mươi văn tiền một cái.
Lúc Triệu Tử Dương vào, Đại Tráng đang cẩn thân quan sát mấy cái giỏ có thể nhìn ra bộ dạng ban đầu, trong lòng thầm bội phục suy nghĩ nhanh nhạy của ông chủ.
“Thế nào, trang trí như vậy không tệ đi!” Triệu Tử Dương ngẩng mặt nói.
Đại Tráng lúc này mới chú ý tới ông chủ nhỏ kia đã tới, vội vàng đi ra quầy nghênh đón, một bên đáp lời Triệu Tử Dương, một bên đem mấy giỏ ra lấy.
Triệu Tử Dương nhận lấy nhìn, vừa lòng gật gật đầu hỏi: “Vẫn là bốn văn tiền một cái?”
Đại Tráng lúng túng một chút, lập tức gật đầu, kì thật giỏ nhỏ kia, tuy hơi tốn công đan, nhưng thời gian cũng khá ngắn, Đại Tráng lúc đầu cũng không trông cậy vào việc có thể bán bốn văn tiền một cái.
Triệu Tử Dương bảo hai người làm kiểm tra sổ sách, lại chú ý tới mấy giỏ chưa bán lần trước trong túi, cũng dặn người làm lấy hai mươi cái, sau đó sảng khoái để cho người làm thanh toán tiền, lần này mang đến năm mươi sáu cái giỏ cùng vời hai mươi giỏ bình thường, tổng cộng là hai trăm sáu mươi bốn văn tiền.
Đại Tráng sau khi lấy tiền, có chút ngượng ngùng nói: “Ông chủ nhỏ, cái kia, tháng sau có việc bận, có thể không có nhiều thời gian đan giỏ, có thể hai tháng tới ta mới đến được.”
Triệu Tử Dương không để ý nói: “Ta họ Triệu, ngươi gọi ta là Triệu tiểu ca là được, không cần xưng hô cái gì ông chủ này ông chủ nọ, ngươi lúc đó đưa lại đây cũng được, nhưng không thể quá ba tháng, lúc ta không có ở đây, già Tào sẽ gặp ngươi.”
Đại Tráng tất nhiên là ngàn lần đồng ý, cùng với người làm họ Tào bàn bạc thời gian lần sau đến, xác định là ngày hai tháng năm lại tới.
“Vậy không phiền các ngươi buôn bán, ta đi trước đây.” Đại Tráng khách khí nói.
Hai người làm cũng không tiễn Đại Tráng, vội vàng đón khách.
Đại Tráng vụng trộm sờ mấy gói tiền cứng trong ngực, trong lòng vô cùng cảm kích Triệu Tử Dương, tuy rằng mình hắn có thể trong lúc hứng khởi muốn kiếm tiền bằng cách đan giỏ, nhưng thật sự là lúc khó khăn giúp đỡ mình, thôi, về sau có cơ hội phải báo đáp ân tình này..