Khang Duật bắt đầu ghen tị với những cảnh vật này rồi vì nó đoạt đi tầm mắt của cô. Anh đi đến nắm tay rồi khẽ gọi cô, tạm thời làm giảm đi sự chú ý
“Trông đẹp thế sao em?”
“Vâng.”
“Có gì đặc biệt chứ? Còn không đẹp bằng em.”
Khang Duật cưng chiều ngắt sống mũi nhỏ như bạch ngọc của cô một cái sau đó ôm cô ngồi lên đùi của mình, tay lấy trái quýt trên bàn.
“Anh đã gọi thức ăn chưa?”
Mễ An ăn quýt anh lột, mơ hồ không rõ hỏi.
“Ừm, em đó, ăn giống một con mèo miệng dính đầy.”
Khang Duật cười cưng chiều nói sau đó cầm khăn giấy lên giúp cô lau miệng.
“Là quýt này quá ngọt, anh thử xem.”
Mễ An bốc một múi đưa trước miệng anh, đợi anh ăn, nhưng không ngờ người đàn ông này thật không đúng đắn, cả ngón tay cô mơ hồ cũng ngậm trong miệng. Đầu lưỡi anh lướt nhẹ xung quanh ngón tay làm cho cô tê dại rụt người lại.
“Ừ rất ngọt, ăn thật ngon!”Khang Duật cười tà nói, còn tỏ vẻ chưa thoả mãn.
“Không đúng đắn.” Mễ An nói thầm một tiếng sau đó tiếp tục ăn.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, phục vụ ra vào tấp nập thoáng chốc các món ăn rực rỡ sắc màu đã đầy ắp trên bàn, Mễ An chớp chớp mắt, được thấy một bàn ăn nhiều món như thế này cũng là lần đầu tiên của cô.
“Nào, uống bát canh trước đã.”
Khang Duật cầm lấy chén canh dịu dàng đưa đến cho cô, Mễ An tiếp nhận nhẹ nhàng húp vào một muỗng. Nước canh nóng ấm trôi qua cổ họng cả thân thể liền nhẹ nhõm vô cùng, hương thơm mùi vị thanh đạm như khiến người uống cảm thấy đang đứng giữa một cánh đồng lúa thơm ngát vô tận. Cầm đũa lên cô gắp miếng thịt cá cẩn thận gỡ ra xương nhỏ li ti rồi bỏ vào chén anh, Khang Duật cười xoà, muốn thay đổi thói quen một chút chăm sóc cho cô nhưng vẫn luôn là Mễ An chu đáo.
Không gian rơi vào trầm tĩnh, ở ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót rất nhỏ phải để ý thật kĩ mới nghe được nhưng Mễ An lại nghe thấy rất rõ ràng, từng bước gót giày đều nện trên hành lang phát ra tiếng cộc cộc rất khó chịu và chói tai. Tiếng động đó ngày càng đến gần, ngày càng ma mị và ghê rợn, Mễ An đột ngột rùng mình ở xương sống thấp thoáng lạnh lẽo. Mễ An theo giác quan mách bảo ngẩng đầu muốn nhìn thấy xem chủ nhân đó là ai, lại có tiếng bước chân kì hoặc như thế.
Bóng dáng thon thả phảng phất ở ngưỡng cửa, váy đen sẫm màu phất phơ đơn điệu ôm lấy thân thể mảnh mai, đôi giày cao gót màu đỏ thẫm chính là thủ phạm gây nên toàn bộ những tiếng kêu khó chịu khi nãy. Tất cả đều bình thường cho đến khi ánh mắt chạm đến phần trên, mái tóc được nhuộm màu nâu sành điệu, có chút gió nên làn tóc bị hất ra sau lả lướt đung đưa trong không khí. Nửa gương mặt quen thuộc được che phủ bởi cặp kính râm, còn có khoé miệng nhếch lên đầy ẩn ý lộ ra trước tầm mắt của Mễ An, mặc dù chỉ là một góc nghiêng khá mơ hồ, mặc dù cái dáng vẻ đó lướt qua thật nhanh nhưng cô chắc chắn rằng đó là Chu Hy!
Phản ứng đầu tiên là Mễ An lo sợ nhìn anh, thật may là anh ngồi xoay lưng về phía cửa cho nên không thấy chuyện xảy ra vừa rồi. Bàn tay cầm đũa run lên không thể nắm chắc được nên bộ đũa rơi thẳng xuống thảm dưới sàn, Mễ An vội vã đẩy ghế đứng lên liếm liếm môi nói một câu rồi đi nhanh ra khỏi phòng
“Em...đi vệ sinh một chút.”
Hai chặng lông mày chau lại lập tức nhìn theo bóng dáng cô đi, tại sao anh lại cảm thấy có gì không bình thường chứ? Chắc có lẽ do cô khó chịu nên mới hối hả như vậy…
“Đợi một chút, dừng lại đi…”
Mễ An nện bước chân chạy bước nhỏ đuổi theo bóng lưng của Chu Hy, cho đến khi đã ra đến sân sau của nhà hàng khá vắng người cô ta mới chịu dừng lại. Mễ An dừng lại thở hồng hộc, vẫn là bóng lưng như cũ cô ta không chịu quay mặt lại.
“Tôi...biết chị là Chu Hy!”
Ngay lúc này, Chu Hy kéo cặp kính râm xuống xoay người lại cười cười, dưới bóng đèn của nhà hàng cùng với ánh trăng sáng rỡ rọi xuống, cả khuôn mặt của cô ta hiện hữu rõ ràng trước mắt cô.
“Wow, thật đáng ngạc nhiên, nhận ra tôi luôn à?”
Cả người Mễ An cứng đờ không chút phản ứng, sắc mặt thì đã dần tái nhợt không chút huyết sắc—Chị ta thật sự đã quay về! Cô đã biết trước rằng người này là Chu Hy. Tại sao khi lại lần nữa đối mặt trực diện, Mễ An lại yếu hèn mà lo sợ, sợ rằng những tư vị ngọt ngào những ngày tháng hạnh phúc mơ mộng vừa qua sẽ bị cô ta đoạt đi hết, sợ rằng mình phải nhường lại thân phận mà mình đã cướp lấy này cho chính chủ nhân của nó! Ngón tay cô run rẩy, cất giọng trầm khàn
“Chị...chị về khi nào vậy?”
Chu Hy cười yêu mị, bước chân tiến đến gần cô giày cao gót cố tình nện mạnh xuống nền nhà, Mễ An nhắm mắt lại che nhẹ tai mình sợ hãi cúi đầu. Cô ta đưa tay ra, cô sợ chị ta sẽ đánh mình cho nên rụt đầu né tránh nhưng Chu Hy lại nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc mềm mại mỏng manh, ban đầu là dịu dàng sau đó mạnh mẽ chà xát nó. Khoé miệng vẫn giữ nụ cười xinh đẹp nhưng lại đầy ma mị và huyền bí, mắt của cô ta chỉ toàn là bóng đen vô tận, khiến cho đối phương không thể nào đoán được tâm tình lúc này.
Đôi môi màu đỏ thẫm uyển chuyển dừng lại ở bên tai Mễ An
“Đã lâu không gặp, cô sống tốt quá nhỉ? Em gái mưa?”