Đuổi Phát Tài rời đi rồi, Diệp Tuệ nói với Tần Vũ Hàng muốn nhân lúc trời còn không quá lạnh đi ra ngoài đi dạo.
“Chỉ ở mấy cái huyện thành chung quanh Bình Châu, sẽ không đi quá xa, tướng công, ta nghe nói huyện Sa bình có hồ trăng non, chất nước thuần tịnh có thể so với đám mây trên trời còn xanh hơn. Huyện Bích vân là một vùng đại thảo nguyên mênh mông, dê bò kết thành hàng đàn cùng lạc đà hoang dã đi xuyên qua lại, cảnh tượng đồ sộ mà mênh mông cuồn cuộn. Lại hướng đi xa là một vùng đại sa mạc, so với sa mạc lúc chúng ta tới Bình Châu đi ngang qua còn muốn lớn hơn, mọi người gọi nó là biển tử vong, Tây Vực thương nhân nhất định phải có người dẫn đường ưu tú nhất dẫn dắt mới dám tiến vào trung tâm sa mạc, bằng không dưới tình huống tìm không thấy nguồn nước, liền có khả năng bị biển cát mênh mông cắn nuốt hết, biến thành một đống xương khô.”
“Hoa Hạ cảnh đẹp vô số, từ đế đô dọc theo đường đi thấy được rất nhiều, như thế nào còn chưa có xem đủ?”
“Ta ở Sở Vương Cung thời gian quá dài, muốn nhân trước lúc hồi đế đôđi ngắm khắp nơi, mỗi nơi đi một chút, nếu chàng không bồi ta, vậy cho Thập ca cùng Thập Nhất bồi ta cùng đi.” Diệp Tuệ ngưng mắt, dùng chiêu uy hiếp.
Tần Vũ Hàng cười đến mi mắt cong cong, ôm nàng vào trong ngực: “Vi phu không dám không bồi nương tử, chỉ cần nàng muốn, cho dù là ánh trăng trên trời ta cũng hái xuống cho nàng.”
Vào lúc ban đêm, Tần Vũ Hàng ngủ ở Cẩm Hoa Đường, bởi vì ban ngày đi giao lương thực nộp thuế, buổi tối thành thành thật thật ngủ.
Bởi vì dự tính ra cửa du ngoạn, Tần Vũ Hàng dùng thời gian hai ngày làm công tác chuẩn bị, các loại đồ dùng sinh hoạt, lều trại nghỉ chân, xe ngựa, cùng hạ nhân phụng dưỡng đi theo dọc đường …… Cuối cùng lấy ra vương hiệu vương phủ, dùng danh nghĩa Hoàng Phủ Trạch Đoan từ quân đội điều tới năm trăm cấm quân đi theo bảo hộ.
Ba ngày sau khi trời còn sớm, Diệp Tuệ người mặc một bộ váy dài đơn giản mà đường hoàng màu lam nhạt, lên một chiếc xe ngựa xa hoa, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cưỡi tuấn mã thượng cấp một tả mộthữu bảo hộ, Tần Vũ Hàng lên xe ngựa Diệp Tuệ, Mặc Kỳ ôm Hằng Đình lên một chiếc phía sau.
Người đi trên đường rất đông, đều vì một ngày mới mà bận rộn, thấy Sở Vương Cung uy nghi đều tự động nhường đường.
Diệp Tuệ vén mành lên xem xét một lát, liền nằm ở trên thảm nỉ lông nhắm mắt dưỡng thần, nàng kiếp trước đều có thói quen dậy trễ, cái thói quen này từ sau khi xuyên qua cũng không sửa đổi. Sáng nay vì đira ngoài, thức dậy quá sớm, thân mình có chút mệt, gối đùi Tần Vũ Hàng chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.
Tần Vũ Hàng hôn một cái ở trên mặt nàng, vì không muốn cho nàng bị xóc nảy đánh thức, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, dọc theo đường điđể tâm chăm sóc.
Địa giới Bình Châu vô cùng to lớn, cưỡi xe ngựa, hơn mười ngày cũngđi không hết.
Buổi chiều ngày hôm sau, trên một vùng bình nguyên rộng lớn dựng lều trại dừng chân, các quân sĩ nhóm lửa trại, làm thịt mấy con dê mang theo, rồi rửa sạch bỏ lên giàn hỏa nướng! Diệp Tuệ từ trên xe bước xuống lại gần một chút, các quân sỹ đều buông việc trong tay, hai tay ôm quyền động tác nhất loạt hành quân lễ theo nghi thức quân đội.
Về quân lễ theo nghi thức quân đội, vẫn là Diệp Tuệ đề nghị với Hoàng Phủ Trạch Đoan, quân nhân mặc quân trang, nhất định phải hành quân lễ, quân đội giỏi phải có khí phách quân đội, nam nhi dưới đầu gối có vàng, không được dễ dàng quỳ xuống.
Diệp Tuệ lấy ra tư thái đoan trang nhất, nhẹ nhàng xua tay, cho mọi người miễn lễ, quay lại công việc.
Quân đội đều hiểu rõ ràng về cải cách quân sự Tây Bắc và tiêu diệt Tây Đột Quyết tiến công, vị thái tử phi tuổi trẻ này công không thểkhông tính, đối với nàng vô cùng tôn kính.
Ăn cơm xong, Tần Vũ Hàng cho người dắt tái tuyết tới, ôm Diệp Tuệ cưỡi lên, ở trên thảo nguyên thả ngựa đi rong.
Tái tuyết chính là con ngựa trắng Hoàng Phủ Trạch Đoan phái người từ đế đô đưa tới cho nàng, bởi vì toàn thân tuyết trắng, được Diệp Tuệ đặt tên là tái tuyết.
Ngồi trên lưng ngựa, được Tần Vũ Hàng từ phía sau ôm lấy, nhớ tới ngày ấy ở trại nuôi ngựa cùng Lão Thập lần đầu tiên hành phòng, trênmặt có chút nóng lên, đôi mắt hơi hơi thoáng nhìn, thấy đương sự vừa nhắc cùng Lão Thập Nhất phóng ngựa từ phía sau đuổi theo, phía sau nữa là một đội ba mươi người thân vệ quân.
Diệp Tuệ biết bọn họ không yên tâm, liền cũng không để ý tới.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, bầu trời phía tây còn chìm trong mộtvùng ửng đỏ, không trung đã lộ ra bóng dáng vầng trăng khuyết cong cong.
“Chiến trường xem xuân thu, lập tức thưởng minh nguyệt.” Nàng nhớ tới câu thơ này, mình lần đầu tiên xem tiểu thuyết võ hiệp đọc được, nam chính trong sách si tình đến vui buồn lẫn lộn, giữ gìn trong lòng nữ tử đã chết mà yêu không hối tiếc, hoàn toàn làm nàng thân là nữ nhi, tâm mềm đi, nhiều năm về sau nằm mơ đều muốn tìm một bạn trai giống nam chính trong sách như vậy, đáng tiếc không như mong muốn.
Nàng liếc mắt nhìn Tần Vũ Hàng phía sau một cái, dư quang từ trênngười hắn xẹt qua, dừng ở trên người hai gã thị vệ nơi xa, thần trí đitheo ánh trăng tới mấy ngàn dặm ở ngoài đế đô, ở nơi đó có hai nam tử lỗi lạc bất phàm đang chờ nàng trở về.
“Tần đại ca, ta thực hạnh phúc vì cuộc đời này có chàng, chờ trở lại đế đô, chúng ta sinh hài tử đi!” Diệp Tuệ nhớ rõ Tần gia đại tẩu không thể sinh đẻ, người nhà Tần gia nhất định rất vội vàng hy vọng đời sau, vòng tay ôm nàng trên hông vô cùng ấm áp, bên tai vang tiếng hắn ôn tồn: “Sinh hài tử giống Hằng Đình như vậy, nếu là long phượng thai càng tốt.”
Thời đại này tỷ lệ nữ nhân sinh song thai rất cao, nhưng đáng tiếc nàng lần đầu chỉ sinh một mình Hằng Đình, huyết mạch hoàng thất sau này giống như đơn bạc một chút. Nhưng Diệp Tuệ không muốn sinh thêm cho Hoàng Phủ Trạch Đoan, nàng không muốn trở thành cái máy sinh hài tử.
“Mau xem, đó là cái gì?” Tần Vũ Hàng một ngón tay chỉ phía trước, gỡ xuống cung tiễn trên lưng ngựa, giương cung cài tên, đột nhiên bắn vọt tới phía trước, không đề phòng bị Diệp Tuệ đẩy khuỷu tay, mũi tên nghiêng nghiêng bay ra đi.
“Làm sao vậy nương tử?”
“Mau ôm ta xuống, nhìn xem nó có bị thương hay không?” Diệp Tuệ đãthấy rõ phía trước hình dạng con vật, màn đêm vừa mới buông xuống, còn không phải thực tối, ngoài mấy mười mét cảnh vật rõ ràng ánh vào mi mắt, một con Hắc Lang ngẩng đầu đứng ở trong bụi cỏ. Tuy rằng không dám cam đoan chính là Hắc Lang nàng bốn tháng trước gặp được, nhưng không thể mạo hiểm để nó bị bắn chết.
Diệp Tuệ được Tần Vũ Hàng bế xuống lưng ngựa, đi đến gần hắc ảnh, giống như người nước ngoài tò mò nhìn người trong nước hay người Trung Quốc tò mò nhìn người nước ngoài, đều cảm thấy bộ dáng đối phương không sai biệt lắm, loài người nhìn sói cũng có vấn đề tương tự.
Diệp Tuệ nghi hoặc đánh giá nó: “Ngươi có phải là con ngốc lang haykhông?”
Có thể xuất khiếu linh hồn Hắc Lang, có thể xuyên qua thời không Hắc Lang?
“Nương tử để ý, đừng để nó làm bị thương.” Tần Vũ Hàng che ở trước người nàng. Lão Thập Nhất cũng là người đêm đó chứng kiến, đi tới, hết xem xét lại nhìn, đối với một quý tộc ở đế đô lớn lên, càng khôngthể phân biệt diện mạo động vật.
Hắc Lang ngẩng đầu, khinh miệt liếc mắt nhìn nàng một cái, liền dời đitầm mắt.
Tiểu tử, dám xem thường ta, xem ta như thế nào thu thập ngươi? Diệp Tuệ từ khi làm Vương phi, còn không có ai dám lên mặt với nàng, cắn răng nói: “Tuy rằng ngươi không thừa nhận, ta cũng biết ngươi chính là con ngốc lang kia, làm sao vậy, là già rồi, bị bệnh, bị phế đi, canh giữ tại chỗ này muốn đến cậy nhờ ta đúng không?”
Hắc Lang nhắm hai mắt lại, căn bản khinh thường lời nàng.
Được lắm, ngươi dám khinh rẻ ta? Diệp Tuệ đôi tay đặt ở trên cổ nó, tìm kiếm vết sẹo mấy tháng trước, lực tay có chút thô lỗ, bắt lấy lông nó, thấy nó quật cường bất động, nhớ tới cái cảnh trong mơ chân thật, lá gan càng thêm lớn, liền níu cổ nó, lớn tiếng nói: “Người tới, lấy cây đuốc tới.” Nghĩ nghĩ, nói với Hắc Lang: “Ngươi đừng sợ, ta không định ăn thịt lang nướng, ngươi quá già rồi, thịt nhất định thực dai, rất khó ăn, ta là muốn dùng cây đuốc chiếu rọi nơi này của ngươi coi có mộtvòng sẹo hay không.”
Hắc Lang tựa hồ chắc chắn Diệp Tuệ sẽ không thiêu chết nó, biểu hiệnkhí định thần nhàn.
Mấy nam nhân đều khẩn trương vây lại đây, tay ấn chuôi kiếm, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Hắc Lang, chờ nó hơi chút vừa động, lập tức phát ra tấn công một kích. Hắc Lang giống như thông hiểu nhân tính, vẫn phối hợp không nhúc nhích, nhưng trước sau vẫn ngẩng cao đầu, một bộ sắc mặt kiêu ngạo.
Diệp Tuệ dưới ánh đuốc, rốt cuộc phát hiện một vòng vết sẹo ở dưới lông cổ nó, nàng kiếp trước có nuôi hai con chó, đối với động vật họ khuyển có hảo cảm, thấy vết sẹo, nhớ tới đêm đó cảnh trong mơ chânthật, hoan hô một tiếng, ôm cổ nó. “Ha ha, ngốc lang, quả nhiên là ngươi.”
Hắc Lang buồn bực kép mí mắt, ở trong mắt cái loài người ngu xuẩn này, chính mình như thế nào liền vẫn luôn thành ngốc lang?
“Ngốc lang, ngươi đi theo ta đi, về sau ta nuôi ngươi, đừng ở bên ngoài gió thổi mưa xối, bản thân ngươi lại có chút ngốc, nếu là lạikhông cẩn thận rớt vào bẫy rập thợ săn bố trí, vạn nhất bị người lột da, trở thành một bữa ăn ngon trên bàn không phải thực oan uổng.”
Diệp Tuệ được Tần Vũ Hàng một lần nữa bế lên lưng ngựa, nói với Hắc Lang đi theo trên mặt đất: “Chúng ta nếu đã là bằng hữu, ta không thể cứ kêu ngươi ngốc lang, nên vì ngươi đặt một cái tên dễ nghe mới đúng, à, để ta nghĩ lại, ngươi một thân da lông đen nhánh, lại là lang tộc, nếu không ta kêu ngươi Hắc Lang đi, vừa ngầu vừa dễ nghe.”
Tần Vũ Hàng buồn cười, điểm điểm chóp mũi thê tử: “Tên này đích xác rất dễ nghe, nương tử thực sự giỏi.”
“Đó là đương nhiên.” Diệp Tuệ da mặt dày: “Ta từ trước có nuôi hai con cẩu cẩu, đều là mua từ cửa hàng chuyên bán danh khuyển ngoại quốc, đáng tiếc không nuôi sống được lâu.” Thần sắc ảm đạm mộtchút, nhìn Hắc Lang: “Chỉ mong ngươi tương đối dễ nuôi, cũng đừng kén ăn, ta không tìm được chỗ để mua lương thực cho chó để cho ngươi ăn đâu, ai, động vật họ khuyển phiền toái quá.”
“Nương tử lại ngớ ngẩn à?” Tần Vũ Hàng nhăn mặt nói: “Nhìn con Hắc Lang này không khó nuôi, nó hẳn là thích ăn thịt tươi.”
Trở lại doanh địa, Diệp Tuệ liền đem Hắc Lang giao cho Lão Thập Nhất, hắn đã từng ra tay đem Hắc Lang từ bẫy rập lên, là người tốt nhất để chọn.
Nhưng không ngờ Hằng Đình mười bốn tháng là người thứ nhất thấy Hắc Lang liền chạy tới, có lẽ hài tử còn nhỏ như vậy chưa hiểu đến động vật to lớn nguy hiểm, có lẽ Hắc Lang yêu thích sự đơn thuần của tiểu hài tử, thế nhưng thực nguyện ý để Hằng Đình tiếp cận nó.
một người một lang thực mau kết giao bằng hữu.
Diệp Tuệ không yên tâm, cố ý ở trong đám thân vệ tuyển bốn tên thân thủ tốt, thời khắc không rời chăm sóc.
Hằng Đình sớm đã tập đi xong, cũng có thể phát ra đơn âm rõ ràng, Lão Thập Nhất ôm hắn để trên lưng hắc lang, thân mình nho nhỏ cưỡi bên trên, hai tay nắm lấy lông tóc trên lưng lang, cười đến hi hi ha ha: “Nương, nhìn xem……”
Diệp Tuệ xem xét kỹ một trận, cho một câu lời bình: “Hai tên ngốc.”
Trở lại lều trại, Mặc Kỳ rửa tay chân cho nàng, dùng nước ấm chà lau toàn thân, đem tóc dài rối chải ra, nàng hiện tại đầu tóc đã rất dài, ngâm nga hát, mặc một cái áo ngủ tơ mỏng tuyết trắng ngồi xếp bằng ở trên thảm.
“Mặc Kỳ, đi mời Tần cô gia đến.”
Mặc Kỳ đáp ứng, nhưng đi ra ngoài trong chốc lát, tiến vào lại là Lão Thập cùng Lão Thập Nhất, ông hầm ông hừ của nàng.
“Các chàng sao lại tới?”
“Tần công tử nói hắn đã chiếm hữu nương tử mấy ngày nay, đặc biệt đem quyền lợi thị tẩm đêm nay nhường cho chúng ta.”
Lại là cái loại tiền hậu giáp kích nữa sao? Diệp Tuệ trên mặt nhiễm mộttầng ôn nhuận ánh sáng, đã một tuần không được bọn họ hầu hạ, từ lúc sau nguyệt sự…… Nàng có chút chờ mong cảm giác bị bọn họ gắt gao vây quanh.
“Tắm rửa xong chưa?”
“Nương tử yên tâm, ta vừa mới lau một lần.” Ra cửa bên ngoài khôngcó thuận tiện tắm rửa, biết nàng có thói quen ở sạch, mỗi lần hành phòng đều phải rửa sạch sẽ.
Hai nam nhân cởi giày, đi tới, một tả một hữu ngồi ở hai sườn nàng, Lão Thập vén lên vạt áo nàng, đem nàng ôm để trên đùi hôn môi, tay trái ôm lấy eo nàng, tay phải bóp chặt một đóa đẫy đà của nàng, bên kia cũng bị Lão Thập Nhất ngậm trong miệng, váy bị cỡi xuống, nữ tử lả lướt tuyết da trơn mềm bị hai nam nhân xoa tới xoa lui, nổi lên mộtmảnh ửng hồng.
Kế tiếp, tựa như lần đầu tiên ở nhà thuỷ tạ đinh lan tư thế 3P.
Lão Thập ôm nàng cưỡi lên người mình, dùng cái sưng to của mình lấp đầy hư không nàng, hai tay nâng lên tuyết đồn kiều mềm, chậm rãi nâng lên, hung hăng đâm vào phía trước, Diệp Tuệ a a kêu ra tới: “Đừng quá đâm sâu vào trong, của chàng thật sự quá lớn…… Ta đau quá……”
“Mỗi lần đều nói lời này, nương tử, nếu ta thả chậm động tác, nàng lại muốn gấp gáp.” Lão Thập động tác vẫn là chậm lại, bởi vì hắn phải đợi cho huynh đệ ở phía sau nàng chuẩn bị sẵn sàng.
Diệp Tuệ ôm cổ nam nhân phía trước thở gấp, dị vật trong cơ thể thập phần nhẹ nhàng chậm rãi cọ xát, thắp lên một ngọn lửa tình, đều tụ tập ở bụng nhỏ nghẹn đến không thể thư giải, nàng không ngừng uốn éo tuyết đồn, tràn ngập cầu xin: “Tướng công, cho ta……” Lão Thập thân mình run lên, thiếu chút nữa khống chế không được chính mình, nàng rất ít khi kêu hắn tướng công, mỗi lần kêu như vậy đều làm hắnchịu không nổi, dùng sức đâm phía trước, ôn nhu nói: “Nương tử chờ.”
“Ưm!” Diệp Tuệ cắn cắn môi, lúc này cảm thấy một căn dị vật khác tiến vào trong cơ thể mình, căng ra hành lang nhỏ hẹp của nàng, từng chút đâm vào.
“Thoải mái không? Nương tử?” Phía sau truyền đến thanh âm Lão Thập Nhất, một đôi bàn tay to vòng qua tới hung hăng bóp một đôi ớt mềm, đem chúng nó véo qua lại đến biến hóa hình dạng.
“A a…… Ưm ưm……” Trong cơ thể chồng chất tình triều càng tích càng cao, Diệp Tuệ chỉ còn một cái ý tưởng: Ta muốn, mau cho ta…… Cho ta…… Đem tình triều nhỏ vụn này hội tụ cùng nhau, muốn lên đỉnh sáng lạn kia. Run rẩy, thở dốc, căng thẳng… Theo hai nam tử trừu động càng lúc càng nhanh, nàng cũng gắt gao kẹp lấy hai cự vật, cắn chặt môi dưới, biết sắp tới rồi, vì thế nhắm mắt lại, chỉ chờ đợi mộtkhắc mất hồn kia ập tới, bỗng nhiên đôi mắt mở lớn, “A a!” Nàng há mồm hô ra tới, bị hai nam nhân kẹp lấy thân mình phát ra chấn động kịch liệt.
“Nương tử, ta yêu nàng…… Ta biết nàng tới rồi…… Lại tới thêm mộtlần…… Ngoan…… Ta biết nàng làm được……”
“Tướng công… tướng công… Ưm… ưm… thật đã quá… Làm ta đã chếtđi… Ưm…”
………………
“Mặc Kỳ, lều trại không cách âm.”
Tần Vũ Hàng từ lúc dỗ Hằng Đình ngủ say, nhíu mày nói một câu, lại thấy Mặc Kỳ một bên đầy mặt ửng hồng, áo ngủ tơ lụa mỏng manh bị mồ hôi tẩm ướt, giữa háng phồng lên lều trại nho nhỏ đỉnh đầu …… Tần Vũ Hàng lắc đầu, chính bản thân mình nghe tiếng thê tử kêu xong cũng không chịu nổi, huống chi Mặc Kỳ định lực không cao.
“Lo chăm sóc tốt cho tiểu thế tử, đêm mai cho ngươi bồi nương tử thị tẩm.” Tần Vũ Hàng đi ra trước cửa, vén mành, ra khỏi lều trại.
Mặc Kỳ hưng phấn tay đều run rẩy, tưởng tượng đến chủ nhân âu yếm tư thái kiều mị ở dưới thân, giữa háng lại lớn vài phần, vội vàng đứng dậy tìm nước lạnh tưới tắt lửa tình, hắn nghĩ đến, vắng chủ nhân mộtmình động dục thực một loại hành vi phản bội và đáng xấu hổ.
Tần Vũ Hàng đi ra bên ngoài lều trại, đang muốn đi đến chỗ ở của mình, liếc mắt một cái về phía lều trại ái thê, lại thấy khe cửa hé lộ ra ánh sáng mỏng manh, bên trong vang tiếng thê tử yêu kiều rên rĩ khi đứt đoạn khi liên tục, cùng với tiếng nam tử gầm rống từng đợt bay ra.
Nơi xa, những quân sĩ đó đứng gác tựa hồ cảm thấy cái gì, đều đỏ mặt tía tai thân thể căng thẳng.
Tần Vũ Hàng lúc này, lại có chút hối hận tự mình hào phóng.
Nhưng làm một chính phu, nếu làm không được công chính, như thế nào có thể duy trì một gia đình hoà bình ổn định?
Tần Vũ Hàng vô tri vô giác bước nhẹ lại gần khe cửa, liếc mắt nhìn vào trong.
hắn mở lớn mắt nhìn ba người đang quấn chặt lấy nhau cùng gào thét lên đỉnh. Chỉ mất vài khắc lại lập tức lao vào vòng ân ái mới. Lão Thập đứng dậy đổi cái tư thế ôm phía sau nương tử như cho hài nhi tiểu, cự vật to lớn rõ ràng ghim chặt vào lỗ sau thê tử, lưu loát ra ra vào vào bên trong lỗ sau nàng. Lỗ sau rất hồng hào ướt át vô cùng xinh đẹp dụ hoặc, căng ra như muốn nứt. Khuôn mặt nương tử đỏ hồng mộtmãnh,đôi mắt khép hờ, bờ môi đỏ mộng hơi mở thập phần quyến rũ, thở ra tiếng rên rĩ không ngừng. Lão Thập Nhất hôn một đường từ môi nàng xuống tới đôi phong mềm, sau đó quỳ xuống dưới day cắn lên cách hoa đang cư nhiên khép mở dụ người. Thê tử không biết là đau hay là khoái ý hét ầm lên a một tiếng, sau đó dùng hai tay ôm đầu Lão Thập Nhất không ngừng ấn vào càng sát bụng dưới, miệng nàng mở ra thở dồn dập, thấp thoáng cái lưỡi hồng hào bên trong. Tần Vũ Hàng kiềm nén khát vọng muốn xông vào, đút nam căn đang trướng đau vào miệng nàng, để cái lưỡi nàng an ủi khắp thân căn, an ủi cái lỗ nhỏtrên đầu tròn. Nhưng hắn đủ định lực khống chế, một phần vì khôngmuốn nàng bị vây công quá đông, một phần vì không quen hành phòng cùng người khác, ngoại trừ Đại sư huynh. sự kiêu hãnh của chính phu vẫn là tồn tại trong lòng hắn. hắn có thể để nàng một mình hành phòng cùng các sườn phu khác, cũng không nguyện ý hành phòng cùng lúc với sườn phu.
Bên trong kia lại tiếp tục phát ra tiếng nữ nhân rên to tiêu hồn đoạt mạng, thì ra Lão Thập Nhất đỡ lấy cự vật thô to đâm vào hoa huy*t thê tử, sau đó ra sức đẩy mông dập từng hồi mạnh mẽ, cự vật như xỏ xuyên qua cả cơ thể nàng. Tần Vũ Hàng có chút lo lắng nàng là bị đau hay là không chịu nỗi. Ai ngờ mới vài chục hạ nàng đã hét to lên đỉnh thêm hai lần.
Bọn họ lại để Diệp Tuệ quỳ bò xuống thảm, mông vểnh cao, Lão Thập Nhất quỳ phía sau nàng, đút cự vật cắm sâu toàn bộ vào trong hoa cúc nàng. Nương tử một thân kiều diễm theo cử động của hắn mà di động tới lui, ngẩng đầu định mở miệng thở ra, lại bị Lão Thập đút nam căn khổng lồ vào trong. Tần Vũ Hàng thương xót cái miệng nhỏ của nàng,không biết sẽ mỏi biết là bao nhiêu. Bên trong Diệp Tuệ còn đang mút chăm chỉ đến là ngon ngọt, khiến Lão Thập không khỏi rên lên tiếng.
Hai lỗ của nương tử liền được lấp đầy, nhưng còn hoa huy*t vẫn hưkhông. Tần Vũ Hàng nhìn thấy nàng thỉnh thoảng lại đưa tay nhỏxuống cánh hoa sờ loạn, nghĩ nàng đang khát cầu, hắn trong lòng thựckhông nỡ, bên dưới lại đang trướng đau, đội cái quần lên như lều nhọn. hiện tại nếu bước vào, nằm bên dưới nàng, đem nam căn cắm vào hoa huy*t, lấp đầy hư không cho nàng, có phải nàng sẽ rất thoải mái hay không? Nàng sẽ yêu kiều rên lên rất to sao? hoa huy*t chắcđang trơn trượt ngập đầy dịch lỏng, nhỏ giọt cả ra ngoài, bên trong ấm áp mất hồn như vậy, vì sao hắn phải nhịn. Tại sao hắn phải nhìn hai sườn phu đang mị mắt hưởng thụ khoái lạc, mồm to lại không biết cố kỵ, thở dồn dập ồn ào như vậy, sợ người ta không biết đang sướng khoái sao?
không thể nào, nàng chính là ái thê của hắn, cho dù hắn đè nén được dục niệm trong lòng, vậy còn nàng phải làm sao. không phải hắn đãthề sẽ suốt đời làm mọi thứ cho nàng hạnh phúc sao? Lúc này đây mộttiểu huyệt nàng đang không ngừng mấp máy khát cầu, hắn lại vì kiêu hãnh của bản thân mà phụ lòng nàng.
một giây kia hắn không kìm lòng nỗi, vừa nhấc chân định vén cửa lều bước vào thì thấy Lão Thập Nhất vươn tay lục lọi trong đống quần áotrên thảm lông, lấy ra một cây dương cụ ngọc. Tần Vũ Hàng giật mình, dừng lại bàn tay đang định vén rèm, ghé mắt nhìn chằm chằm bên trong. Chỉ thấy thanh dương cụ bằng bạch ngọc to lớn tinh khắc đầy gân guốc đáng sợ. Lão Thập Nhất vẫn không ngừng đâm cự vật trong cúc huyệt nàng, một bàn tay to cầm dương cụ ngọc, một bàn tay khác vòng bên dưới, sờ nắn cánh hoa, ngón tay thọc vào hoa huy*t ướt nhẹp của nàng, ra sức động mạnh, lôi ra được rất nhiều dịch lỏng, bôi vuốt trên dương cụ ngọc, khiến nó càng sáng lấp lánh. Lão Thập Nhất vừa đem dương cụ ngọc đưa xuống dưới cánh hoa, chậm rãi đút vào bên trong, vừa khàn giọng nói: “Nương tử, thế nào... cái này có đượckhông? Nàng thích sao, nương tử.”
Thấy nương tử hơi cong eo, một giây này Tần Vũ Hàng liền hi vọng nàng sẽ bài xích dương cụ, hay sẽ lấy nó ra, hắn nghĩ sẽ lập tức bước vào chăm sóc lỗ huyệt cho nàng. không ngờ tới nàng trái lại thích ý đến nỗi hừ ngâm to từ trong cổ họng, hạ thân không ngừng uốn éo muốn tăng thêm cọ xát vào dương cụ, cái miệng nhỏ càng thêm điên cuồng cuốn lấy cự vật Lão Thập.
Tần Vũ Hàng nén lòng mà cười khổ rời đi, để lại sau lưng một khônggian lều trại đầy cảnh hương diễm, điên loan đảo phượng đến thâu đêm suốt sáng.
Diệp Tuệ đúng là chưa bao giờ hết say mê hành phòng cùng Lão Thập và Lão Thập Nhất. Hai người mang lại thỏa mãn dục niệm cao nhất bên trong cơ thể nàng. Cảnh đẹp ý vui nếu là chưa đến mức hôn mêsẽ là khó mà dừng lại.