Tề tiên sinh gặplại Vô Mạt, rất là ngoài ý muốn, hơn một năm không thấy thôi, Vô Mạtbiến hóa thật sự không nhỏ. Lúc này vừa vào đông, bên trong mặc y phụcvải bố, eo đeo thắt lưng vải, đơn giản thực tế, mà bên ngoài khoác mộtcái áo khoác da hổ, tỏa ra quý khí tự nhiên phóng khoáng lại lộ ra sơndã nguyên thủy. Mái tóc dài vẫn để xõa trên vai, tùy ý dùng một đoạn dây buộc lên, tóc dài tung bay tạo nét cuồng dã phóng túng, nhưng phầnphóng túng kia lại bị kềm chế thu liễm, khi giơ tay nhấc chân lại có một phần uy nghiêm trầm ổn của vương giả.
Tề tiên sinh ôm quyền cười nói: "Một năm không thấy, ân công đã thay đổi rất nhiều."
Vô Mạt vội thi lễ với Tề tiên sinh, hành lễ xong một tộc nhân bên cạnhnhanh chóng dâng lên một bát canh nóng chiêu đãi quý nhân của Vọng Tộc,Tề tiên sinh nhận lấy bát canh màu đen, hào phóng uống một hơi cạnsạch. Vô Mạt lại đem canh nóng cho Hậu Viêm nhiều ngày không gặp, HậuViêm ra ngoài tìm kiếm Tề tiên sinh hồi lâu, đen đi rất nhiều, chỉ làtinh thần lại rất tốt, cả người thần thái sáng láng giống như mới táisinh. Đợi Hậu Viêm uống canh nóng xong, đoàn người lúc này mới vừa nóichuyện vừa đi tới nhà Tộc Trưởng Vô Mạt.
Lúc về đến nhà, Bán Hạđã dọn dẹp bàn ăn vừa dùng đón khách, tiểu A Thủy cũng mặc vào cái yếmmàu đỏ tươi, đỉnh đầu thắt bím tóc khả ái ngồi trên khuỷu tay mẹ, mà ANặc thì đứng ở một bên đón khách.
Tề tiên sinh biết Bán Hạ, lậptức chào hỏi nàng, lại thấy đứa bé khả ái dễ thương trong lòng Bán Hạ,dùng một đôi ánh mắt long lanh như nước nhìn mình, không cảm thấy cườito nói: "Trong lúc vội vàng, cũng không chuẩn bị lễ ra mắt gì." Nói xong cởi ngọc bội bên hông xuống: "Khối ngọc bội này, nghe nói là vật cáttường, gặp chuyện có thể gặp dữ hóa lành, liền tặng cho đứa nhỏ này đi."
Bán Hạ vốn muốn từ chối, nhưng Tề tiên sinh cố ý muốn đưa, Bán Hạ thấy hắn rất chân thành, cũng liền nhận lấy.
Làm lễ xong, Bán Hạ để A Nặc ôm A Thủy, còn mình thì bắt đầu chuẩn bị chútđồ ăn chiêu đãi khách quý, cái này cũng dễ dàng, những đồ sơn dã vẫnthường ăn, đối với bản thân ngày ngày ăn đã sớm không lạ gì, nhưng vớingười ngoài lại rất mới mẻ.
Các loại gà rừng, lợn rừng hầm nấuvới nấm, các loại quả khô làm đồ ăn vặt giải buồn, lại dùng trứng gà làm mấy cái bánh nướng vàng óng ánh cùng một chút rau dại, rồi hoa quả sinh trưởng mùa đông để làm đồ tráng miệng, còn có cả điểm tâm ngọt làm từsữa đặc vừa làm xong, trà thì dùng trà hoa nhài pha bằng nước suối mớilấy, rồi cả hầu nhi tửu Vô Mạt thường ngày cất ở sơn động sau nhà. Lấyđông nhặt tây cũng ra một bàn thức ăn miễn cưỡng có thể dùng đãi khách.Sau khi vào nhà, phát hiện ghế ngồi không đủ, không thể làm gì khác hơnlà nhanh chóng đến nhà khác mượn ghế đá tới cho đủ.
Thức ăn đượcbê lên thì Tề tiên sinh không khỏi cảm khái, nói mùi vị thức ăn trongnúi đúng là có một phong cách riêng, lại không khỏi hồi tưởng lại tìnhcảnh tới đây lần trước. Chuyện kể lại khiến mọi người vô cùng xấu hổ,không nói người khác, chính Vô Mạt, lúc trước không quan tâm đến ngườikhác, còn vừa mới nhìn người ngoài liền sợ phiền toái vội vàng đuổi đi.Vô Mạt nhớ tới chuyện này, bật cười, cảm thán cực kỳ, hết sức áy náy.
Tề tiên sinh cũng không để ý chút nào: "Ngày đó khuyển tử bệnh nặng, ngàicó thể không để ý quy củ trong lúc nguy nan đưa tay giúp đỡ, có thể thấy được là một người có lòng hiệp nghĩa, đại trượng phu không câu nệ tiểutiết, ngày đó ngài cho dù xa lánh ta, ta cũng biết ngài tất nhiên cóchỗ khó xử của mình. Hôm nay ngài có chuyện cần làm lại có thể nhớ tớita, để ta có cơ hội báo đáp ngài, trong lòng ta rất vui mừng."
Trong bữa tiệc có Phí, Nham, cùng với mấy lão nhân trong tộc, bọn họ nghe nói như thế, trong lòng khó khỏi cảm thấy người này mặc dù là người ngoạitộc, lòng dạ không hề xấu, hoàn toàn không âm hiểm xảo trá giống như phu quân của Nghênh Xuân, lại tăng thêm mấy phần hảo cảm. Mà Hậu Viêm bênngoài lịch lãm đã lâu, gặp được rất nhiều thứ mới lạ, cũng biết rấtnhiều người, đối với Tề tiên sinh cũng biết rất rõ ràng, hiểu cách làmngười của hắn, cũng không thaias quái lạ.
Phí trong bữa tiệc trầm tư một lát, chợt mở miệng nói: "Tề tiên sinh, ta nghe nói ngài du lịchnam bắc, kiến thức rộng rãi, có một việc ta muốn thỉnh giáo một chút."
Tề tiên sinh lúc tới đã nghe Hậu Viêm nói qua về tình hình trong tộc, biết người đang nói chuyện là Phí cũng có địa vị, vội cung kính mà nói: "Phí tiên sinh, mời ngài cứ nói."
Phí nhìn Tề tiên sinh, chậm rãi hỏi "Trước đó vài ngày, có một đám quan binh tới thôn Vọng Tộc chúng ta,bao vây thần miếu, chuyện này tiên sinh có biết?"
Tề tiên sinh gật đầu: "Chuyện này mọi người đều biết, truyền khắp thiên hạ."
Nghe xong lời này, Vô Mạt nhất thời nhíu chặt chân mày.
Phí sắc mặt cũng khó coi, lại hỏi: "Không biết người ngoài nói Vọng Tộc chúng ta như thế nào?"
Tề tiên sinh cúi đầu trầm tư một lát , nhìn sang mọi người, cuối cùng ánhmắt rơi vào trên người Vô Mạt: "Không dối gạt các vị, hiện giờ ngườingười đều biết Vọng Tộc có hồn miếu, thần miếu được lang yêu che chở,nói là bên trong có một thanh bảo kiếm." Hắn dừng lại chốc lát, lại nóitiếp: "Tất cả mọi người đều tin lời đồn, bảo kiếm này chính là Thượng Cổ Thần khí, ngàn năm chưa từng rời vỏ. Nếu có ai có thể rút bảo kiếm nàyra khỏi vỏ ——"
Mọi người nghe, hai mặt nhìn nhau, nghe nói như thế, Phí nhíu chặt mày hơn, không khỏi hỏi "Rút được bảo kiếm ra thì sao?"
Tề tiên sinh trầm giọng nói: "Nghe nói người rút được bảo kiếm, liền cóthể bằng thanh bảo kiếm này vô địch khắp thiên hạ, có thể cải triều hoán đại trở thành Đế Vương, lại có người nói tiến nhập thần miếu lấy đượcthanh bảo kiếm này, liền có thể lấy được bảo tàng lớn, từ đó phú giápthiên hạ."
Tề tiên sinh nói xong lời nói này, trên mặt mọi ngườiđều trở nên khó nhìn, Phí nhíu mày hỏi: "Tề tiên sinh, ngài có biết tinđồn này từ đâu tới không?" Thật ra thì Phí đã mơ hồ cảm thấy, tin đồnnày hiển nhiên có liên quan đến chuyện đêm đó, chẳng qua là nhịn khôngđược muốn hỏi một chút.
Tề tiên sinh lắc đầu: "Không biết, tất cả mọi người chỉ biết truyền thuyết như vậy, chuyện này đã kinh động đếnquan phủ cùng với người trên giang hồ rồi."
Hậu Viêm nghe đến đó, vội vàng gật đầu nói: "Tề tiên sinh nói không sai, ta sau khi rời khỏiđây, phàm là người biết ta tới từ Vọng Tộc thôn, hoặc là nhìn thấy tagiống như nhìn thấy yêu quái, hoặc là liền lén lén lút lút, cũng cóngười đi tới trước mặt ta thăm dò truyện trong tộc. Ta lúc đầu còn buồnbực, sau lại len lén núp ở một bên, mới nghe được người khác nói nhưvậy, ta bị dọa sợ không nhẹ, ở bên ngoài cũng không dám nữa nói mình làngười Vọng Tộc nữa, chỉ mai danh ẩn tích, khắp nơi hỏi thăm, cuối cùngmới tìm được Tề tiên sinh."
Mọi người nghe đến đó, càng lo lắng,bọn họ mặc dù ẩn cư nơi đây, nhưng cũng biết cái gì gọi là Hoài Bích cóTội. Thần miếu của họ bị người ngoài mơ ước rồi, còn không phải chỉ mộtngười ngoài, mà là một nhóm người, một nhóm nhân vật lớn, bọn họ nhấtthời cảm giác mình thành một khối thịt béo trong mắt mọi người trongthiên hạ, không biết trong chỗ tối có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằmchằm đây.
Vô Mạt trầm tư một lát, chợt ngẩng đầu hỏi "Gần đây,quanh Vọng Tộc có rất nhiều ngoại nhân, nhưng ta thấy bọn họ rất an phận thủ thường, không biết biết đang tính toán chuyện gì."
Phí sầulo: "Bên ngoài càng an tĩnh, lại càng làm người ta lo lắng, không biếtngười bên ngoài đều ở đây tính toán mưu ma chước quỷ gì nữa."
Nham ở một bên cũng cau mày, lúc này bỗng nhiên nói: "Không có chuyện gì a,chúng ta có bầy sói bảo hộ, bọn chúng sẽ giúp chúng ta."
Lời vừanói ra, Tề tiên sinh lại lắc đầu mà nói: "Lời này không sai, hôm nayngười ngoài không dám dễ dàng bước vào Vọng Tộc thôn, chính là vì sợ đám sói. Nhưng trước mắt, mơ ước thần miếu không phải một người, mà là rấtnhiều người, bọn họ trước khi động thủ, sợ là sẽ nghĩ biện pháp đối phóbầy sói trước."
Vô Mạt từ từ lắc đầu: "Nếu muốn đối phó bầy sói,cũng không dễ dàng, dù sao đường núi khó đi, bọn họ lại chưa quen địahình, bầy sói ẩn sâu ở trong cấm địa, sợ rằng rất khó. . . . . ." Nóitới chỗ này, hắn chợt như nhớ tới cái gì, dừng lại!
Hắn nhíu chặt mày, chợt nhớ tới Bụi Gai.
Lối vào cấm địa của Lang Tộc, mọc đầy Bụi Gai, những Bụi Gai kia khô héo,bện lại thành từng mảng, nếu có người cho một cây đuốc đốt xuống, thì đó sẽ có kết quả thế nào?
Tim của hắn chợt trầm xuống, lửa, chính là đại kỵ của rừng núi.
Bầy sói dù có hung mãnh hơn nữa, cũng không so được với hỏa hoạn ngập trời a!
Phí thấy sắc mặt Vô Mạt khó coi, vội hỏi rõ ràng, Vô Mạt nói lại những lờinày cho mọi người nghe, mọi người nghe đều nhíu chặt lông mày.
Hậu Viêm lấy tay gãi tóc bất đắc dĩ: "Dù chúng ta đến cửa khuyên bầy sói,đem Bụi Gai bỏ đi, nhưng trong núi rừng khắp nơi đều là củi khô, thì cóbiện pháp gì !"
Mấy lão nhân trong tộc đều lắc đầu: "Những ngườiđó lòng dạ không độc ác đến như vậy chứ, nếu phóng hỏa đốt rừng, chínhlà phá hoại Núi Thượng Cổ này của chúng ta, làm sao có thể có người làmchuyện thất đức như vậy?"
Tề tiên sinh thở dài nói: "Lão nhângia, ngài không biết đó thôi, thế gian này ngàn dạng nước tự nhiên nuôingàn dạng người, tất có gian đồ cực ác, vì tiền tài địa vị không tiếcsinh linh đồ thán, chuyện phóng hỏa đốt rừng, bọn họ thật sự có thể làmđược, cho nên vẫn phải đề phòng cho tốt."
Lời này nói ra, mọingười đều cúi đầu trầm tư không nói, Núi Thượng Cổ cùng Vọng Tộc thôngắn bó như môi với răng, nếu Núi Thượng Cổ gặp nạn, chính là bầy sói gặp nạn, như vậy Vọng Tộc thôn tất nhiên sẽ không may mắn thoát khỏi.
Bữa cơm này khiến mọi người lo lắng trùng trùng, đợi đến khi kết thúc, mọingười lại hàn huyên vài câu, cuối cùng quyết định để Tề tiên sinh theoPhí trở về. Kể từ khi Lão Tộc Trưởng mất, nhà của Lão Tộc Trưởng vẫn còn chỗ trống, vừa khéo để chiêu đãi Tề tiên sinh.
Buổi tối hôm đó, Vô Mạt lăn qua lộn lại không cách nào ngủ, Bán Hạ cũng đã nghe bọn họ nói, tự nhiên biết hắn lo lắng điều gì.
Nàng vỗ nhè nhẹ dỗ A Thủy, đợi A Thủy ngủ say, lúc này mới chuyển đến cạnhVô Mạt, dịu dàng nói: "Chàng đã có biện pháp gì đề phòng chưa?"
Vô Mạt lắc đầu: "Trong rừng núi này khắp nơi đều là lá khô củi khô,nếu thật sự cho một cây đuốc , chúng ta có biện pháp gì được, ta thậtsự không nghĩ ra. Hôm nay có thể nghĩ tới, cũng chỉ là ngày mai mau sớmtới thông báo cho Lang Tộc chuyện này, hi vọng chúng nó có thể tăng giađề phòng."
Bán Hạ suy nghĩ một chút nói: "Chàng nói bầy sói sẽ có biện pháp sao?"
Vô Mạt cau mày: "Ta nghĩ không ra bọn họ sẽ có biện pháp tốt gì."
Bán Hạ trầm ngâm một phen, nhẹ giọng nói: "Ta nghe chàng nói đến những kiến thức của Lang Tộc, cảm giác những con sói này thật giống như có linhtính, không giống như sói, mà giống như là người đó."
Vô Mạt gật đầu: "Nàng nói rất đúng, ta cũng có loại cảm giác này."
Bán Hạ lại tiếp tục nói: "Chàng nói, bọn chúng có phải đã tu luyện thành tiên rồi hay không?"
Vô Mạt nghe cái này, rất kinh ngạc, chỉ vì hắn lớn lên trong bầy sói, sóimẹ cùng Tiểu Hắc đều có linh tính, vì vậy theo ý hắn sói và người đềugiống nhau, không khác biệt, vì vậy đi đến cấm địa Lang Tộc một chuyến,hắn cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng.
Lúc này nghe Bán Hạ vừa nói như thế, hắn cũng cảm thấy Bán Hạ nói rất có đạo lý.
"Nếu như vậy, chẳng phải bọn chúng sẽ có Tiên thuật gì đó hay sao?" Vô Mạtbắt đầu nói: "Vậy chúng ta cần gì phải sợ những người ngoài kia, càngkhông phải lo lắng Lang Tộc sẽ phải gánh chịu hoả hoạn rồi."
Nghe vậy Bán Hạ bật cười: "Ta cũng chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút thôi, vẫnnên đề phòng." Nàng đưa tay xoa xoa gương mặt cương nghị của phu quân:"Chàng bây giờ suy nghĩ trong đầu đều là chuyện hùng tâm tráng chí đấy."
Vô Mạt cũng thật thấp cười, một tay kéo Bán Hạ, để cho nàng tựa vào trênlồng ngực của mình: "Chẳng lẽ trong đầu ta không nghĩ tới nàng sao,không nghĩ tới A Thủy của chúng ta?"
Bán Hạ chỉ đem gò má cọ xátvào lồng ngực bóng loáng bền chắc của Vô Mạt, nhắm mắt cảm thụ chuyểnđộng lồng ngực của nam nhân này, dịu dàng nói: "Ta làm sao biết chứ. . . . . ."
Tay Vô Mạt dọc theo ngực của nàng chậm rãi dời xuống, bàn tay linh hoạt tách bắp đùi đang khép chặt của nàng ra, đi tới nơi mềmmại kia, nhắm mắt nhẹ nhàng thăm dò một phen, hô hấp dồn dập, rồi độtnhiên lật người một cái, đem Bán Hạ đè ở phía dưới.
Đôi chân dàitráng kiện hữu lực đem nàng vững vàng vây dưới thân thể của mình , hắnhôn lên tóc nàng, khàn khàn nói: "Ta chẳng những trong đầu nghĩ tới,thân thể cũng muốn đó."
_____________________