“Làm ơn đi, nó là em gái cháu, làm ơn cho cháu vào gặp nó đi mà.” Minh không còn chút bình tĩnh nào nữa vang xin hai người bọn họ nhưng vẫn quyết không cho.
“Không được, người lạ không được làm phiền chủ tịch, cậu mau về đi!”
“Chú ơi, làm ơn đi mà!” Minh van xin hết mức.
Chiếc đèn trước cửa phòng cấp cứu đã tắt, Minh không còn để tâm đến bất cứ việc gì khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép chặt ấy vừa hy vọng vừa lo sợ tột độ. Người đàn ông mặc áo blouse đi ra, ông từ từ tháo khẩu trang nói gì đó với người đàn ông mặc vest lịch lãm đứng gần đó. Vị bác sĩ thở dài rồi lắc đầu thốt ra câu nói như lấy dao đâm vào ruột gan Minh: “Xin lỗi, chúng tôi rất tiếc!”
Người đàn ông kia ngã khuỵu xuống dưới nền đất lạnh lẽo khóc không thôi, Minh đoán đó là bố Nhi nhưng ông ấy ở khá xa chỉ thấy bóng lưng chứ không thấy mặt. Minh bàng hoàng rơi vào hố đen của chính mình, một cú sốc không hề nhẹ đối với anh. Đứa em gái anh nâng niu, bảo vệ từ nhỏ đến lớn giờ rời xa vòng tay Minh rồi xa anh mãi mãi, Minh nhất thời không chịu được, cậu như người mất cảm xúc, không còn sức để khóc cũng không gào thét.
Vợ và con gái chủ tịch một tập đoàn lớn hàng đầu Việt Nam bị tai nạn đúng là một tin tức chấn động. Phóng viên bên dưới vô ý mà chạy ào lên, bon chen chật kín khiến Minh không thể vào đến mức cần nhiều vệ sĩ ngăn lại.
Không biết hôm đó Minh đã đi đâu, cứ vô thức mà đi, không bận tâm trời mưa, đi suốt một đêm không về nhà. Các cô lo lắng nhưng gọi mãi điện thoại Minh dầm mưa đã bị vô nước không thể liên lạc, đến sáng anh mới về đến cô nhi viện. Ai cũng đau lòng không thôi còn Minh sốt mấy hôm liền còn không ăn, không ngủ, không nói chuyện với ai cũng không làm gì hết khiến các cô rất sợ. Suốt ba tháng nghỉ hè Minh như một người tự kỷ rơi vào trầm lặng. Đến ngày lên máy bay anh vẫn không khóc khi chia tay các cô. Bản thân anh cũng không biết lúc này cảm xúc của mình là gì, có lẽ đã đau khổ đến tê liệt, nhất thời không còn cảm giác gì nữa. Minh đã lười nói, chỉ nói vài câu tạm biệt rồi đi.
Sang Singapore Minh lao đầu vào việc học, học ngày đêm đến khi không còn năng lượng mới mới nghỉ ngơi, hơn sáu năm như vậy ra trường lại lao đầu vào công việc thêm ba năm Minh đã sớm quen dần với sự mất mát ấy và dần miễn cưỡng chấp nhận nó.
Anh nằm ngẫm nghĩ lại khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy thật mệt mỏi, nhớ Thỏ quá!
Minh ngồi bật dậy kéo ngăn kéo, trong cuốn sổ nhỏ, anh đặt trong đó tấm hình lúc nhỏ chụp tập thể ở cô nhi viện. Bức ảnh sáu nhân chín đã bị ngả vàng, chất lượng hình ảnh khi ấy cũng chẳng tốt như bây giờ nhưng vẫn phân biệt được người nào vì đối với Minh đã quá quen, anh đã ngắm nghía nó không biết bao nhiêu lần.
Tầm mắt anh chú ý đến phía góc trái tấm ảnh, là chỗ Minh đứng cùng Nhi, năm đó cô học lớp hai, vừa học bạn bè cách chụp hình mới liền về dạy anh bắn tim chu môi, Minh ngại ngùng nên từ chối làm theo, lúc chụp hình Nhi thực hành theo kiểu dáng ấy khiến Minh phì cười đúng lúc thợ chụp hình bấm máy lưu lại khoảnh khắc anh đứng nhìn cô cười ngây ngốc. Nhi đứng trước Minh nhìn thẳng vào ống kính đầy vui vẻ, Minh cũng cười nhưng ánh mắt dồn vào Nhi… thật đẹp, đó chính là khoảnh khắc hạnh phúc mà giờ anh có ao ước hay bỏ bao nhiêu tiền ra để mua cũng không thể.
Còn nhớ lời hứa khi xưa Minh đã hứa sau này kiếm được thật nhiều tiền sẽ cho cô một cuộc sống tốt, hạnh phúc. Giờ Minh đã kiếm được nhiều tiền rồi, bao nhiêu cố gắng của anh đều lần lượt có thành quả, chỉ tiếc… em không còn ở bên, lời hứa của anh cũng không thể trọn vẹn.