“Tiểu Mễ, cậu biết tớ đến thăm cậu nên cố ý trang điểm xinh đẹp như này có đúng không?” Đằng Tề cợt nhả nói, cậu ta cũng thật sự cảm thấy Tưởng Tiểu Mễ xinh, xinh hơn một nghìn lần lúc mặc đồng phục.
Không đúng, mười nghìn lần.
Tưởng Tiểu Mễ giả vờ tức giận, không thừa nhận: “Ai trang điểm chứ, bình thường tôi đều mặc như này.”
Nói rồi không khỏi nhìn Quý Vân Phi, Quý Vân Phi cũng đang nhìn cô.
Nói hơn chục ngày không gặp mà giống như cách nhau cả mấy đời vậy.
Đằng Tề không ồn ào như trước nữa, đi với Tăng Kha ở phía trước.
Tưởng Tiểu Mễ cố ý đi chậm lại, biểu cảm rõ ràng trầy trật.
“Chân vẫn đau sao?” Quý Vân Phi quan tâm hỏi.
Tưởng Tiểu Mễ nói dối: “Ừ, có hơi đau.”
“Vậy cậu đi chậm thôi, đừng đi nhanh quá.” Cậu cũng vui vẻ đi một mình như này cùng cô.
“Bố mẹ cậu biết cậu đến Bắc Kinh không?” Tưởng Tiểu Mễ sợ cậu không giải thích rõ với gia đình.
Quý Vân Phi gật đầu: “Có, tớ nói với họ rồi, đến thăm cô gái mà tớ thích.” Cậu sẽ nắm lấy bất cứ cơ hội nào có thể tỏ tình với cô.
Tưởng Tiểu Mễ còn lâu mới tin, cho rằng cậu dỗ cô vui, “Cậu thật sự nói đến thăm tớ bố mẹ cậu còn không đ á n h g ã y chân cậu.”
Quý Vân Phi đưa điện thoại đến trước mặt cô, ghi chú là bố:【Đến Bắc Kinh rồi chứ?】
Quý Vân Phi:【Vâng, con vừa xuống máy bay.】
Bố:【Tưởng Tiểu Mễ đi đón con?】
Quý Vân Phi:【Vâng, có lẽ đến từ lâu rồi.】
Bố:【Buổi trưa mời bạn ăn cơm, buổi chiều đi xem phim, trước 5 giờ nhất định phải đưa cô bé về nhà. Buổi tối mấy đứa bọn con ở ngoài không an toàn, đặc biệt là con gái.】
Quý Vân Phi:【Vâng, con biết rồi, cảm ơn bố.】
Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên một lúc, còn cảm thấy không thể tin được: “Bố cậu biết tên tớ?”
Quý Vân Phi cất điện thoại đi: “Biết, mẹ tớ cũng biết, bọn họ còn biết tớ thích cậu từ năm lớp 7, vô cùng thích.” Nói rồi cậu không biết xấu hổ cười.
Tưởng Tiểu Mễ đánh cậu một cái, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Không biết là ở trong sân bay quá nóng hay là Tưởng Tiểu Mễ đổ mồ hôi nữa, cầm lấy tay quạt quạt, “Chỗ này ngột ngạt quá, còn nóng nữa.”
Quý Vân Phi nhếch miệng, không vạch trần cô.
Tưởng Tiểu Mễ chuyển chủ đề: “Bố cậu thoáng vậy sao? Cậu muốn làm gì thì làm đó?” Bây giờ cô vô cùng ngưỡng mộ cậu vì bố mẹ có thể tôn trọng cậu như vậy.
Quý Vân Phi: “Bọn họ biết tớ có chừng mực, sẽ không làm chuyện linh tinh.”
Ra khỏi sảnh, xe đón bọn họ cũng đến, Đằng Tề rất tự giác ngồi ở ghế lái phụ, Tăng Kha ngồi đằng sau ghế Đằng Tề, cho hai người Tưởng Tiểu Mễ đủ không gian.
Lên xe Tăng Kha và Đằng Tề liền nói chuyện, nói ở New York như này như kia.
Đằng Tề từng đi New York, mặc dù không quen lắm có điều miễn cưỡng vẫn nói được.
Quý Vân Phi không tham gia câu chuyện của họ, vẫn luôn cúi đầu gõ chữ.
Điện thoại của Tưởng Tiểu Mễ rung, Quý Vân Phi hỏi cô:【Hôm nay cậu trang điểm à?】
Cháo nhỏ:【Ừ.】
Quý Vân Phi cười, liếc mắt nhìn cô, trả lời:【Xinh lắm.】
Gửi đi lại nhắn thêm một tin:【Không trang điểm cũng xinh.】
Tưởng Tiểu Mễ mím chặt môi, trong mắt có ý cười,【Thật sao?】
Quý Vân Phi:【Thật sự rất xinh, sau này ngày nào tớ cũng nói cậu xinh đẹp, như vậy thì tâm trạng cậu sẽ tốt hơn, tâm trạng tốt thì học hành mới tốt được:)】
Bị cậu tỏ tình trực tiếp như vậy Tưởng Tiểu Mễ có hơi ngại, dùng ngón chân nhẹ đá chân cậu ở dưới gầm ghế, sợ bị tài xế phát hiện có gì khác thường, cô tìm Tăng Kha nói chuyện: “Cậu có mang sổ báo cáo gia đình của tớ đến không?”
Sau đó lại dùng ngón chân đá Quý Vân Phi một cái, Quý Vân Phi vẫn không động đậy, cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tăng Kha: “Sao có thể quên được, tối đến khách sạn tớ đưa cho cậu.”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu: “Được, mang đến là tốt rồi.” Lại hỏi: “Mọi người muốn đi đâu chơi?”
Tăng Kha: “Cậu hỏi anh họ tớ đi, tớ sao cũng được.” Sau đó cố ý giở trò xấu, ánh mắt nhìn về bên phía Quý Vân Phi: “Cậu cứ gọi theo tớ là được, gọi anh ấy là anh họ.”
Tưởng Tiểu Mễ: “...”
Tài xế này không phải là chú Tô tài xế của bố, là tài xế khác bố sắp xếp cho cô. Cô nói chuyện cũng không thể quá tùy ý, lỡ như bị lộ thì phiền phức.
Cô rất ngoan ngoãn hỏi: “Anh họ, mọi người muốn đi đâu chơi?”
Có tài xế Quý Vân Phi không tiện trách Tăng Kha, giọng điệu bình tĩnh nói với Tưởng Tiểu Mễ mấy nơi muốn đi, còn chuyện sắp xếp lộ trình như nào thì giao cho Tưởng Tiểu Mễ.
Tưởng Tiểu Mễ: “Vậy dẫn mọi người đến Cố Cung trước.”
Đến địa điểm mấy người xuống xe trước, Tưởng Tiểu Mễ nói với tài xế: “Chú ơi, chú về trước đi ạ, bọn cháu ra bắt xe là được, nếu không chú đợi lâu cũng chán.”
Tài xế: “Đây là công việc của chú, không chán.”
Tưởng Tiểu Mễ kiên nhẫn: “Chú ơi, bọn họ đến Bắc Kinh chơi, anh họ của Tăng Kha rất hứng thú với Bắc Kinh nói không chừng bọn cháu cứ đi không có mục đích như này. Sáng nay dì có nói là muốn mua đồ Tết, hay là chú về đưa dì đi mua đồ Tết đi ạ. Nếu như bọn cháu cần dùng xe cháu sẽ gọi điện cho chú.”
Tài xế suy nghĩ mấy giây: “Được, vậy chú về biệt thự trước.”
Sau khi tài xế rời đi, mấy người rốt cuộc cũng tự do, chỉ có điều hành lý của Quý Vân Phi đẩy theo không được tiện cho lắm.
“Các cậu có muốn đi thăm Cố Cung không?” Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
Mấy người không hẹn mà cùng nhau lắc đầu, mặc dù không quen thuộc với Bắc Kinh nhưng bọn họ đều đi Cố Cung rồi, không định đi thêm lần thứ hai.
Tăng Kha hoàn thành sứ mệnh, “Cậu với Quý Vân Phi đi dạo đi, tớ với Đằng Tề đi chỗ khác chơi, chiều nay bọn tớ sẽ về Thượng Hải.”
“Chiều nay về rồi?” Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên, không nỡ nhìn Quý Vân Phi.
Tăng Kha cười: “Cậu đang nói chuyện với tớ nhưng mắt cậu nhìn ai đấy!”
Tưởng Tiểu Mễ bị trêu mặt liền đỏ, trợn mắt, “Cậu phiền thế!”
Quý Vân Phi trấn an cô, “Bọn họ về, tớ ở bên này, sáng mai tớ về.”
Đằng Tề giơ tay ra trước mặt Quý Vân Phi: “Đưa tôi phí b ị t miệng, phí mất thời gian làm việc, phí hao khấu bóng đèn, phí điện, phí tổn thất tinh thần và tổn thất tuổi trẻ.”
Quý Vân Phi liếc Đằng Tề một cái, rất hào phóng chuyển cho Đằng Tề 500 tệ.
Đằng Tề không khách sáo tí nào, vội vàng nhận lấy, hất cằm về phía Tăng Kha, “Đi, anh trai dẫn em đi ăn uống no say.”
Tăng Kha không cử động, học theo Đằng Tề giơ tay ra trước mặt Quý Vân Phi: “Đưa tớ phí b ị t miệng, phí mất thời gian làm việc, phí hao khấu bóng đèn, phí điện, phí tổn thất tinh thần và tổn thất tuổi trẻ, 500.”
Quý Vân Phi ngước lên: “Các cậu ăn c ư ớ p đấy à?”
Tăng Kha: “Một câu thôi, có đưa không?
Quý Vân Phi chuyển cho Tăng Kha 500 tệ, sau đó đá Đằng Tề một cái.
“Mịe nó, cậu ấy đòi cậu tiền cậu đá tôi làm cái gì!”
Tăng Kha và Đằng Tề đi, Tưởng Tiểu Mễ vô cùng áy náy, “Hay là cùng nhau ăn cơm trưa xong bọn cậu về Thượng Hải đi?”
Tăng Kha đưa sổ báo cáo gia đình cho cô, “Cơm lúc nào ăn mà chẳng được chứ? Cũng không phải sau này không gặp lại, đợi cậu về Thượng Hải đặc biệt mời tớ và Đằng Tề ăn cơm đi.”
Đằng Tề nói tiếp: “Bắt buộc phải mời riêng tớ hai bữa, mời một mình tớ thôi.”
Tưởng Tiểu Mễ làm động tác ‘OK’, ‘chắc chắn’.
Đằng Tề đắc ý, cố ý chọc tức Quý Vân Phi, cười: “Tôi với em họ cậu về trước đây, mấy hôm này phải chăm sóc tốt vợ tôi đó, đừng để chân cô ấy đau.”
Quý Vân Phi: “Biến!”
Vẫy tay, bọn họ bắt xe, vừa đi được mấy bước Đằng Tề lại quay lại, trước khi rời đi vẫn còn chọc tức Quý Vân Phi: “Tiểu Mễ, tớ mang đồ ăn vặt đến cho cậu, ở trong hành lý của Quý Vân Phi đấy.”
Sau đó còn ra vẻ dặn dò Quý Vân Phi: “Nhớ đừng có quên đưa cho Tiểu Mễ đấy.” Nói xong liền quay người rời đi.
Cùng Tăng Kha cười haha rời đi.
Quý Vân Phi: “...”
Vẻ mặt buồn bực nhìn bóng lưng của hai người rời xa.
Tưởng Tiểu Mễ tưởng là thật: “Đằng Tề còn mua đồ ăn vặt sao?”
Quý Vân Phi: “Cậu ngốc rồi hả.” Vỗ vỗ đầu cô, “Xem ra hít nhiều khói ô tô quá rồi.”
Tưởng Tiểu Mễ vỗ hai cái vào cánh tay cậu, “Cậu mua socola cho tớ sao?”
“Ừ, còn có đồ khác nữa.”
“Bây giờ tớ muốn ăn socola.”
“Được.”
Quý Vân Phi vô cùng chiều theo cô, tìm một chỗ mở hành lý lấy ra cho cô một miếng, “Còn thừa tối đưa cậu cầm về nhà.”
“Ừ.” Đón gió lạnh, Tưởng Tiểu Mễ cũng không chê lạnh, bắt đầu ăn.
“Tiếp sau đây chúng ta sẽ đi đâu?” Cô hỏi.
Quý Vân Phi kéo hành lý đứng lên, “Trước tiên để hành lý đến khách sạn đã, sau đó tìm chỗ ấm áp hơn. Cậu xem chóp mũi cậu đỏ lên hết rồi kìa.”
“Vậy chúng ta đi tìm khách sạn ở gần đây, tớ bảo dì đặt phòng cho cậu.”
“Không cần, bố Đằng Tề đã bảo người ở chi nhánh công ty đặt xong sớm rồi, tớ đi thẳng đến khách sạn lấy thẻ phòng là được.”
Bắt xe đến khách sạn, Quý Vân Phi không để Tưởng Tiểu Mễ đi, “Cậu ở đại sảnh đợi tớ đi, tớ xuống ngay thôi.” Phòng khách sạn quá bí bách, hai người ở chung trong không gian như vậy cậu sợ sẽ muốn ôm lấy cô.
Hơn mười ngày không gặp, rất nhớ cô.
Quý Vân Phi lên lầu đặt hành lý xuống lấy cốc nước ra, lấy đầy nước ấm, lại lấy thêm hai gói đồ ăn vặt để vào trong túi, để cả chiếc cốc nhỏ đó vào trong túi.
Đi đến cửa phòng lại quay lại, cậu đã chuẩn bị xong khẩu trang, hai cái, một cái đen một cái hồng, là khẩu trang đôi.
“Sao lại lâu vậy?” Giọng Tưởng Tiểu Mễ làm nũng.
“Tớ mang cho cậu ít nước, nếu không lúc cậu muốn uống nước lại không có độ ấm vừa phải.” Quý Vân Phi đội mũ áo phao lên cho cô, đưa cho cô một cái khẩu trang, “Cậu đeo lên đi, nếu không mũi lạnh mất.”
Tưởng Tiểu Mễ nhìn khẩu trang, yêu thích không buông, “Mua ở cổng trường chúng ta sao?”
“Ừ.”
“Chỉ mua một cái sao?”
“Tớ cũng có.”
“Ồ.” Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ đeo khẩu trang lên.
Hai người đeo khẩu trang xong, ra khỏi đại sảnh khách sạn.
Gió lạnh thấu xương thổi qua, Tưởng Tiểu Mễ không khỏi rùng mình.
Quý Vân Phi nhìn cô: “Chúng ta tìm một nơi ấm áp đi.”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Đi dạo quanh các con phố rất thích.” Cô không thích ở những nơi vô cùng yên tĩnh, nói chuyện không tiện, trông quá trang trọng.
Không bằng như này, đi dạo quanh các con phố, chỉ là có hơi lạnh.
Tưởng Tiểu Mễ mở nhạc lên, lấy tai nghe ra, đeo một bên lên tai mình, một bên còn lại đưa cho cậu: “Như này đi bộ sẽ không chán nữa.”
Hai người dùng một bộ tai nghe nên đi rất gần nhau, Quý Vân Phi đấu tranh hồi lâu mới hỏi cô: “Có mệt không? Nếu như mệt tớ nắm tay cậu đi.”
Tưởng Tiểu Mễ cũng đấu tranh nhưng cảm xúc đã lấn át, cô thẹn thùng gật đầu.
Quý Vân Phi căng thẳng nuốt nước miếng, đi tìm tay cô. Lần đầu tiên không dám nắm, chỉ là chạm vào đầu ngón tay cô sau đó lại rút lại trong vô thức.
Toàn thân như bị đ i ệ n g i ậ t, cả hai người đều cảm giác như vậy.
Không ai nói chuyện, ai cũng ngẩng đầu nhìn về phía bên đường của mình.
Trái tim suýt chút nữa thì vụt khỏi cổ họng, còn hồi hộp hơn lúc giáo viên công bố thành tích.
Lúc đi đường hai người đi gần vào nhau, cánh tay thỉnh thoảng chạm vào nhau.
Quý Vân Phi thở dài, lần này nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô vào lòng bàn tay.
Tưởng Tiểu Mễ dùng cánh tay huých cậu một cái, ngón tay cử động.
Quý Vân Phi hiểu ý, thả lỏng một chút, sau đó mười ngón tay nắm chặt lấy nhau.
Cứ nắm tay như vậy, vào khoảnh khắc này điều duy nhất Quý Vân Phi nghĩ đến chính là không muốn buông tay nữa.