"Đi siêu thị cùng tôi" Tô Mặc kéo Lâm Thư đang nằmco quắp đến ngây ngất đê mê ở trên ghế sofa.
Lâm Thư khua khua tay giẫy giụa: "Đừng.... thầy Tô, saothầy có thể độc ác vậy chứ, em vừa mới đi làm về, không còn chút sức lực nàođâu...."
Tô Mặc cười lạnh nói: "Vậy em chọn đi siêu thị cùngtôi, hay để cho Bánh Bao đuổi?"
Có phải bò cũng phải đứng dậy khỏi ghế sofa, Lâm Thư lặng lẽrơi lệ, nếu như bị Bánh Bao đuổi nửa tiếng, không chừng cái eo già này của cô bịgiầy vò đến gãy mất %>_
Nếu biết trước như này thì đêm đó đã không chọc tức Tô Mặc,biết rõ anh ta là tiểu nhân có thù tất báo, còn tự mình chuốc lấy cực khổ, LâmThư đau khổ nghĩ. Mấy ngày hôm nay, anh ta luôn lấy việc "Hành hạ" côlàm thú vui, hết lần này đến lần khác cô cũng không dám phản kháng, sợ anh tahoàn toàn bộc phát, đến lúc đó, chỉ sợ không chỉ là làm lao động đơn giản nhưthế này.
Chập tối, có không ít người chọn giờ này để ra ngoài muanguyên liệu làm cơm tối, vì vậy trong siêu thị khá đông đúc, người ra người vàotấp nập, ngay cả không khí trong lành cũng trở nên khan hiếm.
Trước đây rất lâu, trong lòng Lâm Thư có một nguyện vọng,khi cô hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, có thể gả cho một người đàn ông đẹp traihoàn mỹ có tài nấu nướng. Anh nấu cơm cô rửa bát, vừa có thể thỏa mãn ham mê ănuống, vừa có thể hưởng thụ sắc đẹp trước mặt, cuộc sống như vậy, không còn gìđòi hỏi hơn nữa. O(∩_∩)O~
Nhưng.....
Vào giờ phút này, có trai đẹp, có tài nấu nướng, mặc dù kếthôn là một chuyện vô cùng vớ vẩn, nhưng dẫu sao cũng ở cùng dưới một mái nhà, vậytại sao lại xẩy ra tình trạng bi thảm như thế này chứ? Thực sự là hy vọng tốt đẹpbao nhiêu, thì hiện thực phũ phàng bấy nhiêu.....
Lâm Thư một mình đẩy chiếc xe lớn chất đầy đồ, gian khổ ởtrong giữa đám đồng mở ra con đường máu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên phía trước,Tô Mặc đang bước đi hết sức tiêu sái, trong lòng có một cảm giác bi thương vôcùng sâu sắc.
Đột nhiên, Tô Mặc có chút lương tâm quay đầu nhìn Lâm Thư bằngánh mắt thông cảm, đúng lúc Lâm Thư cho rằng anh ta sẽ tới giúp cô một tay đẩychiếc xe hàng, thì nghe thấy Tô Mặc không nhanh không chậm nói: "Nhanh lênmột chút, nếu số đồ này bị tẩu tán mất thì em phải trả tiền đó"
Lâm Thư: .........Tôi#¥%&*! khốn kiếp ~╭(╯^╰)╮
Khó khăn lắm, Lâm Thư mới đẩy được chiếc xe đến bên cạnh TôMặc, vừa muốn thở phào một cái, Tô Mặc liền nghiêng đầu chỉ vào khu thực phẩmcách đó không xa: "Nhiều người quá, tôi tới đó mua chút nguyên liệu nấuăn, em đi mua đồ ăn cho Bánh Bao, chúng ta chia nhau làm, nửa tiếng nữa gặpnhau ở đây, biết chưa?"
"Vậy, cái xe hàng khổng lồ này làm thế nào?" LâmThư yếu ớt mở miệng.
Mặc dù biết trước câu trả lời, nhưng khi nghe Tô Mặc nói:"Đương nhiên là em đẩy rồi, tôi cầm cái giỏ nhỏ này đi mua là được"Lâm Thư vẫn không khỏi việc nghiến răng ken két. Đúng là ăn của người thì miệngmềm, bắt người thì tay mềm, ai bảo bây giờ cô chỉ có thể dựa vào Tô Mặc chứ? Đượcrồi, chị đây nhịn! ~~~~(>_
Đi mua đồ ăn cho chó đúng không?
Lâm Thư bình tĩnh đẩy chiếc xe hàng đi thẳng đến khu đồ ăn vặt,ừm, cô nhớ không nhầm thì nhẵn hiệu thịt bò khô này ăn khá là ngon, lấy haitúi; thịt heo khô này xem ra cũng không tồi, nhưng mà mầu sắc tươi quá, nhớ TiếuĐồng từng nói, có thể làm tăng thêm màu, hay là thôi vậy; oa, cái mẩu xương khôgiả này mua cho Bánh Bao không tồi nha, không biết mùi vị thế nào, mua một túivề thử xem; ồ? còn có thịt lừa nữa này! Vẫn chưa từng ăn bao giờ, hay là cũng lấymột túi....
Đúng lúc Lâm Thư đang hăng hái, đột nhiên có tiếng ồn ào kháto....
"Hiểu Hàm, em không sao chứ?" Một giọng nói trongtrẻo xuyên qua những tiếng ồn ào, giống như âm thanh của đàn vi-ô-lông vậy, ồ ồchảy theo dòng người chảy vào tai Lâm Thư.
Lâm Thư bát quái (bà tám) nghiêng đầu nhìn sang chỗ đó, nhìnxem xẩy ra chuyện gì.
Chỉ thấy ở giữa chồng bánh bích quy lúc đầu được xếp hình chữnhật trên lối đi bị một thân hình va vào, một người con gái ngã ở dưới đất,lông mày chau lại vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Người con trai ngồi xổm xuống kiểmtra tình trạng vết thương của cô ta, khuôn mặt của cô ta lại càng nhăn nhó hơn,một giọng nói mềm mềm dẻo dẻo nũng nịu bắt đầu vang lên: "Anh Dịch, em bịtrẹo mắt cá chân rồi, đau quá!"
Người con trai vừa nghe xong, vẻ mặt lo lắng, nhẹ nhàng chậmdãi xoa xoa chân cô ta: "Không sao chứ?"
Một nhân viên bán hàng trông có vẻ lo lắng vội vã chạy tới,vẻ mặt khó chịu nói: "Là ai xô vào? Có biết là tôi mất bao lâu mới xếp đượcnhư vậy không hả!"
Người con trai đứng dậy, dáng vẻ lễ độ: "Là chúng tôixô vào, thật xin lỗi, nếu như phải bồi thường, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưngmà, tôi cho rằng không nên đặt hàng hóa giữa đường đi như vậy, mà nên chọn đặt ởchỗ khác, để tránh việc như thế này xẩy ra lần nữa, tôi đề nghị nên di chuyển đếnchỗ khác thông thoáng hơn."
Vốn dĩ chỗ này đã thu hút không ít ánh mắt, lại thêm ngườicon trai mặt mũi thanh tú tác phong nhanh nhẹn, người qua đường nhao nhao nhìnvào, bắt đầu cùng nhau lên án thái độ "Vênh váo" của nhân viên bánhàng!
"Đúng vậy, để ở giữa đường đi như vậy, chỉ cần không đểý một chút sẽ xô phải ngay thôi"
"Vừa nãy tôi cũng suýt va phải đó...."
"Thật là, thái độ của người bán hàng này là gì vậy,không thấy cô bé kia bị trẹo chân rồi sao?"
Dưới áp lực của dư luận, cho dù người bán hàng kia có tráitim cường đại đi nữa, cũng không chống đỡ được, ngượng ngùng bỏ đi.
Người đi dường thấy chuyện giải quyết xong, không nán lại nữa,tản ra. Chỉ còn Lâm Thư vẫn chú ý đến, sau khi người con gái kia được người contrai đỡ lên, kéo kéo tay áo của anh ta, nhất quyết không buông, Lâm Thư không đứngở gần họ, nhưng lại nghe rõ được cô gái kia nói: "Anh Dịch, anh Dịch, châncủa em đau quá, không đi được, anh cõng em về được không?"
Người con trai cưng chiều nhéo nhéo sống mũi cô ta, trongánh mắt đều là sự dịu dàng, mặc dù nụ cười có chút bất đắc dĩ, nhưng ngườithông minh nhìn vào sẽ biết ngay, đó là sự bất đắc dĩ hạnh phúc: "Được rồi,anh cõng em, đúng là con sâu lười..."
Như vậy thật tốt..... Lâm Thư không khỏi cảm khái.
Nghe thấy có hai cô bé đang nói chuyện phiếm với nhau, mộtcô bé hâm mộ nói: "Người con trai kia thật là dịu dàng, nếu là mình, chắcchắc phải giữ anh ấy thật chặt không buông" Một cô bé khác nói: "Anh ấyđã có bạn gái rồi, cậu nên suy nghĩ lại một chút đi", "Nhưng đúng làtiếc thật....."
Trong giây phút đó, Lâm Thư đột nhiên cảm thấy cô đơn lạnh lẽo,đặc biệt nhớ đến một người đã từng ở bên cạnh cô, nhìn mây hợp rồi tan, nhìncon người nóng lạnh thất thường, nhìn buồn vui của cuộc đời.
Người con trai cõng người con gái, cẩn thận giống như đối vớivật báu, bọn họ từ từ, từng bước từng bước đến gần, sau đó.... lướt qua LâmThư.
Một giây, chỉ là một giây, Lâm Thư có một chút, chỉ là mộtchút đau lòng.
*****
Tô Mặc giơ tay lên, liếc mắt nhìn một cái, giỏi lắm, mua đồăn cho chó đến nửa tiếng liền, Lâm Thư, cô thật có tiền đồ!
Vì vậy khi Lâm Thư chậm dãi, chậm rãi đẩy xe hàng thấy Tô Mặcđang đứng trước mặt, cô lập tức dùng giác quan thứ sáu cảm nhận trong không khícó chút gì đó không ổn. Hình như, có một tần áp suất thấp màu đen?
Lâm Thư yếu ớt nhìn về phía Tô Mặc, anh đang lo lắng nhìn chằmchằm vào chiếc xe chất đầy hàng: "Đây là đồ ăn em mua cho chó sao?"
"Ừm....." Lâm Thư yên lặng nuốt nước bọt:"Không phải trước đây anh cũng mua những đồ ăn này cho Bánh Bao sao? BánhBao đặc biệt thích những đồ ăn như này !"
"Hả....?" Tô Mặc xuề xòa: "Tôi đang cảm giác dạonày Bánh Bao gầy đi rất nhiều, chẳng lẽ là vì em chiếm đồ ăn vặt của nó?"
Lâm Thư vớt vát: "Đồ ăn vặt của Bánh Bao nhiều như vậy,chia cho tôi một chút cũng là điều dễ hiểu chứ sao... hơn nữa, sau khi nó chophép tôi mới ăn mà"
(Bánh Bao: nói láo, cô là đàn bà xấu xa)
Tô Mặc chau mày lại, nhìn thấy nụ cười nịnh hót của Lâm Thư,thở dài một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi, đi thôi...."
Ừm.... Lâm Thư xoa tay, nở nụ cười đắc ý.
Lúc ra khỏi siêu thị, thoáng một cái bầu trời đã trở nên xámxịt mây đen đầy trời, những cơn gió lạnh thổi vù vù, bước chân những người đitrên đường cũng nhanh hơn.
"Em mang ô không?" Tô Mặc hỏi.
Vừa nãy gần như là bị Tô Mặc kéo ra khỏi nhà, làm sao có thểmang ô được? Lâm Thư vẻ mặt phiền muộn: "Tôi quên...." vừa nói xong,ông trời lập tức vô cùng phối hợp "bộp, bộp....."
Nước mưa cứ như rỉ ra từ cái sàng vậy (ý là mưa nhỏ), LâmThư vội vàng kéo Tô Mặc chạy tới một mái hiên. Hai người lẳng lặng nhìn mưa nhưsóng mực
"Thầy Tô...." Lâm Thư buồn bã xoa xoa bụng:"Làm thế nào bây giờ, em đói bụng"
Anh lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, lấy từ trong túi ramột cái ô: "Vậy chúng ta về thôi"
Lâm Thư: "........ Tại sao vừa rồi anh không lấyra?"
"Thỉnh thoảng yên tĩnh thưởng thức trời mưa một chút,không phải là rất có phong cách sao?" không ngờ Tô Mặc lại nói ra một cáchcực kỳ văn nghệ như vậy.
Lâm Thư: "Tô Mặc, thật ra anh chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻsuốt ruột của tôi thôi chứ gì?"
"Em suy nghĩ nhiều quá rồi đó"
Mặc dù anh ta nói như vậy nhưng khóe miệng lại nâng lên mộtchút, cô nhìn thấy rất rõ ràng! Một ngụm máu đen tràn trong cổ họng thiếu chútnữa là phun ra.
Hai người cứ như vậy sánh vai nhau đi trong mưa, Lâm Thư caumày nhìn sang vai bên phải bị mưa làm ướt hết: "Thầy Tô, chúng ta không thểđi nhanh hơn sao?"
"Bởi vì em mua quá nhiều đồ ăn vặt, nên trên người tôikhông còn tiền....." Tô Mặc nói rất có lý, Lâm Thư nghiêng đầu nhìn bảvai, không nói được lời nào.
Trong chớp mắt, chiếc ô thoáng nghiêng sang bên phải mộtchút, không nhiều không ít, vừa hay che hết những giọt nước mưa làm ướt vai LâmThư. Sau đó, một bàn tay đưa ra, khoác lên vai cô.
Lâm Thư sửng sốt, theo bản năng đưa mắt nhìn Tô Mặc, ống tayáo của anh đã sớm bị ướt sũng rồi, vì động tác vừa rồi, ngay cả mái tóc của anhcũng bị nước mưa làm cho ướt sũng dán lên trán.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thư, cúi đầu Tô Mặccười nhạt: "Nếu như em bị cảm, ốm yếu nằm ở trên giường, không phải cuộc sốngcủa tôi sẽ trở nên rất nhàm chán sao!"
Nhìn nụ cười kia, đột nhiên Lâm Thư không biết đây có phảilà ảo giác không, tên Tô Mặc khốn kiếp này, tại sao lại trở nên đẹp mắt như vậy,tại sao lại trở nên dịu dàng như thế, làm cho cô cảm thấy không quen, nhịp timbị rối loạn cả lên.
Sau đó, đi trên đường mà Lâm Thư giống như đang đi trên mâyvậy, chóng mặt, bởi vì cô suy nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, vô cùng nghiêmtrọng.
Khó khăn lắm hai người mới về đến nhà, Lâm Thư ngơ nhác ngồiở trên ghế sofa, còn Tô Mặc tìm chiếc khăn lông nhỏ màu trắng cẩn thận lau nướcmưa trên đầu, động tác từ đầu đến cuối đều vô cùng tao nhã, có tính thưởng thức.
"Tô Mặc ...." Lâm Thư quyết định, giọng nói nghequa có vẻ trịnh trọng nghiêm túc, ngay cả Tô Mặc cũng không khỏi xoay người lại,nghi ngờ nhìn về phía cô: "Sao vậy?"
"Anh có bạn gái chưa?"
"Chưa. "
"Vậy cũng chưa có bạn trai chứ?"
"Em cứ nói đi?" dễ dàng nhận thấy trong giọng nóiđã có chút không vui, mang theo mùi nguy hiểm.
"Vậy, anh làm bạn trai tôi, được không?" Thịch thịch....Lâm Thư nghe rõ được nhịp tim của mình.
Một, hai, ba, căn phòng yên tĩnh, không nghe được một tiếngđộng nào, cho đến....
"Dĩ nhiên là không được"
Ánh mắt của Lâm Thư trở nên ảm đạm, ba giây, Tô Mặc từ chốichỉ trong ba giây.
"Nhưng mà, ngược lại em có thể làm người của tôi"
Hả? Đợi chút.... nói cách khác, Tô Mặc đồng ý chỉ trong vòngba giây
Lâm Thư kinh hãi ngẩng đầu, nhìn nụ cười trong mắt của Tô Mặc,giống như vòng xoáy khổng lồ, khiến cho cô rơi vào hố sâu.
"Vậy.... vậy....." Lâm Thư có chút không nói ra lời.
"Về sau xin chăm sóc nhiều hơn" Tô Mặc bỏ lại nhữnglời này, lên lầu thay quần áo.
Lâm Thư sững sờ ngay tại chỗ, suy nghĩ lại câu nói cuối cùngcủa Tô Mặc, chẳng lẽ anh ta là người dễ dàng dụ dỗ vậy sao? Quả thực là, quá,quá, ngoài dự kiến của cô!
Cái người quỷ súc, có chút lưu manh, có chút dịu dàng này, vềsau sẽ là bạn trai cô, thật sự không thể tin được.
Nhưng mà Lâm Thư sờ sờ lên trái tim của mình, phát hiện bảnthân có một chút xíu vui vẻ.