Sở Thiên Minh và Lâm Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng của Thanh An đi ra khỏi phủ. Lâm Uyển Nhi bày ra bộ dạng ủy khuất nhìn y.
"Thiên Minh ca ca! Có phải muội ấy tức giận rồi không?"
"Không liên quan đến cô! Cũng không còn sớm nữa, ta sai Tiểu Nguyệt sắp xếp chỗ ngủ cho cô."
Nói rồi, y quay lưng đi, bỏ lại một mình Lâm Uyển Nhi đứng đó. Ả nhíu mày, ánh mắt không chút thiện ý nhìn theo bóng lưng y.
Lâm Thanh An rời khỏi Sở phủ thì một mình lang thang trên đường. Nhìn dòng người đang mỗi lúc một thưa dần, nàng lại thấy lòng mình trống trải. Cứ tưởng, Sở Thiên Minh đã thôi không còn nhớ đến Lâm Uyển Nhi nữa, nào ngờ, nàng ta vừa trở lại, y liền gạt nàng sang một bên.
Nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi. Y yêu nàng ta bao nhiêu năm như vậy, làm gì có chuyện dễ dàng quên đi. Chỉ có nàng là ngu ngốc, lại cho rằng mình có bản lĩnh thay đổi tất cả, bây giờ nhìn lại, đến cả người mình muốn bảo vệ nàng còn chẳng thể thay đổi được nữa kìa.
"Trần Tuệ Linh ơi Trần Tuệ Linh! Tại sao lại tự đẩy bản thân mình vào cảnh khổ như vậy chứ?"
Bước chân lang thang đứng trên một cây cầu nhỏ, nàng soi bóng mình dưới mặt hồ lặng sóng. Ánh trăng trên cao cùng muôn vàng vì sao lấp lánh phản chiếu bóng mình dưới nước, tạo nên một bức hoạ thủy đẹp đến sinh động.
Một mình đứng trên cầu, ngắm ánh trăng soi mình trong nước, ít ra nàng cũng tìm được chút bình yên. Một làn gió nhẹ thổi qua, mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Ánh trăng trong nước cũng thay đổi muôn hình vạn trạng, chẳng còn là ánh trăng tròn trên trời nữa rồi.
Vài cánh hoa hồng theo gió rơi rơi, nàng đưa tay ra hứng lấy. Tức cảnh sinh tình, nơi khoé mắt rơi ra hai dòng lệ. Hoa rơi theo gió, gió đi rồi chỉ còn hoa ở đây. Trăng soi mình dưới nước, nước động rồi trăng chẳng còn vẹn nguyên.
"Sở Thiên Minh! Ta và chàng cũng giống như vậy có đúng không? Có thể gặp gỡ, có thể chạm vào nhau, có thể yêu nhau, cũng có thể làm tổn thương nhau. Nhưng tại sao... chúng ta lại không thể bên nhau?"
Người ta nói, người có tình rồi sẽ ở bên nhau. Nhưng còn nàng, nàng vì y mà đến thế giới này, nhưng tại sao lại không thể cho nàng ở cạnh y...
"Thanh An tỷ tỷ!"
Tô Nhiễm Thanh tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy Thanh An đứng đó, nàng ấy liền chạy về phía nàng.
Nghe có người gọi tên mình, nàng quay lại nhìn. Bắt gặp gương mặt xinh đẹp của Nhiễm Thanh, nàng vội vàng đưa tay lên lau nước mắt.
"Thanh An tỷ tỷ! Sao giờ này tỷ vẫn còn ở đây?"
Tô Nhiễm Thanh đi đến trước mặt nàng rồi hỏi. Thanh An mỉm cười, nhỏ giọng trả lời người trước mặt.
"Ta cảm thấy buồn chán nên ra đây dạo một chút."
"Sở ca ca đâu? Sao huynh ấy không đi cùng tỷ?"
"Chàng ấy... Có chút bận."
"Vậy sao? Vậy để muội đi dạo cùng tỷ."
"Ừm! Cũng được."
Hai cô nương xinh đẹp cùng nhau đi dạo giữa trời đêm. Không gian yên tĩnh, cảnh vật đẹp tựa như tranh. Tô Nhiễm Thanh cũng cảm nhận được, hình như nàng có chút khác thường.
"Tỷ tỷ! Tỷ... Không sao đó chứ?"
"Ta không sao! Chỉ là có chút tâm sự."
"Có phải liên quan đến Sở đại ca không?"
Thanh An nhất thời không lên tiếng, nhưng biểu cảm bên trong ánh mắt đã trả lời thay cho nàng rồi.
Nhiễm Thanh khẽ thở dài, nàng nắm lấy tay của Thanh An rời nhỏ giọng nói.
"Tỷ tỷ! Sở ca ca... huynh ấy thật sự là rất tốt với tỷ."
"Chàng ấy cũng rất tốt với Lâm Uyển Nhi."
"Lâm Uyển Nhi? Cô ta..."
"Bỏ đi! Hôm nay tâm trạng không tốt, muội đi uống rượu với ta được không?"
"Hả? Muội..."
"Muội không cần uống, chỉ cần ngồi với ta là được."
"Nhưng mà... Á..."
Chưa nói hết câu, Nhiễm Thanh đã bị nàng kéo đi một mạch...
Thanh Ý lâu...
"Nhiễm Thanh! Muội nói xem, có phải là chàng ấy yêu Lâm Uyển Nhi tới điên rồi không hả?"
Lâm Thanh An vừa uống, vừa tức giận nói. Nàng tin chắc là Sở Thiên Minh điên rồi. Nếu như không điên, thì ai lại ngu xuẩn đến mức để cho kẻ đã phản bội mình, đường đường chính chính trở về như vậy chứ?
Tô Nhiễm Thanh vừa cố gắng giành lấy ly rượu trên tay nàng, vừa nhỏ giọng can ngăn.
"Tỷ tỷ! Tỷ đừng uống nữa. Tỷ đã say lắm rồi."
"Ta không có say! Để ta uống đi. Uống cho quên hết chuyện đau lòng."
"Tỷ tỷ..."
"Nhiễm Thanh... Muội biết tại sao ta lại đến thế giới này không?"
"Hả?"
"Là vì ta muốn bảo vệ chàng ấy nên mới từ bỏ cả thân xác của mình để xuyên qua thời không tới thế giới này."
"Cái gì?"
Tô Nhiễm Thanh nhíu mày khó hiểu. Nàng đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào gương mặt say khướt của Thanh An.
"Xuyên qua thời không tới thế giới này... Tỷ tỷ, tỷ đang nói chuyện gì vậy?"
Ngẩng mặt lên, đưa đôi mắt mơ màng lên nhìn tiểu cô nương trước mặt, nàng khẽ bật cười. Thở một hơi thật dài, nàng mê mê tỉnh tỉnh mà nói tiếp.
"Ta... Vốn không phải người của thế giới này."
"Vậy... Tỷ là người ở đâu?"
"Thế giới của ta... Ở cách nơi này... xa lắm..."
"Vậy làm sao tỷ lại đến được đây?"
"Ta cũng không rõ... Chỉ là lúc đó, ta bị một chiếc xe tông vào người... tỉnh dậy liền thấy mình ở đây."
Tô Nhiễm Thanh im lặng không nói gì. Quả thật nàng có từng nghe qua một câu chuyện về việc xuyên qua thời không. Chỉ là nàng không biết, câu chuyện đó có phải là sự thật hay không mà thôi. Nhưng bây giờ, nghe Lâm Thanh An nói, nàng tin chắc, xuyên qua thời không là có thật.
"Tỷ tỷ! Vậy... Tại sao tỷ phải bảo vệ Sở ca ca?"
"Bởi vì... Chàng ấy... bị Tần Khởi Hoành và Lâm Uyển Nhi bắt tay nhau hãm hại, trở thành kẻ tội nhân trong mắt các môn phái khác. Muội biết không, chàng ấy bị người ta mắng là đại ma đầu, là kẻ tiểu nhân. Chàng ấy còn bị người ta treo lên tường thành, vạn tiễn xuyên tâm mà chết."
"Thật sao?"
Tô Nhiễm Thanh cũng không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Nhưng nếu như thật sự giống với lời Thanh An nói thì quả thật là rất đáng thương.
Không gian và thời gian bỗng nhiên ngưng động. Tất cả vạn vật đều đứng yên tại chỗ, không nhút nhích. Dung Hoa và Sở Nhi đi đến bên cạnh Lâm Thanh An, hai người nhìn nhau rồi lắc đầu. Sở Nhi thầm than.
"Đúng là rượu vào lời ra. Trần Tuệ Linh này... đúng là chọc muội tức chết mà."
"Được rồi! Mau xoá kí ức của Tô Nhiễm Thanh đi, nếu không sẽ rắc rối lắm đó."
"Muội biết rồi."
Sở Nhi xoay người một vòng, từ ngón tay của cô ấy xuất hiện một đốm sáng. Chạm nhẹ vào trán của Tô Nhiễm Thanh, cô vội vàng xoá đi đoạn kí ức ban nãy.
"Xong rồi! Thật là... Muốn đánh cô ấy một trận."
"Được rồi! Đi thôi."
Sau khi hai người họ rời đi, mọi thứ liền trở lại bình thường. Chỉ là Tô Nhiễm Thanh cảm thấy có chút đau đầu, hình như cô ấy đã quên đi một chuyện gì đó rất quan trọng.
Nhìn sang bên cạnh, Lâm Thanh An đã gục đầu xuống bàn, đôi má ửng đỏ, hai hàng nước mắt vẫn còn chưa kịp khô...