Một Lòng Một Dạ

Chương 72: May mắn và bất hạnh



Tưởng đâu Lâm Ngữ Yến lại đột nhiên ghen tuông với Trình Hiểu Yên nên nói ra những lời hồ đồ kia, Phàm Dực thở dài cụp mắt, đầu mày anh cau chặt, vẻ mặt bất lực cùng phiền muộn “Em lại nói năng linh tinh gì vậy? Anh đã nói anh và cái cô diễn viên Trình Hiểu Yên kia chẳng có quan hệ gì cả!”

Lâm Ngữ Yến lắc lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng lăn dài, đôi môi cô run rẩy, cất giọng nức nở “Em chính là Trình Hiểu Yên... người đã giao cho anh chuỗi vòng thạch anh đen như một vật thế chấp.

Phàm Dực thất kinh trợn tròn mắt, chuyện chuỗi thạch anh đen là vật thế chấp mà Trình Hiểu Yên đã đưa cho anh, anh chưa từng kể qua với bất kì ai, bởi vì ở kiếp này anh vốn không hề gặp được cô ấy.

Hơn thế nữa, đã có một sự việc kì lạ xảy ra.

Bằng cách thần kì nào đó mà chuỗi vòng đã đi theo anh từ kiếp trước đến kiếp này.

Ngay từ lúc anh trọng sinh mở mắt dậy lần nữa, chuỗi vòng đã xuất hiện bên cạnh anh. Vào khoảnh khắc đó, trong lòng anh đã dấy lên một mối nghi hoặc: có khả năng kiếp này anh sẽ không gặp được Trình Hiểu Yên.

Quả nhiên, vào ngày 17 tháng 11 của bảy năm trước, cái ngày mà lẽ ra anh phải gặp được cô ở quán karaoke Tinh Tú, cô đã không xuất hiện.

Vậy nên Phàm Dực đã nhờ đến sự giúp đỡ của Trạch Siêu từ rất sớm, anh nhờ anh ta tìm kiếm tung tích của Trình Hiểu Yên ở thành phố Nam, nhưng rốt cuộc vẫn là mò kim đáy bể.

Thế rồi khoảng gần bốn tháng trước, khi Phàm Dương đột nhiên nói với anh về việc có một nữ diễn viên đến từ thành phố Nam vừa mới gia nhập Quân Thụy và người đó tên Trình Hiểu Yên, anh đã thực sự vô cùng kinh ngạc xen lẫn chút hồi hộp.

Nhưng khi nhìn vào bức ảnh của người tên Trình Hiểu Yên đến từ thành phố Nam kia, anh đã hoàn toàn rơi vào trầm mặc. Bởi vì cô diễn viên đó có gương mặt giống hệt Lâm Ngữ Yến kiếp trước, ả đàn bà ghê tởm đã lén lút ngoại tình với tên khốn Phàm Huân sau lưng Phàm Dương, thông đồng với hắn hại chết em ấy và đổ tội lên đầu anh.

Vốn dĩ sự thay đổi về ngoại hình và tính cách của Lâm Ngữ Yến ở kiếp này đã khiến Phàm Dực tin rằng người đàn bà kinh tởm kia đã chết, và thân phận hậu duệ độc nhất của Lâm gia đã được thay thế và sở hữu bởi một người hoàn toàn khác.



Nhưng chuyện này đang ngày càng trở nên phức tạp và rối rắm hơn khi anh một lần nữa nhìn thấy gương mặt của ả ta nhưng lại với một cái tên và thân phận khác.

Cũng vì điều này mà gần bốn tháng nay Phàm Dực vô cùng đau đầu mệt mỏi. Anh nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.

Tuy nhiên, lời mà Lâm Ngữ Yến vừa mới thốt ra đây, nếu xâu chuỗi cùng với việc cô diễn viên Trình Hiểu Yên đến từ thành phố Nam mang gương mặt của ả đàn bà Lâm Ngữ Yến kiếp trước kia, thì chẳng phải những khúc mắc đang dần được sáng tỏ hay sao?

Lâm Ngữ Yến và Trình Hiểu Yên, vì một lý do nào đó, đã bị hoán đổi thân phận cho nhau.

Vậy nên người tên Trình Hiểu Yên kiếp này mới mang hình dáng của Lâm Ngữ Yến kiếp trước.

Còn Lâm Ngữ Yến kiếp này mới sở hữu vẻ ngoài cùng tính cách hoàn toàn khác với Lâm Ngữ Yến mà anh biết, và còn một hai chắc nịch nói rằng bản thân chính là Trình Hiểu Yên.

Chuyện này cũng thật quá kỳ lạ rồi đi. Phàm Dực kinh ngạc đến mức toát mồ hội lạnh, sắc mặt anh thoáng trầm xuống, ngữ điệu có phần mông lung “Là thật sao?”

Những giọt nước mắt vẫn tí tách rơi, nhưng điều này không hề làm thuyên giảm đi sự kiên định trong cái gật đầu của cô. Lâm Ngữ Yến đưa tay quẹt đi những giọt lệ còn đọng lại trên má, giọng vẫn còn chút nức nở cất lên “Em thật sự là Trình Hiểu Yên. Hơn nữa, em cũng giống như anh... là người trọng sinh..”

Ngừng một đoạn, Lâm Ngữ Yến lại tiếp tục “Em đã sống lại với dáng vẻ và ký ức của kiếp trước, duy chỉ có thân phận là thay đổi.”

Lâm Ngữ Yến có chút gấp gáp, cô lo lắng Phàm Dực sẽ không tin vào chuyện kì lạ đến vô lý này nên lên tiếng bổ sung “Em biết chuyện này nghe rất hoang đường, cũng rất khó tin, nhưng.”

“Anh tin em.” Còn chưa kịp để Lâm Ngữ Yến nói xong lời thuyết phục, Phàm Dực đã thốt lên một cách chắc nịch.



Anh tiến gần về phía cô, đưa hai tay ôm lấy bả vai cô, giọng trầm thấp lại vang lên “Chuyện này tuy thực sự rất khó tin, nhưng chẳng phải việc anh được sống lại, cũng đã rất hoang đường rồi sao? Vậy nên em không cần phải giải thích, anh tin em. Và còn nữa... anh rất vui...”

Phàm Dực vừa nói tâm trạng vừa bồi hồi thổn thức, anh có chút kích động kéo Lâm Ngữ Yến vào lòng, hai tay anh ghì chặt lấy cô, như muốn khảm sâu cơ thể cô vào mình.

Phàm Dực lần nữa cất giọng, ngữ điệu mang theo sự xúc động, hơi run run “Anh thực sự rất vui vì em chính là Trình Hiểu Yên. Kiếp trước, anh đã chờ em rất lâu, rất lâu nhưng cuối cùng vẫn là không đợi được. Kiếp này không thấy em xuất hiện, anh vốn tưởng cả đời này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại được em nữa nhưng may thật...

Phàm Dực vẫn ôm chặt Lâm Ngữ Yến trong lòng, anh thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, đầu dụi dụi vào cổ cô, tham lam hít lấy hương thơm ngọt ngào truyền đến từ da thịt cô, khoé môi cong lên nở nụ cười thật sâu.

Nhìn thấy dáng vẻ mừng rỡ hạnh phúc của anh sau khi biết cô là Trình Hiểu Yên, trái tim cô càng cảm thấy đau đớn như bị ai đó bóp nghẹn. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác tội lỗi của Lâm Ngữ Yến lúc này.

Rõ ràng cô chính là người đã gây ra cho anh nỗi bất hạnh cùng những tổn thương đau khổ ở kiếp trước, nhưng anh lại chẳng mảy may hay biết gì mà lại còn cảm thấy may mắn khi được gặp lại cô.

Những giọt nước mắt một lần nữa nối tiếp nhau lăn dài trên gương mặt Lâm Ngữ Yến, cô đau lòng bật khóc trong vòng tay Phàm Dực, giọng cất lên run rẩy, ngắt quãng “Dực... em xin lỗi... Em thực sự xin lỗi... Em chính là một kẻ tội đồ... Em không xứng đáng được anh đối xử tốt như vậy...

Nghe thấy tiếng Lâm Ngữ Yến bật khóc, Phàm Dực hốt hoảng kéo người cô ra, đôi bàn tay to lớn luống cuống giúp cô lau đi những giọt nước mắt. Anh đau lòng nhíu mày “Em đang nói gì vậy? Sao em lại là kẻ tội đồ được?”

“Lẽ ra anh không nên gặp em mới phải. Lẽ ra chúng ta không nên gặp nhau mới đúng. Chỉ có như vậy, anh mới không phải chịu tổn thương vì em... Tất cả đều tại em... Là em đã đem lại những bất hạnh cho anh ở kiếp trước.” Gương mặt Lâm Ngữ Yến vẫn giàn giụa nước mắt, nhưng đôi mắt lại ánh lên tia kiên quyết.

Cô không thể chịu đựng cảm giác tội lỗi này thêm một giây phút nào nữa. Từng giờ từng khắc trôi qua cô đều cảm thấy vô cùng ngộp ngạt, không tài nào hít thở nổi. Cô... không thể che giấu anh sự thật này thêm.Phàm Dực khó hiểu nhìn Lâm Ngữ Yến, giọng cất lên đầy nghi hoặc “Là em đã đem lại những bất hạnh cho anh ở kiếp trước’? Ý em là gì?”

“Sở dĩ anh được sống lại, chính là nhờ khả năng hồi sinh của chuỗi vòng thạch anh đen. Nhưng đồng thời... nó cũng chính là thứ đã gây ra những bất hạnh cho anh vào kiếp trước."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv