Sau khi nghỉ việc, ngày hôm sau Trình Hiểu Yên cố tình mặc chiếc váy duy nhất mà mình có trong tủ quần áo, cô trang điểm nhẹ, tóc uốn xoăn thành lọn, đeo lên dây chuyền và bông tai, sửa soạn tỉ mỉ rồi xách túi ra ngoài.
Đứng trước quán karaoke Tinh Tú, Trình Hiểu Yên có chút hồi hộp xen lẫn mong đợi. Cô hi vọng hôm nay mình có thể gặp được Phàm Dực, cô muốn được anh nhìn thấy và ghi nhớ dáng vẻ này của mình, chứ không phải dáng vẻ bết bát của 9 năm trước.
Trình Hiểu Yên hít sâu một hơi rồi bước vào. Vừa vào bên trong, cô theo bản năng nhìn khắp một lượt xung quanh, nơi đây so với 9 năm trước đã thay đổi rất nhiều, nói sao nhỉ, cảm giác như nơi này trở nên đàng hoàng hơn trước?
Nhưng Trình Hiểu Yên chỉ ngắm nhìn một lúc rồi bước nhanh đến chỗ lễ tân, thấp giọng nói “Tôi có việc cần tìm ông chủ của các anh.” Vừa nói cô vừa lấy ra tờ giấy nợ đưa đến trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông chăm chú đọc nội dung trên tờ giấy rồi ngước lên nhìn Trình Hiểu Yên “Cô đợi tôi một chút. Để tôi liên lạc với ông chủ.”
Người đàn ông vừa dứt lời liền nhấc điện thoại lên gọi cho một dãy số, sau khi trao đổi với bên kia đầu dây, anh ta cúp điện thoại rồi quay sang nói với Trình Hiểu Yên “Thưa cô, ông chủ của chúng tôi hiện giờ đang có việc bận ở quán rượu Thời Dạ. Ông chủ hỏi cô có muốn đến đó gặp ông ấy không? Nếu cô không muốn thì có thể chờ ở đây, một tiếng nữa sau khi xong việc ông ấy sẽ đến tìm cô.”
Trình Hiểu Yên nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi đáp lời “Vậy sao? Vậy để tôi đến đó gặp anh ấy.”
“Vậy xin cô đợi một lát, tôi sẽ gọi người hộ tống cô.” Người đàn ông lịch sự nói.
Nghe vậy Trình Hiểu Yên vội xua tay từ chối “Không cần đâu. Tôi có thể tự đến, tôi biết quán rượu Thời Dạ nằm ở đâu.”
Người đàn ông cung kính nói “Đây là do ông chủ căn dặn ạ. Ông ấy nói nếu cô nói muốn đến thì phải cho người hộ tống cô.”
Trình Hiểu Yên ‘à’ lên một tiếng, cô có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi “Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh vậy.”
Ngồi trên chiếc Ferrari xám, tâm trạng của Trình Hiểu Yên có chút thấp thỏm. Đây là lần đầu tiên cô được rồi trên chiếc xe sang trọng đến như vậy.
Trình Hiểu Yên căng thẳng siết chặt quai túi, xuyên qua ô cửa sổ, cô nhìn thấy những cung đường quen thuộc, càng gần đến nơi trong lòng cô lại càng trở nên hồi hộp hơn.
Bánh xe lăn chậm rồi dừng hẳn trước quán rượu Thời Dạ, ngay bên ngoài là hai vệ sĩ mặc comple đen chỉnh tề đang đứng chờ sẵn.
Nhìn thấy chiếc Ferrari xám, hai người nhanh chóng bước tới mở cửa xe cho Trình Hiểu Yên, hơi cúi người làm động tác mời cô vào trong.
Bên trong quán không khí có chút tĩnh mịch, tiếng nhạc lãng mạn du dương và ánh đèn vàng le lói càng làm cho nơi đây trở nên huyền ảo mà sang trọng.
Một trong số hai người vệ sĩ hộ tống cô đi dọc theo hành lang đến trước cửa của một gian phòng riêng. Người đàn ông đưa tay lên gõ nhẹ cửa “Cốc, cốc, cốc”
Bên trong vang lên giọng nói trầm trầm “Vào đi.”
Không biết là vì đã 9 năm trôi qua nên ký ức của cô có phần mơ hồ, hay do giọng của anh đã thay đổi, mà Trình Hiểu Yên cảm thấy giọng nói vừa rồi không giống với giọng của Phàm Dực.
Nhưng cũng không đợi cô nghĩ xa hơn, người đàn ông hộ tống cô đã đưa tay mở cửa.
Ở bên trong có khoảng mười người đàn ông đang ngồi xung quanh một chiếc bàn hình chữ nhật, có vẻ như là đang có cuộc họp.
Nhìn thấy Trình Hiểu Yên bước vào, mấy người đàn ông lập tức im bặt không nói gì nữa, họ đồng loạt đưa mắt về phía người mặc comple trắng đang ngồi ở chính giữa. Trên tay anh ta đang cầm một điếu xì gà, khí thế bức người vừa nhìn liền biết là người đứng đầu ở đây.
Trình Hiểu Yên có chút sững sờ nhìn gương mặt của người đàn ông, anh ta đẹp đến khó tin.
Bao nhiêu năm làm quản lý nghệ sĩ, cô gặp qua không ít những diễn viên nam có vẻ ngoài điển trai, nhưng chưa từng gặp ai sở hữu vẻ đẹp như người đàn ông này. Anh ta đẹp một cách ma mị và dụ hoặc.
Khí chất mạnh mẽ áp đảo toả ra từ anh ta làm cho Trình Hiểu Yên có cảm giác nghẹt thở, người đàn ông này chắc chắn không phải chỉ đơn giản là chủ nợ cho vay nặng lãi.
Nhưng anh ta thật sự là Phàm Dực sao? Trong lòng Trình Hiểu Yên tràn đầy nghi hoặc.
Nếu 9 năm trước Phàm Dực đem lại cho cô cảm giác như một con sói đang giận dữ vì có người động đến lãnh thổ của nó, thì người đàn ông trước mặt này cho cô cảm giác như một con rắn hổ mang đang trong trạng thái thoải mái nhưng vẫn cảnh giác, đề phòng với xung quanh.
Ánh mắt người đàn ông chiếu trực tiếp vào Trình Hiểu Yên đang đứng ở cửa, anh ta đưa điếu xì gà lên môi rít một hơi sâu, nhả ra làn khói dầy đặc mờ ảo rồi phe phẩy vài cái làm tan đi làn khói, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi Trình Hiểu Yên “Cô là con nợ của Phó Hào sao?”
Giọng nói của người đàn ông kéo Trình Hiểu Yên thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, cô lấy trong túi ra giấy nợ rồi tiến về phía người đàn ông, đưa đến trước mặt anh ta “Vâng, đúng vậy.”
Người đàn ông đưa tay nhận lấy tờ giấy nợ rồi nghiêm túc cầm đọc, vừa đọc anh ta vừa rít điếu xì gà trên tay.
Vài giây sau, người đàn ông ngước lên, anh nhìn Trình Hiểu Yên đánh giá một lượt rồi lấy ra chiếc bật lửa trong túi áo, bật lên rồi đốt đi tờ giấy nợ trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
Nhìn tờ giấy nợ đang cháy phừng phực trước mặt, Trình Hiểu Yên kinh ngạc đến tròn mắt.
Sau khi tờ giấy cháy gần hết, người đàn ông dúi phần còn lại của mảnh giấy và ngọn lửa đang rực cháy vào ly rượu trước mặt.
Anh ta lần nữa đưa mắt nhìn Trình Hiểu Yên đang kinh ngạc, giương giương tự đắc nhướng mày cất giọng “Cô không cần lo lắng. Món nợ này không cần trả nữa.”
Trình Hiểu Yên mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông, cô cảm thấy có chút buồn cười với gương mặt đắc ý hiện giờ của anh ta.
Hình như anh ta cho rằng mình vừa làm một hành động vô cùng ngầu và cô nên biết ơn điều đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chắc chắn không phải Phàm Dực!
Trình Hiểu Yên bật cười lộ ra hàm răng trắng đều, cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực “Tôi sẽ không cảm thấy biết ơn anh vì điều đó đâu. Hôm nay tôi đến đây là để trả nợ chứ không phải xin anh khất nợ.”
Nói rồi Trình Hiểu Yên lấy từ trong túi xách ra hai phong bì dầy cộm đặt lên trên bàn kính trước mặt người đàn ông “Nhưng mà, anh là ông chủ ở đây sao? Nhưng 9 năm trước ông chủ mà tôi gặp lại không phải anh. Có thể cho tôi gặp Phàm Dực được không? Tôi có đưa cho anh ấy một vật thế chấp. Nếu nói ra vật đấy, anh ấy chắc chắn sẽ nhớ tôi.”
Trình Hiểu Yên vừa dứt lời mọi người trong phòng nổi lên một đợt xôn xao.
Người đàn ông nghe vậy thì nhướng mày nhìn cô rồi cất giọng “Tôi rất lấy làm tiếc nhưng dù là 9 năm trước hay là bây giờ thì tôi vẫn luôn là ông chủ ở đây. Còn về người tên Phàm Dực mà cô đã gặp, không biết liệu có phải là Phàm Dực mà tôi quen không, nhưng anh ta không phải là người ở đây, anh ta sống ở thành phố Bắc.”