Cuối cùng Thẩm Trạch cũng lọ mọ vào bếp nấu mì cho Khương Lễ Hào. Mùi mì gói bay khắp phòng, kích thích cái bụng rỗng của cậu công tử. Hắn tiến lại gần, gác cằm lên vai Thẩm Trạch, nhìn cậu đập hai quả trứng gà vào nồi mì đang sôi ùng ục.
“Thơm quá.”
Khương Lễ Hào thật lòng khen tặng. Hắn từng ăn không ít sơn hào hải vị, mấy món như mì ăn liền này thật sự không mấy khi ăn, nhưng không hiểu sao bây giờ lại thèm thuồng như thể trước mặt là trân bảo vậy.
“Bình thường cậu có thích ăn mì đâu?!”
Khương Lễ Hào luôn chê ỏng chê ẻo mấy món này. Tay hắn vòng qua eo cậu, nhẹ nhàng cọ sát. Thẩm Trạch chỉ sợ cọ một lúc lại ra lửa là bỏ phí nồi mì không thôi.
“Đừng có động vào. Cậu ra kia lấy bàn gấp ra đi.”
Thẩm Trạch không cho động thì Khương Lễ Hào cũng không lấn tới. Dạo này hắn thấy mình giống hệt con cún, rất nghe lời Thẩm Trạch. Tuy hắn mới là kẻ nắm đằng chuôi, nhưng thật sự cảm giác Thẩm Trạch vừa lòng với những gì hắn làm khiến Khương Lễ Hào thật sự thấy thành tựu.
“Cậu ăn với tớ đi.”
Thẩm Trạch không đói lắm, nhưng nhìn Khương Lễ Hào ăn ngon như vậy cũng không kiềm được gắp một chén mì.
Khương Lễ Hào húp sụp soạt. Mùi mì ăn liền rẻ tiền tràn vào khoang miệng lại ngon đến kì lạ.
“Cậu chưa ăn tối à?”
Hắn lắc đầu. Thật ra hắn bận suy nghĩ rất nhiều chuyện. Chủ yếu là chuyện của Kiều Tư Tư, chuyện của hắn và Thẩm Trạch. Khương Lễ Hào rất rối rắm. Hắn không có ai để bấu víu vào cả. Cuối cùng hắn lại chọn Thẩm Trạch.
Khương Lễ Hào tìm đến Thẩm Trạch như thói quen. Không có ý gì cả, không chút vướng bận, không một ai khiến hắn cảm thấy yên bình như Thẩm Trạch.
Đơn giản là một đêm mưa, thèm một tô mì gói cậu nấu. Sau đó rúc vào chăn đệm của cậu, ôm cậu vào lòng.
Khương Lễ Hào vẫn thường chê Thẩm Trạch nhỏ người, nhưng chỉ hắn mới biết, ôm lấy cậu khiến hắn thích thú làm sao. Hương sữa tắm mùi hoa ngọc lan quanh quẩn nơi đầu mũi cùng với cái lạnh lạnh của đêm mưa.
Không có máy sưởi cũng có cái tốt, thích hợp để cả hai ôm lấy nhau.
Thẩm Trạch thì không nghĩ vậy. Giường cậu nhỏ nên để nằm đủ hai người thì phải dính chặt lấy nhau. Mà tên họ Khương kia không biết vô tình hay cố ý cứ cọ cọ vào mông cậu.
Tên này cố ý cái chắc!!!
“Cậu không ngủ thì để tớ ngủ. Đừng có cọ nữa.”
“Ngủ gì chứ?! Mai chủ nhật mà. Chúng ta thức nói chuyện chút đi.”
“Không… cái tên này… bỏ tay ra…”
“Sao chứ? Trời mưa ôm nhau ngủ cho ấm đi.”
“Không là không….”
Bỏ qua tất cả lời càu nhàu của Thẩm Trạch, Khương Lễ Hào mặt dày cởi hết quần áo chui vào chăn. Căn phòng chật chội không máy lạnh máy sưởi, tất cả chỉ có duy nhất hai con người sưởi ấm cho nhau.
Khương Lễ Hào cũng không biết mình quyến luyến điều gì ở đây, hơn ai hết, hắn mong thời khắc này kéo dài mãi mãi.
Có lẽ hắn hèn nhát không dám đối diện với câu trả lời từ chính trái tim mình, cho nên suốt thời gian qua chỉ lừa mình dối người. Lần đầu tiên Khương Lễ Hào thấy mình cần một chỗ trốn đến thế. Trái tim hắn chộn rộn không yên, đập liên hồi khi ở bên Thẩm Trạch, mà nó cũng bình yên như nước.
Đây là điều hắn cần. Hơi ích kỉ khi chỉ muốn giữ Thẩm Trạch bên mình mãi mãi như thế. Không cần phải thay đổi, không cần phải xác định bất cứ thứ gì, cứ như thế này là được.
Bất công cho tất cả, cho Thẩm Trạch, cho Kiều Tư Tư… nhưng Khương Lễ Hào thấy vui là được mà đúng không.
…****************…
Kiều Tư Tư mặc bộ đồ bệnh nhân nhàu nhĩ, cổ tay quấn băng do bị thương, trên gương mặt không chút niềm vui. Cô nhìn bị bác sĩ vẫn đang cặm cụi viết viết, rồi lại nhìn trời mưa đến não lòng.
“Hắn ta không tin. Khương Lễ Hào không tin. Ông làm cái gì đi chứ?!”
“Tiểu thư, tôi đã theo lời người viết đúng bệnh án rồi. Nếu cậu Khương không tin thì cũng không còn cách nào khác. Hay là…”
“Không thì ông viết nặng hơn đi. Phải làm sao cho cậu ấy đến đây. Chẳng phải nhờ tôi mà con gái ông mới có tiền chữa trị hay sao. Bác sĩ Ninh ông phải hiểu là ông giúp tôi sau này tiền bạc sẽ không thiếu. Ông làm gì đi chứ?!”
Bác sĩ Ninh đẩy gọng kính, thật lòng không biết phải nói sao. Bệnh án của Kiều Tư Tư đã được ông nghiên cứu kĩ để viết sao cho vừa đủ lấy được lòng thương hại của người khác mà không gây ra bất cứ nghi ngờ nào.
Chẳng qua, Khương Lễ Hào đâu dễ thương cảm đến thế. Không một ai có thể khiến hắn tin tưởng, ngay cả khi là hai người bạn thân đã cùng hắn lớn khôn.
Bác sĩ Ninh lắc đầu. Ông thở dài rồi đi ra ngoài, để mặc cho Kiều Tư Tư phát điên trong phòng bệnh. Chỉ mong vị tiểu thư này đừng quá ảo tưởng vào sức mạnh của mình, cũng như vị trí trong lòng Khương Lễ Hào.
Tất cả những gì Khương thiếu gia thể hiện ra ngoài, chỉ là một vỏ bọc hư hư thật thật mà thôi.