“Nhanh lên nhanh lên… hôm nay có cựu hoa khôi trường mình về thăm trường đấy.”
“Khoá nào cơ?!”
“Là chị Kiều Tư Tư… tiểu thư Kiều gia đấy. Chị ăn du học mấy năm bây giờ về rồi…”
“Uầy… có phải Kiều tiểu thư trong truyền thuyết không, cái người có lời đồn tình ái với…”
“Suỵt… nói nhỏ chút… cẩn thận có người nghe được lại khó chịu a…”
Tuy khuyên là nói nhỏ, nhưng cô sinh viên kia lại cố tình nói to cho Thẩm Trạch nghe. So với Kiều Tư Tư hay các nhân tình xung quanh Khương Lễ Hào, họ càng ghét Thẩm Trạch nhất. Trong mắt rất nhiều người, Khương Lễ Hào chính là thần thánh mà không một ai có thể với tới, chỉ xứng với những nữ thần như Kiều Tư Tư. Một kẻ như Thẩm Trạch không có gì, gia thế không, nhan sắc không, học cũng không quá giỏi, không biết đã dùng cách nào để chiếm lấy một vị trí bên cạnh Khương thiếu.
Khương Lễ Hào càng công khai đối xử tốt với Thẩm Trạch, càng nhiều người trong sáng ngoài tối ghét cậu.
Thẩm Trạch ngồi yên lặng trong giảng đường, không một tiếng động nào chung quanh có thể tác động đến cậu. Tâm trí không đặt ở đây, cũng không đặt trên người Khương Lễ Hào hay Kiều Tư Tư, cậu đang nghĩ về công thức của món nước mới ở chỗ làm thêm.
Từ ngày đó, dường như mọi chuyện lại trở về quỹ đạo ban đầu. Thẩm Trạch lại là “người yêu” ngoan hiền của Khương Lễ Hào, là kẻ mà Khương Lễ Hào gọi đến mỗi khi hắn nhớ đến bạch nguyệt quang. Chỉ khác là bây giờ, Kiều Tư Tư rất hay ghé đến Khương gia, cũng không ít lần tỏ thái độ khó chịu với Thẩm Trạch.
Tiếp xúc không nhiều nhưng Thẩm Trạch cũng hiểu Kiều Tư Tư không thích những người tầng lớp bình dân như cậu. Dù trước mặt mọi người, cô luôn tươi cười với cậu, nhưng chỉ Thẩm Trạch biết, sau lưng là những lời đay nghiến khiến cậu đau tận tâm can.
Thẩm Trạch tưởng chừng mình đã chai sạn với sự coi thường của giới thượng lưu rồi, dù sao so với sự coi thường của Kiều Tư Tư, cậu đã từng sợ sự coi thường của Khương Lễ Hào hơn.
“Đang nghĩ gì thế?!”
Khương Lễ Hào vào trong lớp, mọi lời nói xấu tự động im bặt, ai cũng sợ nhưng đều lấm lét nhìn quanh. Cũng thật kì lạ, người bình thường như Thẩm Trạch lại có thể bám lấy Khương Lễ Hào lâu đến thế.
“Không có gì… nghĩ về bài tập thôi.”
Thẩm Trạch kiếm đại một câu trả lời, không để ý lắm đến gương mặt cực kì khó ở của Khương Lễ Hào. Hắn nhìn theo từng đường nét gương mặt của Thẩm Trạch, nhận ra Thẩm Trạch thật sự rất dễ nhìn. Đôi mắt sau gọng kính kia xinh đẹp như chứa cả một dải ngân hà. Khương Lễ Hào không thể tưởng tượng được nếu đôi mắt ấy mất ánh sáng.
Tiếc là hắn từng làm cậu buồn, ánh sao trong đôi mắt ấy chan chứa cả nỗi buồn và rơi lệ. Chẳng hiểu sao, Khương Lễ Hào cảm thấy mình đã làm ra việc gì tội lỗi lắm.
“Tối nay đi ăn nhé. Tớ nhớ là cậu rất thích ăn món Nhật đúng không? Tớ tìm được một quán ăn ngon lắm.”
Bàn tay cầm bút của Thẩm Trạch bỗng dưng dừng lại. Cậu nhớ là mình chưa từng nói là thích ăn món Nhật. Nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu với một thái độ không thể cam chịu hơn. Không có một sự hài lòng nào trên gương mặt của Khương Lễ Hào. Hắn cực kì khó chịu trong lòng. Trong mắt Khương Lễ Hào, Thẩm Trạch không đáng giá đến thế. Nhưng bây giờ thì hắn như một kẻ tội lỗi cố gắng dỗ người yêu đang giận dỗi. Đêm qua hắn còn thức cả đêm tìm những quán Nhật ngon - việc mà hắn chả bao giờ làm trước kia.
Gương mặt cau có của Khương Lễ Hào làm không khí trong lớp trở nên trầm xuống.
“Lễ Hào, Thẩm Trạch, hai người ở đây sao?”
“Ui… Kiều tiểu thư….”
Sự xuất hiện của Kiều Tư Tư khiến không khí trở nên sôi động hơn rất nhiều. Mấy chàng trai trong lớp hai mắt loé sáng, nhìn người con gái xinh đẹp trong truyền thuyết này bằng sự yêu thích không thôi.
“Chào mọi người…. Tôi đến tìm Thẩm Trạch a. Nhân dịp lần đầu gặp mặt, tôi mời cả lớp trà sữa nhé.”
“Ồ quao… Kiều tiểu thư khách sáo quá.”
“Có gì đâu. Thẩm Trạch là bạn của Khương Lễ Hào, thì coi như cũng là bạn của tôi rồi. Mời mọi người trà sữa, mong rằng sau này mọi người giúp đỡ Thẩm Trạch thêm nhé.”
“Ấy gù…. Vậy là chúng ta có lộc ăn uống nhờ Thẩm Trạch rồi sao. Thẩm Trạch à, cậu quen toàn giới thượng lưu thế này thì chúng tớ càng vui…”
Không khí nhộn nhịp nhốn nháo vô cùng. Trước những lời nói của Kiều Tư Tư, Thẩm Trạch chẳng có cách phản kháng. Trong nụ cười của Kiều Tư Tư, cậu nhìn thấy rõ sự chế nhạo. Trong từng cái vỗ vai của bạn cùng lớp, cậu nhìn thấy rõ sự khinh miệt cậu vì bám lên nhà giàu.
“Sự giúp đỡ” mà Kiều Tư Tư nói, nếu là người thông minh chắc sẽ nghe ra mà thôi. Cô ta đâu thích cậu. Thẩm Trạch cảm thấy thật buồn nôn, trước sự giả tạo ấy. Bàn tay dưới gầm bàn của cậu run đến mức không thể kiềm chế.
Cậu không hiểu, cậu cũng chỉ là một kẻ bình thường trong số những tình nhân như hoa như ngọc của Khương Lễ Hào. Vì sao cứ nhắm vào cậu như thể cậu là kẻ tội đồ?!