Khương Lễ Hào thảng thốt nhìn Thẩm Trạch rơi từ tầng 4 xuống. Tiếng gọi của hắn quá to làm cậu giật mình. Bàn tay nắm chặt chăn vì đau đớn cũng không giữ được lâu mà buông ra.
Khi rơi tự do, Thẩm Trạch thật ra cũng không nghĩ gì nhiều. Đây chỉ là tầng 4 mà thôi, cậu không chết được. Phía dưới lại là cỏ mềm, cùng lắm là gãy tay gãy chân gì thôi. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của Khương Lễ Hào chạy về phía cậu, sẵn sàng gạt tay người con gái phía sau ra, trong lúc đó, thật ra Thẩm Trạch cũng cảm thấy có chút thành tựu. Nhưng rất nhanh chóng suy nghĩ ấy đã bị gạt ra khỏi đầu.
“Điên thật… Thẩm Trạch, mày không cần tiện đến vậy đâu.”
“THẨM TRẠCH……”
“Lễ Hào, sao em….”
Kiều Tư Tư ngạc nhiên vô cùng khi người em luôn crush mình sẵn sàng gạt tay mình ra để chạy lại phía người kia.
Bịch…..
Thẩm Trạch ôm đầu, cố gắng cuộn người lại giảm thiểu đau đớn. Khi cậu tưởng chừng mình sắp chạm phải đất thì lưng đã ngã vào một chiếc đệm mềm mà vệ sĩ nhanh chóng lấy ra.
“Mẹ kiếp! Mày điên hay sao?! Muốn chết thì tao sẽ giết mày…. Ngay bây giờ….”
Khương Lễ Hào xách cổ áo Thẩm Trạch lên, bắt đầu la hét. Hai mắt hắn đỏ ngầu, giận dữ như thể muộna ngay lập tức đại khai sát giới, bất chấp cho người dưới thân vì đau đớn mà choáng váng đến độ không thở nổi.
“Lễ Hào… em bình tĩnh… đây là ai vậy?!”
Kiều Tư Tư tiến tới nhanh chóng ra vẻ quan tâm hỏi han soát độ tồn tại của mình. Nhưng Khương Lễ Hào dường như mắt điếc tai ngơ. Hắn chỉ chăm chú nhìn bộ dáng nhếch nhác hết cỡ của Thẩm Trạch. Cuối cùng những lời mắng chửi cũng không nói ra được.
“Chị Tư Tư, bây giờ em có chút chuyện nên không thể đưa chị về được. Để em nói tài xế đưa chị về. Hôm sau em sẽ qua nhà tạ lỗi sau.”
Không đợi Kiều Tư Tư phản ứng lại, Khương Lễ Hào đã sốc thẳng Thẩm Trạch như người mất hồn lên vai tiến vào nhà. Quản gia cũng là người nhanh nhạy, mau chóng sắp xếp xe và tài xế. Kiều Tư Tư ôm một bụng tức tối, trên môi nụ cười đã cứng đơ mà vẫn không dò hỏi được gì. Ngồi trên xe, cô nhanh chóng nhắn tin dò hỏi bạn thân mình.
“Về người tình của Khương Lễ Hào, cậu tìm cho tôi ít thông tin đi. À không, càng rõ càng tốt.”
^^^“Chẳng phải trước kia cậu bảo kẻ địch không mạnh không đáng quan tâm sao.”^^^
Không mạnh…..
Kiều Tư Tư cắn răng. Chính cô cũng không ngờ một tên hồ ly tinh lại dễ dàng nắm giữ trái tim của thiếu gia ăn chơi như Khương Lễ Hào nhanh vậy.
Rốt cuộc trong thời gian cô rời đi, đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?!
...****************...
“Quản gia Hạ, rốt cuộc là có chuyện gì nữa vậy?”
Trước sự chất vấn của bác sĩ tại gia, vị quản gia cũng không nhiều lời, ông chỉ lắc đầu, thúc giục.
“Ông không cần biết, chỉ cần chữa tốt cho người trong phòng là được. Và tốt nhất là không được nhiều lời.”
Bác sĩ cũng hiểu, chỉ khẽ khàng gật đầu rồi đẩy cửa vào.
Trong phòng đầy mùi thuốc súng. Thẩm Trạch triệt để nổi khùng, cậu không nhịn nữa, cũng không muốn nhịn, chỉ hận không thể nhào lên cào cấu đánh nhau với Khương Lễ Hào. Tiếc là chân tay bị thương, người lại bị ướt như chuột lột nên không lấy đâu ra sức. Mà Khương Lễ Hào cũng không vừa, hắn cố định chân tay người tình mình lại, sau đó dùng chăn bông quấn chặt, để Thẩm Trạch không động đậy nữa.
“Mày đừng cựa quậy nữa, động vào vết thương giờ.”
“Mẹ kiếp… Khương Lễ Hào, tao ghét mày, mày thả tao ra.”
Vị bác sĩ bối rối đẩy gọng kính, không biết nên tiến vào hay lùi ra. Ông làm việc cho Khương gia đủ lâu nhưng cũng chưa từng thấy ai có gan mắng chửi Khương Lễ Hào như thế mà vẫn còn lành lặn.
Tất nhiên là Thẩm Trạch bây giờ cũng không tính là lành lặn. Vì động tác của cậu mà vết thương ở tay chân càng nứt ra nghiêm trọng, vết máu dây khắp chăn trắng. Màu đỏ chói mắt khiến Khương Lễ Hào khó chịu. Nếu được, hắn chỉ muốn chụp thuốc mê cho cậu ngất đi cho rồi.
“Còn đứng đó làm gì, mau vào xem cậu ấy thế nào đi.”
Không mắng được Thẩm Trạch, Khương Lễ Hào chuyển qua phát tiết lên người vị bác sĩ già. Ông cũng cúi đầu cun cút vào làm việc, dù sao nghe mắng cũng quen rồi. So với việc mắng chửi thì tiền lương mà Khương gia trả cho ông khiến ông tình nguyện nghe mắng thêm vài lần.
“Cút đi.”
Thẩm Trạch nhất quyết không hợp tác. Cả người giựt nãy lên liên tục, cậu tuy đau xót nhưng tuyệt đối không đầu hàng.
“Cậu Khương à….”
Cứ như thế này thì đừng nói là băng bó vết thương, muốn xem vết thương như thế nào còn khó nữa là.
Khương Lễ Hào mất hết kiên nhẫn, nhìn Thẩm Trạch như cá nằm trên thớt vẫn giãy dụa kịch liệt, ra lệnh.
“Cho cậu ta liều thuốc an thần đi.”
“KHÔNG… TAO KHÔNG MUỐN. KHƯƠNG LỄ HÀO, TAO SẼ GHÉT MÀY CẢ ĐỜI.”
Cho đến khi chất lỏng trong ống tiêm từ từ ngấm vào, tiếng mắng chửi của Thẩm Trạch cũng nhỏ dần, cho đến khi cậu rơi vào giấc ngủ bất đắc dĩ, Khương Lễ Hào mới thở phào nhẹ nhõm.