Hoắc Nhã Linh thở hồng hộc chạy xuống đây, thật sự khiến Hoắc Ảnh Quân
giật mình.
Đã rất nhiều năm rồi, anh hiếm khi thấy Nhã Linh rời giường trước khi anh đi
làm.
“Tôi mới dùng năm phút thôi đấy!” Hoắc Nhã Linh vội vàng nhìn về phía Vân
Tử Lăng, lo lắng nói.
Vân Tử Lăng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ừ, tôi thấy rồi!”
Hoắc Nhã Linh liếc mắt một cái, ngồi xuống rồi thở dốc.
Vân Tử Diễm lại cau mày, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nhã Linh hỏi:
“Nhã Linh, sao hôm nay em lại dậy sớm như vậy?”
“Chị tới rồi sao?” Hoắc Nhã Linh nhìn cô, yếu ớt mở miệng.
“Làm sao vậy, em không ngủ ngon à?” Vân Tử Diễm vội vàng hỏi thăm: “Có
chỗ nào không thoải mái không?”
Hoắc Nhã Linh không nói chuyện, trừng mắt liếc Vân Tử Lăng.
Còn không phải do cô ta sao?
“Cô chủ, cô muốn ăn gì?” Chú Lưu vội vàng đi đến hỏi thăm.
“Sandwich.”
“Được rồi, vậy cậu chủ muốn ăn gì?”
Hoắc Ảnh Quân nhìn sủi cảo trong chén Khúc Tịnh Quân, đột nhiên anh cảm
thấy vô cùng chướng mắt: “Không làm bằng bột là được “
“Được rồi, tôi đi chuẩn bị ngay bây giờ.” Dứt lời, chú Lưu lễ phép nhìn về
Vân Tử Diễm và Vân Tử Lăng, hỏi: “Bữa sáng hai cô chủ nhà họ Vân muốn
ăn gì?”
“Cháu không cần đâu chú Lưu, cháu đã ăn sáng rồi.” Vân Tử Diễm mỉm cười
đúng mực.
“Cảm ơn chúc Lưu, cháu cũng ăn no rồi, không cần chuẩn bị đâu ạ.” Vân Tử
Lăng cũng vội vàng cười cảm ơn.
Chú Lưu gật gật đầu, trực tiếp đi vào phòng bếp.
“Tử Lăng, không phải em chưa ăn gì sao? Sao đã no rồi?” Khúc Tịnh Quân
nhíu mày, giật mình hỏi
Vân Tử Lăng nghiêng đầu, đưa tay chống cằm rồi nhìn chằm chằm anh ta,
yếu ớt cười nói: “Bởi vì anh đẹp trai, nên em nhìn anh đã thấy no rồi đó.”
Lời nói trần trụi không hề được báo trước cứ như vậy mà vang lên trước bàn
ăn.
Tay cầm cà phê của người đàn ông ngừng lại một chút.
Vân Tử Diễm nhíu mày nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kỳ lạ giật mình.
Đang ở trên bàn ăn, vậy mà Vân Tử Lăng dám công khai trêu chọc Khúc
Tịnh Quân?
“Bốp”
Hoắc Nhã Linh đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên rồi nghiến răng nghiến lợi
nói: “Đột nhiên em không thấy đói bụng nữa rồi, Tử Lăng, đi học thôi!”
“Được.” Vân Tử Lăng đứng lên, nhìn qua Hoắc Nhã Linh, khuôn mặt ngây
thơ làm như không biết gì.
Nhưng khi Hoắc Nhã Linh nhìn thấy nụ cười này, cô ta thật sự muốn xé nát
mặt của Vân Tử Lăng ra.
Nhưng bởi vì có Khúc Tịnh Quân ở đây, nên cô ta cũng không dám bộc phát.
Chỉ có thể giận dữ đi đến cửa
“Khúc Tịnh Quân, anh cứ ăn từ từ nhé, em đi học đây.” Cô cười vui vẻ một
tiếng, sau đó lập tức xoay người đuổi theo Hoắc Nhã Linh.
“A… Ha ha… A a a a…” Khúc Tịnh Quân kinh ngạc, một lúc sau mới lấy lại
tinh thần, sau đó cắn đũa cười ngây ngô..
“Này, Tử Lăng em chờ anh một chút, anh đưa các em đi.” Khúc Tịnh Quân
nói, lập tức chạy ra ngoài.
Hoắc Ảnh Quân từ nãy giờ không nói chuyện, đột nhiên anh lạnh lùng nói:
“Cô không cần đi học sao?”
Vân Na giật mình lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Vậy, vậy, anh Ảnh
Quân em đi trước, em đến trường, ách… Có việc gọi điện thoại.”
Dứt lời, cô ta xấu hổ đi ra cửa.
Từ đầu đến cuối Hoắc Ảnh Quân cũng chưa từng ngẩng đầu.
Chỉ là gương mặt đẹp trai kia lại bị sự lạnh lùng bao phủ.
“Tử Lăng, anh đưa các em đi, dù sao ở nhà anh cũng không có việc gì.”
Khúc Tịnh Quân nói xong, lập tức muốn vào đằng sau ngồi.
“Ảnh Quân, anh không cần phải đưa đi đâu, người lái xe của nhà tôi đã đến
rồi, tôi đi cùng các em ấy đến trường là được rồi.” Vân Tử Diễm đi đến gần
nói.
Lúc này Khúc Tịnh Quân nhíu mày, lập tức nói: “Được, vậy để chú lái xe
xuống đi, anh lái xe đưa các em đi.”
Người lái xe nghe vậy cũng không dám từ chối, lập tức xuống xe.
“Tử Lăng đến đây ngồi đi, ngồi ở tay lái phụ này.” Khúc Tịnh Quân cười một
tiếng, rồi định ngồi xuống chỗ lái xe.
“Ai ui, đầu em choáng quá, Tử Lăng, cô nhường tôi ngồi ghế trước được
không?” Hoắc Nhã Linh đè tay của cô lại rồi vội vàng nói.
Vân Tử Lăng sao có thể không nhìn ra ý đồ của cô ta chứ.
“Vậy được.”
Nghe xong, tâm trạng của cô chủ Hoắc tốt lên nhiều.
“Chị Tử Diễm, chị mau đến đây đi, không phải chị nhớ em gái chị sao, hai
người ngồi đằng sau có thể nói chuyện cùng nhau.” Nói xong, Hoắc Nhã Linh
mở cửa xe, lập tức ngồi xuống ghế tay lái phụ.
Vân Tử Diễm thấy thế chỉ mỉm cười rồi cúi người, ngồi vào xe.
Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu xuất phát.” Khúc Tịnh Quân có hơi tiếc vì Vân
Tử Lăng không ngồi cạnh anh ta.
Nhưng chỉ cần cô ở trong xe, tâm trạng của anh ta vẫn rất tốt.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Vân Tử Diễm nhìn sang Vân Tử Lăng, mỉm
cười hỏi thăm.
Vân Tử Lăng thấy nụ cười của cô ta, rõ ràng là nụ cười giả dối, nhưng cô
cũng không định vạch trần: “Rất ngon, giường của Nhã Linh rất mềm, so với
cái giường cứng kia của em thì vẫn tốt hơn rất nhiều.”
Khuôn mặt Vân Tử Diễm ngơ ra, sau đó lại tiếp tục cười nói: “Em cảm thấy
giường trong nhà cứng sao? Vậy về nhà chị sẽ nói với bố, để bố thay cho em
cái giường mềm hơn.”
“Vậy thì cảm ơn chị.”
Nói xong, ánh mắt của cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Hiển nhiên là cô không muốn diễn kịch với chị ta.
Trước xe, Hoắc Nhã Linh lôi kéo Khúc Tịnh Quân nói chuyện mấy tiếng.
Thỉnh thoảng lại cười đến nỗi mất hình tượng.
Mà ở chỗ ngồi phía sau, ánh mắt của Vân Tử Lăng vẫn nhìn ra phía ngoài
cửa sổ, không ai biết cô đang suy nghĩ đến chuyện gì.
“Tử Lăng, tối nay em về đi, có được không?” Vân Tử Diễm đột nhiên mở
miệng.
Vân Tử Lăng nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cô ta rồi cười hỏi: “Là ý của ai?”
“Tử Lăng, chỉ là bố thấy em còn nhỏ, sao có thể dạy dỗ Nhã Linh được chứ,
hôm qua chú Hoắc chỉ nói đùa mà thôi, sao em có thể coi là thật được? Trải
qua một đêm là đủ rồi, đừng để người ngoài cười nhạo chứ?” Vân Tử Diễm
vội lộ ra ánh mắt khiêm tốn dạy dỗ.
“Cười nhạo?” Hai chữ này thật sự là có ý sâu xa.
“Đúng vậy, chị nói rất đúng, cô vẫn nên về nhà đi!” Hoắc Nhã Linh lập tức
quay đầu sang nói.
“Được, không có vấn đề, bây giờ chị để bố gọi điện thoại cho chú Hoắc, nếu
như chú Hoắc đồng ý thả người, thì em không có ý kiến!”
Câu trả lời của cô rất đơn giản, không nhất định phải ở lại, nhưng cũng
không nói sẽ quay về.
Nghe xong, khuôn mặt của Vân Tử Diễm đột nhiên thay đổi.
Về sau cô ta không còn nói gì nữa.
Rất nhanh xe đã đến trường học.
Ba người xuống xe, Khúc Tịnh Quân lưu luyến nói tạm biệt với cô.
“Đừng có đi cùng tôi, nhìn thấy đã ghét!” Hoắc Nhã Linh liếc mắt, sau đó đi
vào trường.
“Tử Lăng, em thật sự cứ muốn mãi bướng bỉnh như vậy sao?” Vân Tử Diễm
đi tới hỏi.
Vân Tử Lăng khẽ “xì” một tiếng, đi về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng vang
lên: “Chị hiền lương thục đức, còn tôi thì hung ác không biết đạo lý, không
phải từ trước giờ vẫn như thế sao? Sao bây giờ lại nói tôi bướng bỉnh?” Cô
cười, đôi mắt tràn đầy sự mỉa mai: “Các người nghĩ con ngựa chạy tốt, lại
nghĩ con ngựa không ăn cỏ, trên đời này không có chuyện tốt như vậy đâu!”
“Ý của em là em nhất định sẽ đối đầu với bố sao?” Cô ta tiến lên, lạnh lùng
nói: “Mày thật sự nghĩ ở nhà họ Hoắc một đêm, là mày muốn làm gì thì
àm?”
Xung quanh có mấy học sinh lục tục đi đến.
Mọi người hiếm khi thấy được một cặp song sinh cùng một khuôn đúc ra nên
bọn họ sẽ ở phía xa chăm chú quan sát.
“Các người đang sợ cái gì?” Vân Tử Lăng mỉa mai nhìn cô ta: “Các người sợ
sẽ bại lộ chuyện dùng tôi thay thế lần thứ nhất, sợ tôi nói ra người trong đoạn
phim đó là chị sao? Hay là còn việc gì khác sợ tôi nói ra?”
Khuôn mặt Vân Tử Diễm trở nên lo lắng, nói: “Mày đang nói linh tinh cái gì
thế!”
“Linh tinh?” Cô khẽ “xì” một tiếng: “Nếu tôi nói linh tinh, vậy tại sao chị lại phải
nhanh chóng đưa tôi trở về?”
“Sợ mày làm nhà họ Vân mất mặt!” Vân Tử Diễm lạnh lùng nói.
“Ha ha” Vân Tử Lăng bật cười: “Khiến nhà họ Vân mất mặt? Lần trước cuộn
phim nhựa kia đã khiến nhà họ Vân mất mặt rồi, sao bây giờ lại còn để lôi ra
nói vậy?”
Dứt lời, đuôi mắt cô cong lên, xích lại gần cô ta rồi nói: “Cuối cùng là sợ tôi
làm nhà họ Vân mất mặt, hay là chị đang sợ tôi?”
“Sợ mày?” Vân Tử Diễm cười lạnh: “Mày có cái gì đáng để khiến tao sợ?”
“Tôi có chồng sắp cưới từ lần thứ nhất, chị nói xem có đáng hay không?”
Sắc mặt Vân Tử Diễm chuyển từ đen sang tím rồi lại chuyển sang xanh,
giống như màu của cầu vồng vậy.
“Mày thật sự muốn đấu với tao?” Lúc này ánh mắt của Vân Tử Diễm lạnh
như mắt rắn, khiến cho người ta phải kinh sợ.
Vân Tử Lăng không nói chuyện, xem như cô đã ngầm thừa nhận.
“A.” Vân Tử Diễm khẽ cười một tiếng, quay người đi về phía trước, sau đó
nhàn nhạt nói: “Nghe nói hôm qua mày đến nghĩa trang Giáng Trần?”
Vân Tử Lăng giật mình, vội vàng đi về phía trước: “Chị nói gì?”
“Nghĩa trang Giáng Trần đúng thật là một chỗ tốt, hình như mày đã dùng hai
trăm ngàn đóa hoa thì phải, tao nói cho mày biết, nếu mày còn chọc đến tao,
tao lập tức đào mộ bà ta lên!” Ánh mắt của cô ta giống như quỷ dữ, cười vô
cùng ngông cuồng.
Vân Tử Lăng không nói chuyện, nhìn cô ta như đang nhìn quỷ.
“Vân Tử Diễm, chị biết chị đang nói gì không?”
“Tao nói cái gì tao đều biết rõ, nếu mày còn giở trò với tao, tao sẽ khiến bà ta
chết cũng không được yên!” Cô ta cười: “Tối nay cút về nhà cho tao!”
Nói xong lập tức đi về phía trước.
Khuôn mặt Vân Tử Lăng lập tức trầm xuống.
Sau đó cô nhanh chóng đi lên, nắm lấy vai của cô ta rồi kéo cô ta lại.
“Bốp” vang lên, vô cùng vang dội.
Trong nháy mắt Vân Tử Diễm bị đánh cho ngây người.
Học sinh xung quanh nhanh chóng mở điện thoại ra quay lại.
“Đó là mẹ của chị!” Giọng nói của cô run rẩy, vô cùng tức giận.
Một người có thể điên đến mức này sao?
Vân Tử Diễm khẽ cười một tiếng, vén tóc lên sau tai rồi nói: “Nếu như tao
thật sự coi bà ta là mẹ, mày cảm thấy bà ta sẽ chết sao?”
Vân Tử Lăng vô cùng kinh ngạc.
“Tao cũng không ngại nói cho mày biết, bà ta chết, tao không chỉ không đau
buồn, mà ngược lại tao cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì… bà ta làm tao mất
mặt!”
Lời nói lạnh lùng vô tình cứ như vậy đâm vào trái tim lạnh băng của cô.
“Chị nói… mất mặt sao?”
Lời nói này đã đẩy cô vào hầm băng sâu vô cùng, trái tim như bị người ta
đâm cho một nhát.
Đau không thở nổi.
Vân Tử Diễm kiêng dè bọn học sinh xung quanh, khuôn mặt của cô ta vẫn
tươi cười như cũ, nhưng ánh mắt lại tàn nhẫn vô cùng: “Đừng chọc đến tao,
biết không? Nên làm thế nào, mày đã biết rồi chứ?”
Dứt lời, cô ta quay người muốn rời đi.
“Chị…”
Cô gọi cô ta lại.
Vân Tử Diễm quay người, nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói “có gì thì nhanh
nói”.
“Hôm nay tan học cùng em về nhà họ Hoắc, em nói với chú Hoắc để em về
nhà, được không?” Giọng của cô hiếm khi được dịu dàng như thế này.
Thấy thế Vân Tử Diễm mỉm cười: “Thế này mới ngoan, kẻ thức thời mới là
tuấn kiệt!”
Nói xong, cô ta khẽ cười một tiếng rồi kiêu căng rời đi.
Vân Tử Lăng chậm rãi ngồi xổm xuống, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng lạnh
lẽo.
Cái lạnh khiến cô không tự chủ được mà khoanh tay, móng tay sắc bén hung
hăng bóp vào thịt của mình…
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu.
Sau đó cô ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt sáng ngời lại mang đậm ý
muốn giết người…
Điên thật sao?
Cô cũng biết!
Đêm nay, để cô ta nếm thử xem cái gì mới gọi là đau thấu tim!