Mợ Hoắc...
Anh đang nói gì vậy? Anh điên rồi sao?
Hoắc Ảnh Quân nhìn thấy sự sợ hãi và kinh ngạc trong mắt cô, ý cười bên
khóe miệng càng thêm phần hài lòng.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa.
Vân Tử Lăng đưa tay đẩy lồng ngực người đàn ông ra theo bản năng.
Hoắc Ảnh Quân cầm lấy bàn tay của cô đặt lên ngực mình: "Cô đang sợ à?"
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Tử Lăng bắt đầu trở nên hoảng loạn, cô vô thức
nhìn về phía cửa.
Cửa mở rồi!
Người đàn ông từ từ đứng dậy.
Y tá và Vân Tử Diễm ngớ người đứng ở cửa.
"Tổng... Tổng giám đốc Hoắc ở đây ạ?" Y tá đổ mồ hôi lạnh.
Lẽ nào Tổng giám đốc Hoắc là người khóa cửa phòng sao?"
Môi Vân Tử Diễm run run, cô ta nhìn Hoắc Ảnh Quân đứng trước giường
Vân Tử Lăng, cố nở một nụ cười thản nhiên.
Không hiểu sao trong lòng cô ta cảm thấy hơi hoảng hốt.
Tại sao bọn họ lại khóa cửa?
Vừa nãy có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ?
Cô y tá thấy bầu không khí giữa bọn họ hơi sai sai, lập tức cúi đầu đóng cửa
lại rời khỏi đó.
Vân Tử Lăng nghiêng mặt, nhìn về phía cửa sổ.
Cô nhíu chặt mày, cô không thể hiểu nổi những hành động của người đàn
ông này.
Đúng là cô đã âm mưu với anh thật.
Lúc cô quay về nhà họ Vân, cô không biết liệu Hoắc Ảnh Quân có ở nhà họ
Vân không, nhưng cô biết nhất định Vân Hâm Bằng sẽ không nghe cô nói.
Người đàn ông đó luôn luôn là kẻ đứng đầu. Còn cô dám chống lại anh thì
chắc chắn sẽ chịu kết cục thê thảm.
Vì thế Vân Tử Lăng đang đánh cược. Cô cược một câu hỏi của Hoắc Ảnh
Quân. Vì thế cô gửi cho anh một tin nhắn: "Liệu hổ dữ có ăn thịt con không?"
Nếu anh thật sự muốn biết câu trả lời thì nhất định sẽ đến thăm dò. Có điều
cô cũng không chắc chắn điều gì.
Nhưng cô không ngu ngốc như xưa nữa, cô sẽ không để Vân Hâm Bằng
đánh chết mình.
Nếu anh thực sự không đến, cô vẫn có cách dập tắt cơn giận của Vân Hâm
Bằng. Có điều nếu không phải là không còn cách nào khác thì cô cũng không
dám dùng tới biện pháp đó!
"Ảnh... Ảnh Quân..." Vân Tử Diễm hoảng hốt, run rẩy gọi tên người đàn ông.
"Tới rồi à?" Người đàn ông lạnh nhạt đáp lại, bước về phía sofa ngồi xuống.
Vân Tử Diễm hơi cau mày, cô ta bắt đầu trở nên cẩn thận hơn.
Cô ta đi đến bên cạnh Vân Tử Lăng, hỏi han ân cần: "Tử Lăng, em thấy thế
nào rồi?"
Vân Tử Lăng nghe thế thì quay đầu nhìn cô ta, nhếch miệng cười: "Không
chết được!"
Ý cười của Vân Tử Diễm cứng lại: "Tử Lăng, bố biết lỗi rồi, bố rất hối hận,
đáng lẽ bố không nên cảm tính như thế, em đừng trách bố..."
Cô ta nói xong thì đưa điện thoại cho cô.
"Em nhìn xem, bố nói đây này."
Vân Tử Lăng nhìn những tin tức trên điện thoại, nụ cười thản nhiên trên mặt
càng rạng rỡ hơn.
"Chị về nói cho "bố" biết rằng nếu ông ấy tốt với tôi thì tôi sẽ không tức giận,
cũng không chọc ông ấy tức giận nữa, dù sao thì ông ấy vẫn là "bố" tôi mà,
đúng không?"
Vân Tử Diễm nghe thế thì nhẹ nhàng nhếch miệng, trừng mắt nhìn Vân Tử
Lăng đang đắc ý, càng lúc càng cảm thấy tức giận.
"Tử Lăng, em cần gì cứ nói chị. Thân thể của bố không tốt, muộn thế này rồi
cũng không tiện đến đây, nếu em cần gì thì cứ bảo chị!" Vân Tử Diễm bước
lên kéo chăn của cô lại.
Vân Tử Lăng thấy vậy thì nhướn mày: "Thật không? Vừa hay tôi đang hơi
đói bụng, chị đi mua cho tôi một phần cháo đi!"
"Cái gì?" Vân Tử Diễm ngạc nhiên: "Mua cái gì cơ?"
"Tôi đói bụng, muốn ăn cháo." Cô nhìn cô ta cười rạng rỡ.
Vân Tử Diễm nhíu chặt mày, cô ta chỉ nói như thế thôi chứ đâu định làm thật.
Chẳng lẽ định sai cô ta đi mua thật à?
Hoắc Ảnh Quân đang ngồi trên ghế sofa nên cô ta không thể nổi giận được.
"Chị không quen nơi này lắm, hay là để chị đi gọi đồ ăn nhé!" Vân Tử Diễm
nói, mở điện thoại ra.
Vân Tử Lăng không nói gì, cũng không từ chối, cứ để cô ta gọi.
Vân Tử Diễm đặt điện thoại xuống rất nhanh: "Chị gọi cháo rồi, người ta sẽ
đưa qua liền đấy."
Cô nghe vậy thì gật đầu, cười khẽ nhìn Vân Tử Diễm: "Cảm ơn chị qua đây
thăm tôi, được rồi, cũng cảm ơn anh rể tặng đồ cho tôi, tôi muốn nghỉ ngơi,
hai người về đi."
Cô không muốn quan tâm đến Vân Tử Diễm lẫn Hoắc Ảnh Quân.
Cô thấy Vân Tử Diễm rất phiền, còn Hoắc Ảnh Quân rất đáng sợ.
"À, bây giờ bọn chị đi sao?" Vân Tử Diễm hơi giật mình, cô ta cảm thấy Vân
Tử Lăng đang đùa giỡn mình.
Vân Tử Lăng lại cười nói: "Đương nhiên rồi, chị nhìn xem, tôi cũng chẳng có
chuyện gì. Dân nông thôn khỏe lắm, chắc mai tôi có thể xuất viện được rồi,
ban nãy chị gọi cháo cho tôi rồi mà, bây giờ hai người có thể về lo chuyện
yêu đương được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi!"
Vân Tử Diễm thấy vậy thì nở nụ cười, coi như cô biết điều đấy!
Cô ta xoay người nhìn Hoắc Ảnh Quân, sau đó cô ta lập tức ngây người.
Anh ngồi đó với vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt sâu thăm thẳm khiến người khác
không thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh nhưng lại không dám tùy tiện
chọc vào anh.
Vân Tử Lăng lười để ý đến bọn họ, cô nằm xuống đắp chăn qua đầu mình.
Ngay cả bộ dạng không thèm quan tâm đến người khác cũng khác biệt như
thế.
Hoắc Ảnh Quân lặng lẽ nở nụ cười, sau đó anh đứng lên.
"Anh đưa em về." Người đàn ông ôm vai Vân Tử Diễm, dẫn cô ta ra ngoài.
Cửa từ từ được đóng lại.
Vân Tử Lăng xốc chăn lên, thè lưỡi: "Đúng là đồ cặn bã."
Sau đó cô mang giày xuống giường. Cô muốn đi thăm Phương Mẫn Hy,
không biết bây giờ cô ấy đã tỉnh chưa.
Ban nãy tin tức mà Vân Tử Diễm cho cô xem không phải là lời xin lỗi của
Vân Hâm Bằng mà là lời hứa của ông ta với cô, đối với nhà họ Phương.
Những nhát roi đó cuối cùng cũng không uổng phí!
"Ảnh Quân..."
Sau khi rời khỏi phòng bệnh.
Vân Tử Diễm không hiểu vì sao anh đang ôm cô ta nhưng cô ta lại không hề
cảm thấy ấm áp chút ào.
Cả người cô ta như bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh lùng, xa cách.
"Hả?" Hoắc Ảnh Quân nhìn cô ta, ánh mắt không hề thay đổi.
Vân Tử Diễm giật giật miệng, sau đó lắc đầu: "Không, không có gì đâu..."
Có thể do cô ta mệt mỏi quá nên suy nghĩ nhiều rồi.
Nếu như anh thật sự đã trở nên lạnh lùng thì đã không ôm cô ta.
"Thứ tư tuần sau là sinh nhật mẹ anh. Mọi người nhớ là "cả nhà" cùng qua
nhé?" Người đàn ông cố ý nhấn mạnh hai chữ "cả nhà" để nhắc nhở cô ta.
Vân Tử Diễm vội nói: "Đúng thế, anh xem em mấy ngày này bận đến mức lú
lẫn luôn rồi, suýt nữa em quên mất sinh nhật của dì, anh yên tâm, nhất định
em sẽ mang đến cho dì một bất ngờ vui vẻ."
Mấy năm qua, đây không phải là lần đầu cô ta mừng sinh nhật Khúc Tịnh Kỳ.
Cô ta hiểu rõ sở thích của bà ta.
Có điều vì Vân Tử Lăng nên cô ta suýt nữa quên mất chuyện quan trọng này.
"Anh bảo tài xế đưa em về, anh còn có chút việc." Hoắc Ảnh Quân nói,
ngoắc tay dặn tài xế đưa cô về.
"Anh làm gì cơ?" Vân Tử Diễm hỏi theo bản năng.
Nhưng đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn cô ta, anh không hề
trả lời cô ta.
Ánh mặt này khiến tim Vân Tử Diễm hẫng một nhịp, lẽ ra cô ta không nên hỏi
anh!
"Em... Chỉ là em lo lắng cho anh thôi, ừm, bây giờ cũng trễ rồi, anh nên về
sớm nghỉ ngơi nhé!" Cô ta nói xong thì cúi đầu, không nói nhiều nữa, bước
lên xe.
Tài xế vừa rời khỏi đó thì Quách Sở Tiêu đã gọi đến.
"Tổng giám đốc Hoắc, ở đây hơi kẹt xe, năm phút sau tôi sẽ đến."
"Ừ." Người đàn ông cúp điện thoại, châm một điếu thuốc.
"A..." Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hoắc Ảnh Quân quay đầu nhìn, anh thấy một hình bóng quen thuộc đụng
phải người khác.
"Xin, xin lỗi ạ." Vân Tử Lăng vội vàng xin lỗi.
Bệnh viện của Mẫn Hy cách bệnh viện cô nằm khoảng hai trạm xe, cô đang
định tới đó.
Cô đâu ngờ rằng mình sốt ruột quá nên va vào người khác.
"Ơ, cô là cô Vân Tử Diễm phải không?" Người bị đụng phải là một đôi yêu
nhau, họ rất thích lên mạng hóng chuyện.
Vân Tử Lăng hơi ngạc nhiên, Vân Tử Diễm ư?"
"Cô là Vân Tử Diễm hay là Vân Tử Lăng?" Cặp đôi đó nhíu mày hỏi.
"Tôi... Tôi là..."
"Ban nãy em bảo cần nghỉ ngơi mà?"
Đột nhiên có một hơi thở kề sát vào tai cô. Vân Tử Lăng sợ đến mức run
khẽ, quay đầu nhìn anh. Cô vừa thấy anh đã ngây người.
"Anh, anh anh anh, anh đã đi rồi mà?"
Giọng của cô hơi run rẩy.
"A, Hoắc, Hoắc Ảnh Quân!" Cô gái kia đột nhiên hét lên.
Tiếng hét lớn này tất nhiên đã thu hút rất nhiều người.
"Đúng thế, đó là Hoắc Ảnh Quân đó, kia là vợ chưa cưới của anh ta!"
Những người trẻ đều biết bọn họ, có người đã bắt đầu lấy điện thoại ra chụp
lại.
Vân Tử Lăng che mặt mình lại theo phản xạ.
Vợ chưa cưới à?
Nói đùa gì thế?
Cô không có liên quan chút nào đến cái danh đó đâu nhé!
Nhưng càng ngày càng có rất nhiều người đến.
"Tổng giám đốc Hoắc, tôi là phóng viên của công ty truyền thông NEWS, sao
anh và vợ chưa cưới lại ở bệnh viện? Cô ấy mang thai sao?"
Có vài phóng viên đang rời khỏi bệnh viện, vừa thấy bọn họ thì lập tức xông
lên phỏng vấn.
Vân Tử Lăng nghe câu hỏi đó xong thì sợ ngây người, không khỏi bỏ tay
xuống.
Cái... Cái câu hỏi quái gì vậy?
"Đúng thế, Tổng giám đốc Hoắc, sao hai người lại ở bệnh viện? Vợ chưa
cưới của anh mặc đồ bệnh nhân, cơ thể cô ấy có chỗ nào không ổn sao?"
Một phóng viên khác nhận được tin cũng vội vàng chạy đến bằng tốc độ
nhanh nhất.
Hoắc Ảnh Quân nhìn những khuôn mặt hóng chuyện của đám người này
bằng khuôn mặt không cảm xúc.
"Cô Vân Tử Diễm, cho hỏi cô cảm thấy thế nào?" Phóng viên thấy Hoắc Ảnh
Quân không trả lời thì chĩa micro về phía cô.
Vân Tử Lăng cau mày, tỏ vẻ không vui: "Tôi không phải là Vân..."
Cô còn chưa nói hết câu đã dừng lại.
Cô không thể thừa nhận được. Nếu như cô thừa nhận thì tất nhiên mọi
người sẽ thắc mắc rằng tại sao cô lại ở bên cạnh Hoắc Ảnh Quân chứ?
Tiếng xấu của cô sẽ được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Tất nhiên bây giờ
cô cũng không khá hơn là bao nhiêu, nhưng cô biết Vân Hâm Bằng sẽ tức
chết. Ông ta mới vừa đồng ý sẽ đưa cho nhà họ Phương một cửa hàng có
mặt tiền tốt, bảo đảm thu nhập của họ sẽ khá hơn bây giờ, đồng thời cũng
gánh chịu những tổn thất của nhà họ Phương. Nếu như bây giờ cô thừa
nhận thì không tốt cho nhà họ Phương.
Chỉ trong chốc lát, đầu óc của cô đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Cô khoanh tay, trợn mắt nhìn Hoắc Ảnh Quân, anh đã bảo là đi rồi mà?
Còn nữa, Vân Tử Diễm đâu mất rồi?
Cái đồ kẹo cao su đó chẳng phải dính trên người anh suốt hai mươi bốn
tiếng sao?
Sao cô ta rời khỏi đây sớm thế?
Người đàn ông không hề mở miệng, từ trên cao nhìn xuống sự thay đổi trên
gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Không biết tại sao tâm trạng buồn bực của anh đã không còn nữa.
"Cô Vân Tử Diễm?" Phóng viên lại gọi cô.
"Xin lỗi, tôi nghĩ mọi người hiểu nhầm rồi. Hai ngày nay tôi nghỉ phép ở thành
phố Hải Lam, tôi không hợp với thời tiết ở đó lắm nên vừa mới về đây đã bị
đau bụng, vì thế tôi mới đến bệnh viện." Cô cười uyển chuyển, khéo léo trả
lời.
"Thì ra là thế, cô Vân Tử Diễm, cô và Tổng giám đốc Hoắc đã đính hôn rồi,
hai người có lo liệu về ngày kết hôn luôn chưa?"
Vân Tử Diễm nhíu mày một cái, sao cô biết được khi nào họ kết hôn chứ?
Vì thế cô cười nhẹ nhàng, nhìn Hoắc Ảnh Quân bằng ánh mắt "ngập tràn
tình cảm": "Chuyện kết hôn thì tất nhiên là do anh ấy quyết định rồi, tôi nghĩ
bây giờ chưa tiện nói với mọi người đâu. Nếu chúng tôi có tin gì mới thì tôi
sẽ nói với mọi người trước nhé!"
Cô biết rằng phóng viên sẽ đăng tin lên trang đầu rất nhanh.
Câu trả lời của cô phải thật cẩn thận để Vân Hâm Bằng khỏi tức điên. Vì thế
câu trả lời này chắc cũng không sai đâu nhỉ!
"Ẹm muốn kết hôn lúc nào?" Người đàn ông nhếch môi, đột nhiên kề sát vào
cô hỏi.
"Hả?" Vân Tử Lăng ngây người nhìn anh, ý gì đây?
"Tránh đường, tránh đường!" Quách Sở Tiêu tới rất nhanh, anh ta đẩy đám
người ra, bước tới trước mặt anh để bảo vệ: "Tổng giám đốc Hoắc!"
"Tổng giám đốc Hoắc, ý anh là chỉ cần cô Vân Tử Diễm đồng ý thì sẽ lập tức
kết hôn sao?" Phóng viên vội vàng hỏi.
"À, còn em nghĩ sao, hửm?" Giọng nói của anh có sức hấp dẫn chí mạng, có
thể tấn công thẳng vào trái tim phụ nữ, anh cúi đầu khẽ cười.
Những người phụ nữ xung quanh lập tức run lên vì âm cuối của anh.
Có điều Vân Tử Lăng lại không bị anh quyến rũ, ngược lại cô rất đề phòng
anh. Anh muốn làm gì?
"Đang suy nghĩ gì đó?" Anh mỉm cười, đột nhiên cúi người xuống sát bên tai
cô: "Cô khơi ra trò chơi này thì nên kết thúc nó chứ, chắc là không khó đâu
nhỉ!"
Vì Quách Sở Tiêu ngăn nên mọi người không nghe ra được anh đang nói gì.
Nhưng trong mắt mọi người, chắc chắn là một câu rất ngọt ngào, thậm chí họ
còn tự suy nghĩ đến những lời lãng mạn.
Ánh mắt Vân Tử Lăng trở nên lạnh lẽo, cô vươn tay cầm tay áo sơ mi của
anh, kéo đến trước mặt, cũng thấp giọng nói: "Tôi khuyên anh nên dẫn tôi rời
khỏi đây ngay. Nếu không thì thuyền lật, chúng ta cũng không có kết cục tốt
đâu!"
Em vợ và anh rể, mối quan hệ mập mờ như thế. Bọn họ mà lên trang đầu thì
chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị sỉ vả của dân mạng.
"Nếu cô không xử lý chuyện này thì ngày mai cô không thể đặt chân ở thành
phố Nam Dương này nữa, còn tôi sao..."
Anh cười khẽ một tiếng, với địa vị và quyền thế của anh thì ai dám nói anh
cái gì?
Vân Tử Lăng kinh ngạc buông áo sơ mi anh ra, trong mắt cô người đàn ông
này như mới bị đổ một lọ mực vào người vậy, đen đến mức không thể thấy
nổi anh đâu.
Đúng là đen tối! Đúng là trơ trẽn! Đúng là không biết xấu hổ!
Nhưng những gì anh nói đều đúng cả. Đúng là mọi người chỉ mắng cô thôi.
Cô hít sâu một hơi, mỉm cười vờ tựa vào người anh: "Em mệt rồi, muốn nghỉ
ngơi..."
Hoắc Ảnh Quân liếc cô, ý cười trong mắt càng nhiều hơn.
Muốn kết thúc nhanh như vậy sao? Nhưng anh vẫn chưa chơi đủ mà!
"Mệt à?" Người đàn ông khẽ cười: "Nhưng ban nãy em bảo muốn ra ngoài
một chút mà."
Vân Tử Lăng nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin, người đàn ông này
muốn gì chứ?
Cô cho anh bậc thang mà anh còn không chịu xuống à?
Anh im lặng nhìn cô hai giây, nụ cười bên môi càng rạng rỡ hơn: "Em vừa
gọi anh gì thế? Không phải anh đã bảo em đừng khách sáo với anh rồi sao,
gọi anh là Ảnh Quân đi, được không?"
Cô cắn môi, nhéo tay của anh, gương mặt nhỏ nhắn tỏ ra đau khổ: "Ảnh...
Ảnh Quân... Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi."