Tống Mạn Vũ lại kiểm tra một lần nữa mới yên tâm căn dặn người:” Vậy khanh tắm rửa trước, nếu không sẽ bị cảm lạnh”. Nói rồi hắn liền rời đi để y một mình ở bể tắm, y nghe lời cởi y phục rồi tự mình bước vào bể tắm. Vì ban nãy được hắn hong khô người lại truyền thêm ít nội lực cho y nên y không cảm thấy lạnh là bao, nay lại được nước ấm bao quanh khiến y thoải mái thở dài.
Ngâm mình trong chốc lát y mới đứng dậy nhưng phát hiện trong đây chỉ có y phục bẩn trước đó của y, còn y phục mới thì lại không mang vào. Diệp Gia còn đang phân vân không biết có nên mặc y phục bẩn hay không thì hắn đã từ bên ngoài bước vào, hai người đứng đó nhìn nhau.
Sau cùng hắn mới hồi thần đem y phục mình mang đến đưa cho y rồi vội nói:” Khụ, khanh mau thay y phục”, rồi nhanh chóng rời đi. Diệp Gia cũng bị tình cảnh này làm cho đỏ bừng cả mặt, y không một mảnh vải che thân đứng ở đó, chỉ sợ hắn đã nhìn thấy đi? Khụ, dù sao cũng là nam nhân không cần phải ngại. Y cố thuyết phục chính mình rồi mau chóng thay y phục đi ra ngoài, ở đó hắn đã ngồi đợi y.
Tống Mạn Vũ cảm thấy trong người thật nóng muốn ra ngoài để giải tỏa nhưng lại chợt nhớ Diệp Gia vẫn còn bên trong đành nhịn xuống, sau khi người đi ra hắn mới bình ổn trở lại đem người đi đến cạnh bàn. Ở đó đã đặt sẵn cháo hoa, hắn để y ngồi xuống rồi nói:” Khanh vẫn chưa dùng bữa sáng đúng không? Cháo này mới nấu vẫn còn nóng, khanh ăn đi”
Diệp Gia nhìn cháo rồi nhìn hắn hỏi:” Hoàng thượng dùng cùng thần chứ?”
“ Được” dù sao cháo cũng đựng trong thố lớn, một mình y cũng không dùng hết không bằng cả hai người dùng chung. Hai người bỏ qua tình cảnh xấu hổ ban nãy mà dùng bữa sáng trong tẩm điện, sau khi dùng xong hắn bèn để y ở trong phòng nghỉ ngơi chỉ sợ y cảm lạnh. Lại sợ y một mình nhàm chán bèn sai người mang tấu chương đến tẩm điện, ngồi bên cạnh bầu bạn với y.
Không biết có phải trong tẩm điện yên ắng quá hay không Diệp Gia ngồi nhìn hắn phê tấu chương một lát liền muốn ngủ. Hắn thấy người cứ gật gà gật gù chỉ buồn cười dỗ người:” Nếu khanh mệt cứ nghỉ ngơi một lát, đến giờ trẫm sẽ gọi khanh”
Diệp Gia nghĩ nghĩ một lúc mới gật đầu trở lại long sàn nằm nghỉ. Nghe tiếng hít thở đều đều của y hắn mới dừng động tác trên tay đi đến đắp chăn cho y, cảm thấy y sẽ không dễ tỉnh lại hắn mới rời khỏi tẩm điện. Trước khi đi còn căn dặn Tiểu Cẩn cùng Hiên Tử bên ngoài trông chừng Diệp Gia.
Hắn một đường đi đến nhà lao trong hoàng cung, ở đây ánh sáng không chiếu vào được chỉ le lói vài ngọn nến, không khí càng ẩm ướt. Cai ngục nhìn thấy hắn vội hành lễ, hắn lại yên lặng ra hiệu dẫn hắn đến nơi mà hai ả nữ tử mới bị mang vào.
Lúc này hai ả đã bị dọa cho sợ, trước đó là mắng chửi đòi gặp phụ thân sau lại khóc lóc thảm thương nhưng không một ai ngó ngàng. Vừa nhìn thấy Tống Mạn Vũ, Trần Ngọc đã vội lao đến nắm chặt thanh sắt nói:” Hoàng thượng tiểu nữ biết tội, Hoàng thượng mau tha cho tiểu nữ một mạng. Hoàng thượng…”
Tống Mạn Vũ lúc này không còn dàng vẻ dịu dàng khi ở trước mặt y nữa mà thay bằng nét lạnh lùng, xung quanh hắn luôn tỏa ra khí lạnh khiến người đến gần không rét mà run. Hắn chậm rãi nhìn Trần Ngọc với đôi mắt không biểu tình nhưng lời hắn nói lại càng khiến người nghe lạnh thấy sương:” Ngươi nên biết kết cục của mình sớm hơn”
Keng…
Cửa nhà lao được mở ra, hai cai ngục hùng hổ đi vào mang hai nữ tử kia đến hai mộc dũng chưa đầy nước cùng băng bên trong. Chưa để hai ả kịp giãy dụa đã bị hai cai ngục ném vào bên trong. Dòng nước lạnh thấu xương bao quanh lấy cơ thể, hai ả cố thoát ra nhưng không tài nào chống cự được sức mạnh của hai cai ngục, nhất thời nước trào vào trong khoang miệng xâm nhập tận trong bên trong cơ thể khiến hai ả lạnh đến tê dại. Canh đúng thời gian hai cai ngục liền kéo hai ả ra để hít thở không khí.
Trần Ngọc còn tưởng mình sẽ bị dìm nước tiếp thì đã thấy cả người bị kéo trở ra ngoài nhà lao, ở đó phụ thân của ả đang đứng đó đợi nhi nữ của mình. Hắn cũng không ở lâu mà trở về tẩm điện làm cho phụ thân Trần Ngọc không có cơ hội khóc lóc van xin. Cuối cùng chức quan của ông bị cắt đày đến một vùng xa xôi chim không thèm ị, ở đó cũng không có công tử con nhà giàu để gả Trần Ngọc buộc phải chọn con đường ở giá hoặc lấy một nam nhân cổ hủ ở đó. Ả đừng mơ đến có công tử quan lại nào đến lấy ả làm thiếp, cái tội danh được hắn phán ra khiến ai nấy đều không muốn dính líu. Đây chỉ là chuyện tương lai, trở về thực tại.
Tống Mạn Vũ trở lại tẩm điện nhìn xem y có tỉnh lại hay không, Tiểu Cẩn cùng Hiên Tử báo cáo không nghe thấy động tĩnh bên trong nên y chưa tỉnh lại. Hắn có chút lo lắng đi vào liền nhìn thấy hai má của y ửng đỏ khác thường, hắn vội sờ trán y, nóng!
Hắn nhíu mày:” Mau truyền thái y!”