Trong lúc mơ màng Diệp Gia cảm nhận được người bên cạnh đã thức giấc, y muốn mở mắt ra hầu hạ người thì người bên cạnh đã nhẹ giọng nói:” Không cần thức cùng trẫm, ngủ thêm chút nữa đi”
Có lẽ giọng nói của người đó có năng lực thôi miên, y liền nhắm mắt lại tiếp tục ngủ say. Tống Mạn Vũ nhìn thấy y đã ngủ liền cẩn thận đứng dậy tự mình thay y phục, sau đó tự mình mở cửa. Hiên Tử bên ngoài đã đợi sẵn, anh cung kính cúi người liền nghe hắn nói:” Khi nào y tỉnh lại thì ngươi hãy vào”
“ Vâng” Hiên Tử đã ở cạnh hắn bấy lâu luôn không tò mò về việc hắn an bài mà tự giác hoàn thành tốt công việc. Hiên Tử tiếp tục đứng canh gác ở cửa mà nhìn hắn đi đến hướng chính điện.
Mặt trời dần lên cao, Diệp Gia cũng ngủ đủ giấc tự mình tỉnh lại. Nhìn thấy màn trướng xa lạ mới chợt nhớ ra mình đã thành thân, còn là Thượng quân. Y chớp mắt nhìn màng trướng một lúc sau mới ngồi dậy, cửa mở ra Hiên Tử cũng bước vào đến bên cạnh y nói:” Nô tài giúp người thay y phục”
Diệp Gia không câu nệ mà gật đầu, bộ hỉ phục đêm qua vẫn còn máng trên giá hiện tại y chỉ mặc mỗi tiết y trắng tinh. Sau khi được Hiên Tử hầu hạ thay y phục y không khỏi nhướn mày, y phục màu xanh nhạt rất vừa vặn với thân hình của y. Có lẽ hôm người trong cung đến lấy so đo may hỉ phục cũng thuận tiện may cho y những bộ y phục khác.
Dù là Thượng quân nhưng phong cách của y phục lại không thay đổi, là kiểu dáng dành cho công tử, có lẽ là ý của hoàng thượng. Hiên Tử bên cạnh nói:” Người có muốn dùng bữa sáng không ạ?”
Diệp Gia nghĩ nghĩ rồi nói:” Ta đợi hoàng thượng trở về”. Hiên Tử cũng không nói gì thêm đứng cạnh bồi y, y nhìn nhìn thời gian vẫn còn sớm hắn vẫn chưa về nên đành tự mình tìm vui ra ngoài đi dạo một chút.
Dù sao y trước đó cũng từng là Lễ bộ Thị lang nên biết một vài nơi trong cung, nếu không cứ như con ruồi không đầu không biết nơi nào là nơi nào. Y chậm rãi đi một lúc liền đến ngự hoa viên, nơi này y cũng đã từng đến nhưng không nhiều, hiện tại y có thể tự do thỏa thích muốn đi đến bao nhiêu lần cũng được.
Ngự hoa viên trồng rất nhiều loại hoa, mùa nào cũng sẽ hoa nở rộ để ngắm, y chậm rãi thưởng thức một vòng thỉnh thoảng cũng sẽ có cung nữ đi đến cung kính chào hỏi. Y cũng chỉ lạnh nhạt miễn lễ, lại đi thêm một lúc mới trở về ngự thiện, có lẽ giờ này hắn đã trở về.
Việc rảnh rỗi này cũng không thể trách y, nếu là ở thời tiên đế về trước dù là ở chức vị Hoàng hậu cũng sẽ là ngày hôm sau đến thỉnh an Thái hậu. Nhưng hiện tại y là Thượng quân là nam nhân, còn có Thái hậu trước đó đã dặn dò đến tối lại đến dùng cơm cùng bà là được không cần câu nệ những lễ nghi này.
Lúc gần đi đến ngự thiện phòng y chợt nghe tiếng bàn tán của nhóm cung nữ.
“ Ta nghe nói hỉ phục của Thương quân chỉ may trong một ngày, thật sự quá bội phục các tú nương. Hơn nữa hôm qua ta có nhìn lén, hỉ phục của Thượng quân rất đẹp đó”
“ Chứ còn gì nữa… Mà ta vẫn có chút khó hiểu. Hỉ phục của Thượng quân tại sao chỉ còn đúng một ngày mới may khẩn cấp như vậy. Trước đó tại sao không tranh thủ mà tiến hành?”
“ Ngươi không biết sao, Hoàng thượng chưa ra lệnh làm sao các tú nương dám tự may hỉ phục. Với cả, trước đó hoàng thượng chưa công bố Thượng quân là ai, làm sao biết được mà may a?”
“ Ta…” cung nữ còn muốn nói thêm thì đã thấy bóng người đứng trước cửa, lại nhìn thấy Hiên Tử bồi phía sau không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Cung nữ bên cạnh cũng nhận thấy tình hình không ổn liền quay người lại, sau khi thấy diện mạo của y không khỏi sợ hãi kéo đồng bạn bên cạnh quỳ xuống:” Thượng quân…”
Diệp Gia nhìn hai cung nữ hoảng sợ quỳ ở đó mà nhàn nhạt nói:” Hoàng thượng sắp trở về, các ngươi mau mang thức ăn đến”
“ Vâng, Thượng quân” hai cung nữ như được ân xá vội vàng đứng lên đến nhà bếp mang thức lên.
Hiên Tử cẩn thận quan sát nét mặt của y nhưng không phát hiện y có đang tức giận hay không, anh cũng chỉ yên lặng dự tính sẽ báo cáo lại với Tống Mạn Vũ. Quả thật không lâu sau Tống Mạn Vũ đã thượng triều trở về, nghe ám vệ nói lại đổi hướng đến ngự thiện.