“Không cần đâu tôi đến đây để nói một chút về bệnh tình của ông nội tôi” Quân Hạo rất điềm tĩnh để nói chuyện với Thiên Nghi.
“À tôi đã xem qua hiện tại xương ở chân của ông không quá nặng nhưng vẫn phải tiến hành phẫu thuật nên tôi nghĩ cậu nên xem xét lại coi có muốn tiến hành không?” cô đưa tập tài liệu cho anh xem.
Anh nhanh chóng nhận tập tài liệu trên tay của cô rồi không nói gì nhiều mà xem xét một cách cẩn thận. Thiên Nghi nhìn người đàn ông trước mặt mình mà tiếng lòng không ngừng siết sao về nét đẹp này.
“Vậy được ạ cứ tiếng thành việc phẫu thuật đi mong cô sẽ cố gắng hết sức” anh sao khi lật từng trang tài liệu thì chốt hạ lại một câu.
Nghe đến việc người khác đặt toàn bộ kỳ vọng vào mình cô có đôi phần khá áp lực, ra ngoài làm bác sĩ cũng đã hơn bốn năm năm rồi thời gian không lâu nhưng cũng đã chứng kiến rất nhiều việc không cứu được bệnh nhân của mình.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu như có chuyện gì thì Đinh tổng không ngại việc tôi làm phiền chứ?” Thiên Nghi vẫn giữ một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn.
Quân Hạo nhìn cô sơ qua một lượt cũng hiểu rõ người trước mắt đã bị mình làm cho áp lực anh bật cười.
“Tôi không phiền nhưng chỉ sợ bác sĩ Nghi thôi” anh đứng thẳng người nhưng đầu vẫn cúi xuống nhìn cô.
“Tôi còn phải cảm thấy vinh hạnh lắm chứ, không có chuyện gì thì tôi xin phép đi đến các phòng bệnh khác thăm các bệnh nhân” Thiên Nghi trực tiếp cúi đầu nói thẳng.
Đinh Quân Hạo cũng chả nán lại lâu, mà rời đi ngay lập tức.
Cả hai đều bước đi một cách vội vàng với công việc của mình, hôm nay cô đến phòng bệnh của một bé bệnh nhân tên là Hồng Nhung cô bé bị thoại tự xương ở chân khiến cho ước mơ múa ba lê không được thành hiện thực được nữa điều đó cũng khiến con bé rơi vào trầm cảm nặng nề.
“A em chào chị bác sĩ Nghi ạ, hôm nay chị không có khám cho mọi người khác sao ạ” Hồng Nhung vừa nhìn thấy cô bước đến trước cửa phòng thì liền bỏ sách xuống.
“Không tí nữa chị có ca phẫu thuật nhưng mà là buổi trưa sáng hôm nay chỉ đi thăm các bệnh nhân thôi” Thiên Nghi vừa bước đến bên cạnh giường vừa nói.
“Hôm nay nhóc con đọc sách gì thế?” cô ngồi bên cạnh vừa hỏi.
“Em đọc cuốn tiểu thuyết này nà siêu cuốn luôn đó” nhóc con vui vẻ đưa đến trước mặt của cô.
Nghe cô nhóc nói vậy cô cũng ngó vào xem thì ra là một cuốn tiểu thuyết dựa trên câu chuyện có thật ở bên ngoài mà viết thành tiểu thuyết, hình như xuất bản cũng đã hơn mười năm về trước nhưng bộ truyện đã lấy đi hàng ngàn giọt nước mắt của độc giả từ xưa đến bây giờ.
“Bé con này em có biết hai nhân vật chính bao nhiêu tuổi không?” cô vui vẻ nở nụ cười rất ngọt.
“ Hai mươi chín với hai mươi lăm ạ” cô bé ngây thơ nhìn cô mà nói không suy nghĩ.
Ngày mà cô mới đọc bộ truyện này cô cũng có một suy nghĩ giống cô nhóc cho đến khi lớn đọc lại mới nhận ra cả hai nhân vật chính còn lớn hơn cả tuổi bố mẹ của cô nữa.
“Lớn đi rồi biết nha cô nhóc của chị, giờ chị phải tạm biệt em rồi” cô hơi xoa đầu cô bé.
Hồng Nhung cũng không kéo cô lại chỉ vẫy tay tạm biệt cô mà thôi, vừa tạm biệt nhau xong cô rời khỏi thì nhìn thấy một đoàn người âu phục đen nhưng không mấy để tâm đến.
Rời khỏi nên đó cô đến các phòng bệnh xem xét tình hình của các bệnh nhân rồi lại đảo về lại phòng bệnh của mình khi nhìn lại thời gian cũng gần trưa rồi cô mang một gương mặt đầy mệt mỏi, nhưng khi cô chuẩn bị bỏ đi thì cô nhìn thấy Đinh Hạo Quân đang bấm điện thoại đứng bên ngoài.
“À Đinh tổng!” cô vừa nhìn thấy thì theo lời nói như có điều kiện phản xạ tự nhiên mà nói.
“Bác sĩ Nghi tôi đến tìm chị để mời đi ăn cơm” anh ta vẫn nở một nụ cười điềm nhiên.
Nghe được câu này thì cơ mặt thật sự cứng ngất rồi, cái gì mà mời cô đi ăn cơm chứ nhất là gọi cô là chị mặc dù cô lớn hơn cậu ta bốn tuổi nhưng đâu có cần phải gọi là chị như vậy.
“Hôm nay Đinh tổng cậu không đến công ty sao?” cô vẫn vừa đi vừa nói bởi vì người nào đó cũng đi cùng cô.
“Thật sự là hôm nay tôi được bố cho nghỉ để đưa ông đi khám bệnh nhưng trưa nay tôi bị mấy chị y tá và nhiều viện trưởng mời đi ăn nhưng cảm thấy không thoải mái nên tôi muốn mời bác sĩ Nghi đi ăn cùng với tôi cho thoải mái để còn về giải quyết công việc.” anh thật lòng nói một cách miễn cưỡng còn bất lực.
Nghe anh nói thì cô cười khúc khích một cái, rồi gật đầu không nhanh không chậm mà bước đi. Đến khi hai người đến nhà ăn cho bác sĩ thì mọi người điều bất ngờ không nghĩ cô lại đi ăn cùng với một người chức cao lớn như vậy.
Đến khi Quân Hạo lấy đồ ăn xong rồi tự đi tìm bàn ngồi thì mới có một đồng nghiệp kéo cô lại để nói chuyện.
“Sao hôm nay em lại được đi ăn với người chức cao như vậy hả nhóc con?” một người chị đồng nghiệp cùng khoa với cô cũng là tiền bối mà cô rất quý chị ấy kéo cô lại và nói nhỏ.
“Em là một trong những bác sĩ đảm nhận việc chưỡng trị cho ông cụ Đinh mà nên Đinh tổng muốn mời em đi ăn riêng để bàn một số chuyện cũng là điều bình thường mà, có thể chiều hoặc mai lại mời bác sĩ Khánh đi ăn thôi mà chị không có gì đâu” cô không nhanh không chậm mà giải thích.
Chị đồng nghiệp của cô nghe như vậy thì liền gật gù đồng ý, nhưng thật ra ngoài mặt là như vậy chứ bên trong chị ta không ngừng quan xác xem cơ mặt của cô thay đổi gì không.
Đến khi tạm biệt chị đồng nghiệp về lại bàn ăn thì cô và anh cũng chỉ biết im lặng ngồi ăn cùng với nhau mà thôi/.
“Tôi có nghe vài tin đồn về cô và bác sĩ Khánh có vài chuyện nên hai người không thuận mặt với nhau thì phải.?”
Bị câu hỏi của Quân Hạo làm cho cứng họng cô không nghĩ anh ta cũng có nghe được câu chuyện này rồi.
“Chuyện cũng không liên quan gì đến công việc nó cũng chỉ là chuyện riêng về tình cảm mà thôi, nên bây giờ trong công việc chúng tôi ít tư tưởng chung nên không thể nào cộng tác với nhau được chứ cũng chả có chuyện gì gọi là thuận mặt với nhau” cô điềm tĩnh nói.
Đinh Quân Hạo nghe những lời cô nói thì suy nghĩ một lúc rồi, không nhắc đến nữa nhưng tự trong lòng mình có những suy tính riêng của chính mình.
“Bác sĩ Nghi có thể nào cho tôi xin một ngày mai của cô có được không?” anh từ tốn hỏi cô.
Suy nghĩ một hồi cô mới chốt hạ được một kết luận là không thể nào bởi vì xung quanh chàng thiếu tổng tài này có quá nhiều bóng hồng mai mà thấy cô xuất hiện thì thể nào cũng lên báo, không thì cô cũng bị mấy cô tiểu thư kia cạo đầu bôi vôi thả trôi sông cô mà thôi.