Edit: Thanh Thảo
Ân Duệ Sâm ngồi thẳng người trên sô pha, khuôn mặt phờ phạc, cau mày, trong cậu như một pho tượng băng. Nại Triết đến trước mặt cậu, cậu đứng vội dậy, nhưng đang ngồi bỗng đứng lên quá nhanh nên đầu óc hơi choáng, suýt té.
Nại Triết đỡ lấy cậu, nhìn đôi mắt đầy tơ máu của cậu, không biết nên nói gì cho phải. Ân Duệ Sâm thở hổn hển, trông như đang rất tức giận, nhưng đôi mắt càng đỏ, cậu run rẩy nói: “Quản Nại Triết, anh thật nhẫn tâm với em…”
Trong đại sảnh, rất nhiều nhiều qua lại, không tiện nói chuyện, hai người đàn ông ôm đỡ, gây không ít người chú ý. Nại Triết đặt cánh tay Ân Duệ Sâm lên vai mình, đỡ cậu vào phòng mình trên lầu. Anh không đáp lời Ân Duệ Sâm mà chỉ im lặng.
Tới phòng, anh định đỡ Ân Duệ Sâm lên giường, lại bị cậu ôm lấy, hai người cùng ngã xuống giường. Môi cậu chạm vào cổ Nại Triết, tay cũng vội vàng cởi quần áo Nại Triết. Nại Triết đẩy mạnh cậu ra, quát khẽ: “Đủ rồi! Ân Duệ Sâm!”
Ân Duệ Sâm từ từ dừng lại, vẫn ôm chặt lấy anh, dùi mặt vào gáy anh, thân thể hơi run rẩy. Nại Triết cảm thấy chỗ đó ướt và nong nóng, nóng rát cả da anh. Tay chân Ân Duệ Sâm đều dài, ôm lấy anh, khàn giọng nói: “Nại Triết… Đừng bỏ em…”
Cậu vừa nói thế, bao áy náy khi xưa Nại Triết đối với cậu chợt ùa về. Anh nghĩ, rõ ràng anh muốn đền bù cho Ân Duệ Sâm, tại sao lại biến thành như vậy? Nhưng thứ Ân Duệ Sâm muốn, anh thật sự không cho được. Anh không thể không vướng bận gì trong lòng mà bên cậu một lần nữa, ít nhất là bây giờ, anh không làm được.
Nại Triết nói: “Thế giới này có rất nhiều người đáng để em yêu, nhưng em lại yêu một người không đáng để yêu.”
“Anh cũng biết…” Ân Duệ Sâm dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân, cậu nói: “Anh trêu chọc em còn không chịu trách nhiệm, chẳng lẽ còn trách em?”
Nại Triết bị lời của cậu khiến không nói nên lời, anh chưa từng thấy ai như Ân Duệ Sâm. Nhắc tới năm đó, anh đúng là đuối lý. Nại Triết khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Em như vậy, sao hẹn hò được nữa chứ?”
Ân Duệ Sâm nghẹn lời một lúc, mới ngửa mặt ngây người nhìn anh: “Cái gì…”
Nại Triết đẩy cậu ra, chỉnh quần áo lại một chút, cười: “Xem phim! Không phải hôm qua em nói à?”
Vẻ mặt Ân Duệ Sâm chợt lộ vẻ vui mừng, rồi lại trở nên oan ức, cậu không được tự nhiên mà nói: “Trong lòng anh không chịu chấp nhận em thì hẹn hò có ích lợi gì. Ngay cả mấy năm nay sống thế nào cũng không chịu nói cho em biết…”
Cậu ta đúng là được voi đòi tiên, Nại Triết nói: “Em không đi xem phim thì thôi. Anh bận rồi, anh đi đây.”
“Em nói không xem chưa?” Ân Duệ Sâm lập tức nhảy xuống khỏi giường, tức giận nhìn anh, đè nặng giọng: “Quản Nại Triết, anh thay đổi thật rồi, còn đáng ghét hơn ngày xưa!”
Ngoài miệng thì nói vậy, cậu lại kéo Tay Nại Triết ra ngoài. Dáng vẻ giận dỗi của cậu không khác gì ngày xưa, Nại Triết để cậu kéo đi, cùng cậu ra ngoài.
Nói là xem phim, Ân Duệ Sâm lại dẫn anh đi ăn cơm trước, sau đó kéo anh đi công viên trò chơi. Nại Triết bị bắt mang lỗ tai Chuột Mickey chụp ảnh, hai người đàn ông trưởng thành cao ráo đẹp trai rất dễ gây chú ý giữa đám đông. Thậm chí còn có vài cô bé chụp lén họ, ai can đảm hơn sẽ thoải mái hỏi về thông tin liên lạc của họ. Ân Duệ Sâm ôm lấy vai Nại Triết, nét cười tắt đi, khuôn mặt rất dọa người: “Ngại quá, anh ấy đã có chủ rồi.”
Nại Triết đẩy nhẹ cậu ra, đưa mã QR của mình cho nữ sinh quét, đến khi cô rời đi, Nại Triết mới bất mãn nhìn cậu nói: “Hung dữ với người ta như vậy làm gì? Em không thấy đây là nơi công cộng hả, làm con gái người ta mất mặt em vui lắm à?”. Truyện Sắc
Ân Duệ Sâm ngây ra một lúc, nói: “Anh đi hẹn hò với em hay đi chọc gái?”
Nại Triết đưa điện thoại cho cậu xem, anh không cho mã thật mà chỉ giúp cô không mất mặt. Ân Duệ Sâm quay mặt đi, không tình nguyện nói: “Em không biết đối xử với con gái thế nào hết, em cũng không thích…”
Đây chỉ là khúc nhạc đệm của ngày hôm nay, hết cô bé này, lại có cô bé khác xin thông tin liên lạc của Nại Triết, Ân Duệ Sâm cũng không ngăn lại, cậu biết dù sao có quét cũng vô dụng. Có điều cậu cũng thấy lạ, sờ mặt mình hỏi: “Em không đẹp à? Tại sao ai cũng tìm anh?”
Nại Triết cười một cái, cảm thấy người này đúng là không biết tự hiểu lấy mình: “Khí chất ngài quá cao quý, các cô không dám.”
Biệt danh sát thần mặt lạnh của Ân Duệ Sâm không phải nói không. Trừ khi ở bên Nại Triết, gương mặt mới vui vẻ, còn lại lúc nào cũng tỏa ra hơi thở “Người sống chớ gần”, làm người ta cảm thấy đến xin thông tin liên lạc với cậu chính là tự rước lấy nhục. Nại Triết thì ôn hòa hơn cậu nhiều. Thoạt nhìn anh có vẻ trưởng thành hơn Ân Duệ Sâm. Lúc cười, đôi mắt lộ ra nét phong tình của thời gian, rất hấp dẫn các cô gái trẻ.
Hai người chơi thêm rất nhiều trò. Ân Duệ Sâm hơi sợ độ cao. Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, sắc mặt cậu trắng bệch, vậy mà còn cố gắng làm vẻ không sao, hỏi Nại Triết: “Muốn chơi nữa không?”
Nại Triết suýt chút nữa cười ra tiếng. Lấy dáng vẻ lúc này của Ân tổng, chơi thêm lần nữa chắc té xỉu tại chỗ. Vì thế anh kéo Ân Duệ Sâm đi xem chỗ khác. Lần trước đến công viên trò chơi, anh cũng sắp quên cách đây bao lâu, hình như có cha mẹ và em gái cùng đi nữa. Ký ức đã mơ hồ hết rồi, chỉ nhớ rõ lúc đó rất vui vẻ, rất vui vẻ.
Đến khi họ chân chính bước vào rạp chiếu phim thì trời đã tối. Ân Duệ Sâm mua vé phim hài kịch, thêm một hộp bắp rang đặt ở giữa. Nhưng suy nghĩ của cậu không đặt ở đây, thành ra phim có hay cỡ nào, cậu cũng không xem vào.
Rạp chiếu phim hôm nay không đông lắm. Ân Duệ Sâm mua hai vé ở vị trí trung tâm, phía sau đều không có ai ngồi. Cậu xem phim một lát, ánh mắt đã không tự giác chuyển sang Nại Triết. Nại Triết theo dõi tình tiết bộ phim. Nhìn vào mặt anh có thể thấy lông mi rất dài, không cong. Khi anh cong mắt cười lên, thậm chí nó như che mất tầm mắt của anh. Thỉnh thoảng, anh lại bốc một nắm bắp rang ăn, xem rất chăm chú. Con ngươi được ánh sáng màn hình chiếu vào chuyển động lấp lánh. Ân Duệ Sâm nhìn anh, có lẽ nhìn quá chăm chú, Nại Triết quay mặt sang nhìn thẳng cậu: “Sao vậy?”
Ân Duệ Sâm bất ngờ nhắm mắt lại, duỗi tay ôm lấy sau đầu anh hôn lên môi anh. Tay cậu ôm rất mạnh, Nại Triết không tài nào tránh thoát. Bị hôn trong chốc lát, mãi đến khi cậu buông ra, Nại Triết mới thở dốc hổn hển nói: “Em điên rồi à? Chỗ này có cameras!”
Ân Duệ Sâm không thèm để ý: “Em biết chứ.”
“Em…” Nại Triết nghẹn lời, trừng cậu một cái, lau miệng, rồi chuyển tầm mắt về màn hình chiếu phim. “Đàng hoàng chút đi, chỗ này không phải chỉ có hai người.” Anh thấp giọng cảnh cáo.
Ân Duệ Sâm ghé vào tai anh nói: “Anh muốn xem hai người, ngày mai chúng ta đi xem…”
Nại Triết bị hơi thở cậu phả vào tai làm cho lỗ tai ngứa, anh đẩy Ân Duệ Sâm ra, nói: “Anh không muốn, cảm ơn.”
Xem phim xong, trời đã tối mịt, ánh đèn sáng trưng chiếu rọi khắp nơi. Thành phố này, xe cộ vẫn tấp nập như thế. Nại Triết lại nhớ còn chưa xem phòng xong, có hơi lo lắng: “Chắc phải ở lại khách sạn vài ngày rồi.”
Ân Duệ Sâm vẫn nhìn anh suốt, mãi đến khi anh gọi xe, mới kéo anh lại hôn lấy. Dù sao tiện nghi bị cậu chiếm hết, Nại Triết cũng không để bụng. Nụ hôn này rất dài. Ân Duệ Sâm rất dịu dàng, mãi đến khi trong miệng có cảm giác dính nhớp tê dại, thở không nổi, cậu mới lui ra ngoài. Ân Duệ Sâm nhìn đôi môi bị chà đạp đến đỏ lên của anh, cười vừa lòng.
“Buổi hẹn hò hoàn hảo kết thúc.” Cậu nói.
Lần này, cậu không bám lấy muốn đi cùng Nại Triết, Nại Triết có hơi ngạc nhiên. Từ khi tìm được anh đến giờ, Ân Duệ Sâm hận không thể lúc nào cũng bám lấy anh. Giờ tự nhiên hiểu chuyện như vậy. Nại Triết nhướng mày, nhìn cậu một cái đầy nghi ngờ.
“Ngày mai anh còn đồng ý đi chơi với em không?” Cậu hỏi.
Nại Triết lắc đầu, giải thích: “Anh phải sắp xếp lại cuộc sống mình một chút trước đã.”
“Vậy được rồi…” Ân Duệ Sâm lại ôm lấy anh, nói nhỏ: “Em cũng phải về làm việc, sẽ làm xong nhanh thôi. Có điều, nếu anh muốn ở bên em, em cũng có thể không về…”
“Đừng!” Nghe cậu nói vậy, Nại Triết cảm thấy mình tiêu thụ không nổi, hận không thể nhét cậu về Ân gia ngây bây giờ. “Em mau làm việc cho xong đi, không cần lo cho anh. Anh đàn ông con trai chứ có phải con gái đâu.”
Ân Duệ Sâm cười, như đã đoán được anh sẽ trả lời như vậy từ sớm. Ôm xong, Nại Triết ngồi vào xe, Ân Duệ Sâm khom lưng vào cửa sổ nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ngủ ngon, Nại Triết.”
Sau lưng cậu là ánh đèn lấp lánh nơi phồn hoa, khuôn mặt đẹp trai choáng trước mắt Nại Triết, đôi mắt láy như một hồ nước sâu không đáy, mặc cho ai cũng không thể từ chối, chỉ có thể sa vào. Nại Triết không tự chủ được mà vươn tay sờ lên má cậu, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”