"Tôi không có thói quen lên xe của người lạ. Cảm ơn ý tốt của anh."
Đã đứng ở con đường này được gần nửa tiếng, Hạ Thư Hinh vẫn kiên trì bắt các xe taxi đi qua đi lại trên đường, hoàn toàn không có ý định lên xe của người đàn ông xa lạ trước mắt, cạnh anh ta là một chiếc xe phiên bản giới hạn.
Từ lúc thấy anh ta đột ngột xuất hiện ở nơi này, cô đã âm thầm đánh giá anh ta từ bộ quần áo đắt đỏ được đặt thiết kế riêng trên người, khuôn mặt điển trai và chiếc xe đắt tiền. Không cần nghĩ, đây chính là một kẻ không chỉ có tiền mà còn rất nhiều tiền. Hiện tại anh ta lại đỗ xe xuống cạnh chiếc xe của cô ngỏ ý tốt muốn mời cô lên xe anh ta, dù chỉ là một lời nói đơn giản, trên người anh ta cũng mang lại khí chất tao nhã dịu dàng nhưng trực giác mách bảo Hạ Thư Hinh kẻ này không đơn giản. Nếu là người Thủ đô, sống trong giới quyền quý Hạ Thư Hinh có lẽ sẽ biết đối phương. Từ nhỏ đến lớn, theo người nhà tham gia các bữa tiệc lớn nhỏ, cô sớm đã quá quen mắt với giới hào môn. Đằng này chiếc xe của đối phương rõ ràng là được vận chuyển từ Mỹ trở về, dù cho anh ta đang cười, thì đôi mắt lạnh lùng của anh ta vẫn đem lại cảm giác rất mâu thuẫn với lời anh ta nói. Một kẻ có tiền giúp đỡ một người bình thường chỉ đơn giản là có ý tốt hay là có mục đích sâu xa mà cô không thể đoán? Hạ Thư Hinh không chắc chắn, cũng chính vì vậy cô càng không thể lên xe của đối phương.
Lăng Thiếu Hàn cũng đã từng dặn dò cô rất kĩ dù có gặp chuyện gì thì phải gọi cho anh đầu tiên, nếu anh không nghe máy thì hãy gọi cho Tần Khải hoặc Dương Quý Thần, không được tùy ý lên xe của người xa lạ không quen không biết.
Ta không hiểu rõ con người đối phương, cũng không thể chắc chắn là người ta có ý xấu hay ý tốt với mình. Nhưng cảnh giác cao độ, tránh lên xe tiếp xúc với người lạ đặc biệt họ còn đem lại cảm giác bí ẩn nào đó cho mình thì càng nên tránh xa.
Xã hội ngày nay có quá nhiều cám dỗ, lừa đảo, không ít kẻ ngụy trang là người tốt, muốn lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình.
Cứ cho là Hạ Thư Hinh suy nghĩ quá xa, vô tình chụp mũ người xấu lên kẻ trước mắt đi thì cô vẫn không có ý định ngồi xe của một kẻ mà cô cảm thấy đối phương quá khó đoán.
"Chậc, cô đang đề phòng tôi hả?"
Người đàn ông bật cười.
Hạ Thư Hinh nhướng mi: "Lẽ nào không nên đề phòng sao?"
Dường như đối phương không ngờ Hạ Thư Hinh lại hào phóng thừa nhận câu nói của anh ta nên hơi ngẩn ra.
Sau đó anh ta nghe thấy Hạ Thư Hinh nhẹ nhàng cất tiếng: "Tôi là phụ nữ đã có chồng, đêm hôm khuya khoắt lại ngồi xe của một người đàn ông lạ mặt về nhà. Anh nghĩ xem, chồng tôi và người khác sẽ có suy nghĩ gì về tôi và anh. Huống hồ, chồng tôi là một người hay ghen đến mất lý trí. Vì thế, để tránh cho hiểu lầm, tôi vẫn nên chờ taxi thì hơn."
"Chỉ đơn giản là đưa về nhà thôi. Cô nghĩ quá xa rồi, tôi không có ý gì với cô, cô cũng vậy. Cần gì phải sợ miệng lưỡi người khác."
Hạ Thư Hinh lắc đầu: "Anh không hiểu đâu. Trên đời này, miệng lưỡi thế gian chính là một con dao sắc bén có thể đâm xuyên vào lòng người bất cứ lúc nào. Có đôi khi, ta nghĩ là ta trong sạch nhưng họ sẽ không nghĩ thế đâu. Dù sao thời nay, ai mà chả thích tự cho bản thân là đúng."
"Cô nghĩ nhiều rồi."
Đối phương khẽ cất tiếng.
Hạ Thư Hinh gật đầu: "Vậy nên, tôi chắc chắn là không nên xe anh ngồi đâu. Cảm phiền anh có thể đánh xe ra một bên đừng cản trở too bắt xe về nhà được không?"
Đối phương à một tiếng, anh ta không những không có dời đi mà còn cất một câu nhắc nhở Hạ Thư Hinh.
"Điện thoại cô rơi rồi."
Hạ Thư Hinh ngần ra, đúng lúc cô định cúi xuống nhặt điện thoại trên nền gạch lát xi măng thì đối phương đã nhanh tay hơn, anh ta cúi người trước mặt Hạ Thư Hinh, vô tình để lộ kí hiệu Z trên gáy anh ta. Cũng chẳng biết là anh ta cố tình hay vô ý để lộ hình xăm đó trước mắt cô.
Anh ta nhặt điện thoại của Hạ Thư Hinh lên, tiến lại gần cô. Hạ Thư Hinh cảnh giác nhìn anh ta, hơi lùi bước ra sau không muốn đụng chạm gì với anh ta. Đối phương chỉ cười nhẹ, không có hành động quá kích gì chỉ hơi nghiêng người bỏ điện thoại vào trong túi xách trên cánh tay phải Hạ Thư Hinh.
Hạ Thư Hinh giật mình, cô vốn định nói là anh ta đưa điện thoại cho cô không ngờ anh ta lại hành động nhanh như vậy, không kịp chờ cô từ chối đã trực tiếp cất điện thoại vào trong túi xách của Hạ Thư Hinh, đồng thời cũng bỏ một thứ gì đó rất nhỏ vào trong túi xách mà Hạ Thư Hinh không hề hay biết.
Mà cảnh này vừa hay bị một đôi mắt ở cách đó không xa nhìn thấy hết thảy.
Phút chốc, trong xe đã tỏa ra sự áp bức khiến cho tài xế muốn nghẹt thở.
Sau đó, một thân ảnh cao lớn bước ngược sáng từ bên đường về phía này. Hạ Thư Hinh vừa hay ngước mắt lên, đối mặt với gương mặt mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn đường. Mỗi bước đi đều vững chãi mạnh mẽ y như lần đầu cô gặp anh.
Nhìn từ xa Hạ Thư Hinh vẫn cảm thấy sống lưng lành lạnh.
Kì lạ thật!
Dù bây giờ là mùa xuân, thời tiết ở Thủ đô vốn luôn thất thường, nhưng không đến mức lạnh toát mồ hôi chứ!
"Hai người đang làm gì đấy?"