"Vậy còn thằng nhóc Lăng gia thì sao? Ông còn nhớ hồi cháu mới có tí tuổi đầu đã từng nói với ông là cháu thích nó. Bây giờ cháu có còn cảm giác gì với nó không? Nói thật cho ông nội biết đi."
Nghe câu hỏi của ông cụ, nét mặt Hạ Thư Hinh chững lại. Cô nhất thời không kịp phản ứng.
Có lẽ cô không ngờ ông cụ lại đột ngột hỏi câu ấy, hơn nữa ông còn chủ động nhắc lại chuyện đã cách đây rất nhiều năm.
Hạ Thư Hinh rơi vào suy tư. Đúng vậy, một người đàn ông chững chạc, trưởng thành như Lăng Thiếu Hàn có cô gái nào lại không thích. Và cô cũng không ngoại lệ. Nhưng ngày ấy cô còn rất bé, cô mới có tám tuổi, chỉ là một cô bé gái ngày ngày lẽo đẽo theo sau ông nội, chưa hiểu tình cảm là gì chứ nói gì đến tình yêu nam nữ.
Năm đó Hạ Thư Hinh ái ngại nói với ông nội là cô thích Lăng Thiếu Hàn. Lý do đơn giản chỉ vì trong một lần theo ông nội đến sân bay quân sự đón các chiến sĩ đội thủy quân lục chiến hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc trở về nước. Ngày ấy, lần đầu tiên cô nhìn thấy một cậu thiếu niên cắt tóc đầu đinh, khuôn mặt điển trai lạnh lùng, nghiêm túc cùng các chiến sĩ trong một đội tác chiến nhảy dù xuống sân, lúc đó anh khoác lên bộ đồng phục tác chiến, trước ngực và hai bên vai anh có mấy ngôi sao năm cánh, anh vác balo quân đội kích cỡ nặng sau lưng có chứa súng ống đạn dược. Dù cách một khoảng cách cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng khí thế mạnh mẽ và khí chất quân nhân toát lên từ trong xương cốt của anh. Ở giữa dòng người, anh là người nổi bật nhất cũng là người đầu tiên tác động đến tâm trạng cô.
Anh bước đến bên cô, chất giọng trầm thấp hòa vào làn gió nhẹ nhàng tung bay giống như sợi lông vũ chầm chậm quét qua trái tim bé nhỏ của cô.
Khoảnh khắc ấy, trong mắt cô chỉ toàn là sự sùng bái đối với cậu thiếu niên trẻ tuổi đa tài ấy.
Nhưng cô và Lăng Thiếu Hàn không có gặp mặt thường xuyên. Một người luôn ở bên ngoài làm việc với thế giới của mình, người còn lại thì ngày ngày ở trong quân đội. Giữa hai người luôn có một tấm ngăn cách vô hình. Mà thứ tình cảm hồi bé cô cho rằng là thích kia chẳng qua chỉ là sự sùng bái đối với người tài giỏi mà thôi. Theo thời gian, cô dần lớn lên, dần trưởng thành thì đã chẳng còn nhớ người thiếu niên năm ấy là ai nữa.
"Ông nội, trí nhớ ông thật tốt. Nhưng chuyện đó đã qua nhiều năm rồi, huống hồ khi đó cháu chỉ là một cô bé. Lời trẻ con sao ông có thể tin là thật chứ. Những lời nói ngày ấy vốn dĩ giống như cơn gió mà thôi, vô tình thổi đến rồi lại bay đi, đã sớm không còn quan trọng rồi."
Ông cụ Hạ gật đầu: “Hiện tại thì sao? Cháu có thích nó không? Nói cho ông nội biết đi.’’
Đối với câu hỏi của ông cụ, Hạ Thư Hinh bất giác di dời ánh mắt hoảng loạn của mình sang nơi khác, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hiền dịu của ông.
Tình cảm của cô đối với Lăng Thiếu Hàn của hiện tại rất phức tạp. Cụ thể đến chính cô còn không rõ loại tình cảm ấy có phải là đã thích Lăng Thiếu Hàn rồi không. Cô chỉ biết, mỗi một hành động, cử chỉ nhỏ nhặt của người đàn ông ấy đều chi phối tâm trạng của cô, khiến trái tim cô rối loạn.
Có lẽ đến chính cô cũng không nhận thức rõ ràng. Có một số thứ đang lặng lẽ chệch khỏi đường ray vốn có của nó.
“Ông ơi, cháu không biết.’’
Hạ Thư Hinh cười khổ, sự mờ mịt khó nắm bắt của cô rơi vào mắt ông cụ Hạ. Dường như ông cụ đã hiểu ra gì đó.
Đôi mắt già nua của ông lóe lên một tia sáng thoáng qua.
Ông cụ cất giọng: “Thư Hinh, ông nội không biết có sống qua được hôm nay hay không. Vì vậy, trước khi ông không còn ông mong rằng cháu thực hiện lời hứa vừa rồi giữa hai chúng ta. Được chứ?’’
Hạ Thư Hinh gật đầu. Cô không có lí do gì để từ chối ông.
“Được. Yêu cầu của ông có hơi quá đáng nhưng đều vì muốn tốt cho cháu. Cháu nghe xong có thể trách ông già này ích kỷ, không suy nghĩ đến cảm nhận của cháu, Nhưng đó là nguyện vọng duy nhất của ông.”
Ông cụ nói được một nửa, đôi mày bạc hơi chau lại, tiếp đó ông cụ ho khù khụ liên tục. Lúc được đưa vào bệnh viện, bác sĩ đã tiêm cho ông một loại thuốc để kéo dài thời gian của ông. Nhưng hiện giờ ông cụ cứ ho mãi. Đây rõ ràng là dấu hiệu của loại thuốc bác sĩ tiêm đã gần hết tác dụng, không thể duy trì lâu nữa.
Hạ Thư Hinh nhìn ông như vậy, cô khó nén nổi bình tĩnh, cô cuống lên muốn ấn nút sau giường gọi bác sĩ nhưng lại bị ông cụ Hạ ngăn lại. Ông cụ lắc đầu, thấy vậy, Hạ Thư Hinh dù không tình nguyện cũng nén đau lòng, đỡ lấy cơ thể yếu ớt của ông, vỗ vỗ lấy người ông, cô đón lấy khăn giấy thấm màu đỏ chói mắt từ ông để sang một bên.
“Ông nội, ông để cháu gọi bác sĩ đi.’’
Ông cụ nhẹ nhàng lắc đầu. Sức khỏe ông cụ ra sao, ông rất rõ.
Ông cụ cố nén cơn đau do bệnh tật, nhẹ giọng nói: “...Tiểu Hinh, nguyện vọng của ông là muốn cháu cùng thằng nhóc nhà Lăng gia đăng ký kết hôn. Vừa nãy cháu đã hứa với ông rồi, không được nuốt lời đâu đấy.’’