"Đúng là không tin tưởng thật."
Lăng Thiếu Hàn và Dương Quý Thần cùng với Tần Khải là bạn nối khố. Ba người cùng nhau lớn lên, cùng nhau thực hiện lý tưởng, bước vào quân đội, chỉ là năm đó Dương Quý Thần vì một số lý do cá nhân nên đã đến muộn ngày báo danh, còn Lăng Thiếu Hàn ở trong quân đội nhiều năm lại đột ngột rũ bỏ quân phục, hiện tại chỉ còn mình Tần Khải vừa là một bác sĩ quân y vừa là đội trưởng tiền nhiệm đội tác chiến "Hắc Ưng" trực thuộc tổng chỉ huy quân đội quốc gia.
"Thăm người bệnh xong rồi, có phải bây giờ anh nên về rồi không?"
Một người đuổi khách đã đành, huống hồ Dương Quý Thần bị tận 2 người đuổi. Một người là bạn thân, người còn lại là cô em gái họ, anh ta thấy tổn thương quá.
"Được rồi, hai người đúng là hợp ý nhau đấy, tôi về là được chứ gì. Khó khăn lắm hai người mới có dịp ở cạnh nhau. Không làm phiền nữa."
Hạ Thư Hinh lườm anh ta: "Lẽ nào anh còn muốn làm phiền đến hết đêm hả?"
"Không muốn."
"Buồn ngủ quá. Cửa vẫn mở, em không tiễn anh đâu."
Hạ Thư Hinh ngáp dài một cái, đưa tay lên vỗ vỗ miệng rồi xoay người về phòng ngủ của mình, bỏ lại hai người đàn ông đứng trong phòng khách.
Sau khi Hạ Thư Hinh về phòng, sắc mặt cà lơ phất phơ của Dương Quý Thần bỗng trở nên nghiêm túc.
"Đêm nay hai cậu đúng là hành động quá nông nổi. Ông cụ bảo tôi chuyển lời này đến cậu và Tần Khải."
Lăng Thiếu Hàn mím môi nói: "Sớm hay muộn cũng phải giăng lưới, tôi chỉ góp chút sức mà thôi. Nhắc nhở Tần Khải mấy ngày nay nhất định phải cẩn thận. Đêm nay, chúng ta chơi họ một vố đau như vậy, cắt đi nửa nguồn sống của họ chắc chắn họ không để yên cho đâu."
"Nói thừa, Tần Khải hiện tại đã trở về quân doanh rồi, bọn người kia có muốn hành động thì cũng ngắm cậu đầu tiên. Dù sao, người mà tổ chức JM muốn tiêu diệt không chỉ có Tần Khải hay đại đội Hắc Ưng, người họ muốn ngắm đến chính là cậu- Lôi Thiên."
Đáy mắt Lăng Thiếu Hàn lạnh lùng: "Tôi biết. Yên tâm đi, cậu phải nhớ rằng không một ai biết khuôn mặt Lôi Thiên."
…
Sáng hôm sau Hạ Thư Hinh dậy khá sớm, cô thay bộ đồ thể thao xuống dưới khuôn viên chạy bộ vài trăm mét rồi trở về nhà tiện mua luôn đồ ăn sáng.
Cô không biết nấu ăn, cũng không rõ khẩu vị của Lăng Thiếu Hàn thế nào nên chỉ chọn thức ăn thanh đạm có đầy đủ chất dinh dưỡng.
Lúc mở cửa nhà thì đã thấy Lăng Thiếu Hàn dậy, cô vội vàng đặt đồ trên bàn đi đến đỡ lấy anh.
"Sao anh không ngủ thêm một lát."
Lăng Thiếu Hàn thấy hành động nhanh nhẹn tiến đến đỡ người mình của cô thì không khỏi cười nhẹ.
Anh bị thương nhẹ, đâu yếu đuối đến mức cần cô đỡ. Nhưng không thể không nói tâm trạng hiện tại của anh rất tốt.
Anh cất tiếng: "Tôi không ngủ được."
Hạ Thư Hinh sửng sốt: "Vậy là anh thức cả đêm à?"
Lăng Thiếu Hàn khẽ gật đầu.
"Tôi quen rồi."
Nghe thấy mấy từ nhẹ bẫng ấy, cô có chút sững sờ.
Cô mím môi: "Bây giờ anh định đi đâu?"
"Về nhà, làm phiền em một đêm cũng đủ rồi. Tôi thì không ngại ở lại làm phiền em thêm chỉ lo em không thoải mái khi gặp tôi."
Câu nói này của Lăng Thiếu Hàn nửa đùa nửa thật làm cho Hạ Thư Hinh bật cười.
"Lăng Thiếu Hàn, câu nói đùa của anh không buồn cười chút nào."
Lăng Thiếu Hàn nhướng mi: "Nhưng em cười rồi."
Hạ Thư Hinh: “...” Ngại quá!
Cô ho nhẹ hai tiếng, đổi chủ đề.
"Vết thương của anh chưa lành đã muốn đi làm rồi à?"
"Tôi bị thương nhẹ, không ảnh hưởng."
Anh cười khẽ.
Nếu anh không đi làm đều đặn sẽ có người nghi ngờ. Đương nhiên vế sau Lăng Thiếu Hàn không nói ra.
"Vậy ở lại ăn sáng đã, tôi đã mua đồ ăn rồi. Tôi không rõ khẩu vị của anh, nên chỉ mua mấy món thanh đạm, anh ăn tạm nhé."
Hạ Thư Hinh nhẹ nhàng cười, cô cầm túi nilong đi vào phòng ăn, vừa đặt các món lên bàn vừa nói vọng ra ngoài.
Lăng Thiếu Hàn bước vào trong, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô, anh bất giác cất lên một câu: "Tiểu Hinh, em có thể thử tìm hiểu."
Hạ Thư Hinh nghe Lăng Thiếu Hàn nói vậy, nhất thời cô chưa hiểu ý anh, cô ngơ ngác hỏi lại.
"Tìm hiểu gì?"
"Khẩu vị của tôi, con người tôi."
Bàn tay cầm đĩa đồ ăn của cô khựng lại.
Có lẽ không ngờ Lăng Thiếu Hàn lại nói câu ấy nên cô có hơi bất ngờ.
Cô ngập ngừng định nói: "Lăng Thiếu Hàn, tôi…"
Lăng Thiếu Hàn vừa liếc mắt đã đoán ra suy nghĩ và lời cô định thốt ra. Trong long có chút hụt hẫng, anh nhẹ nhàng cắt lời cô trước.
"Hiện tại em độc thân, tôi cũng độc thân, nếu như em chưa muốn tiến đến hôn nhân vậy thì em có thể thử tìm hiểu tôi trước."
Lăng Thiếu Hàn đi đến kéo ghế ra ngồi đối diện cô, nhìn thẳng vào mắt cô cười. Mỗi câu mỗi chữ anh cất lên đều có thể chạm vào lòng cô.
"Con người tôi có rất nhiều nhược điểm, ưu điểm thì không có mấy, nhưng sở thích và khẩu vị của tôi em chắc rất rõ."
"Tôi không rõ."
Hạ Thư Hinh càng nghe anh nói càng thấy mờ mịt. Cô lắc đầu, tỏ vẻ chưa hiểu ý của Lăng Thiếu Hàn là gì, liệu có phải như cô nghĩ hay không.
Lăng Thiếu Hàn lại nhẹ nhàng cất tiếng vạch trần suy nghĩ cô đang cố chối bỏ: "Thực ra, Tiểu Hinh, em biết mà. Chỉ là theo bản năng, em muốn từ chối và không muốn hiểu sâu thôi."
Hạ Thư Hinh cụp mắt, cánh môi khẽ mở: "Tôi…" Lăng Thiếu Hàn nói câu nào đúng câu đấy làm cho cô chẳng biết nên nói gì bây giờ.
"Thư Hinh, con người tôi tuy không hoàn hảo, quá khứ của tôi tuy không được xem là trang giấy trắng nhưng tôi chắc chắn với em, chưa từng có người phụ nữ nào để lại dấu vết không nên có. Em có thể yên tâm."
Cánh môi cô hé mở, hai mắt ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt hàm chứa thứ tình cảm mà cô khó có thể đáp lại ở đối diện.
"Lăng Thiếu Hàn, anh đang tỏ tình à?"
Hạ Thư Hinh nói xong mới biết câu nói này của cô dư thừa thế nào. Từng lời Lăng Thiếu Hàn đang nói, có lời nào không phải là tỏ tình công khai chứ.
Hơn nữa, lạ thay mấy lời ấy của anh lại làm cho trái tim đang bình yên như mặt hồ nước phẳng lặng của cô nhộn nhạo, xôn xao.
Lăng Thiếu Hàn bật cười: "Không phải rất rõ ràng à?"
Anh dừng một vài giây rồi tiếp tục nói: “Tôi không có sử thích gì đặc biệt, càng không thích những đồ vật xa xỉ, lộng lẫy hay những người phụ nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Từ trước cho đến nay trong mắt tôi, trong tim chỉ chứa duy nhất mình em.’’