Sau khi về nhà, Triệu Lan Vy luôn tìm cơ hội lúc Trác Duệ Quân không để ý, lấy trộm chiếc điện thoại của hắn, như thế cô mới có thể gắn con chíp mà chú Minh đã đưa cho cô vào.
Nhưng ngặt một nỗi, do gần đến ngày giao hàng nên Trác Duệ Quân luôn cầm điện thoại của mình để có thể nắm bắt tình hình chuyến hàng, nếu buông điện thoại ra thì anh cũng để trước mặt, nhất quyết không chịu rời đi.
Triệu Lan Vy biết thời gian đã không còn nhiều để cô có thể chờ đợi cơ hội đến nữa, thế nên cô bắt buộc phải hành động ngay thôi.
Trác Duệ Quân lúc này đang ở trong phòng, hắn đứng ngoài ban công, trên tay vẫn cầm điện thoại, có lẽ là để chờ cuộc gọi đến.
Triệu Lan Vy bước vào phòng, bước đến gần chỗ Trác Duệ Quân đang đứng, bất ngờ ôm chầm lấy hắn từ phía sau.
" Chồng à…"
Trác Duệ Quân biết người đang ôm hắn là Triệu Lan Vy liền xoa xoa bàn tay trắng nõn đang ôm chặt lấy eo của hắn, xoay người lại.
Triệu Lan Vy liền áp sát vào người hắn, không để lọt một khe hở nào. Bầu ngực mềm mại của cô cố tình ép vào khuôn ngực rắn rỏi, mạnh mẽ của hắn, hai thứ đối lập ấy, va vào nhau liền lọt vào tầm mắt của hắn
" Chuyện gì đây? Hửm?" Trác Duệ Quân đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Triệu Lan Vy ôm hắn trong lòng, tỏ vẻ giận dỗi:" Bộ anh không thấy dạo này anh đã bỏ bê vợ của mình hơi nhiều rồi đấy sao?"
Trong mắt hắn hiện lên ý cười:" Thật sao?"
Triệu Lan Vy gật đầu rồi tiếp tục nhõng nhẽo với hắn:" Ừm….mấy ngày hôm nay, anh chẳng thèm nhìn đến em luôn đấy."
Nhìn bộ dạng thèm hơi chồng của cô khóe miệng hắn liền nhếch lên.
" Vậy hôm nay tôi sẽ chuộc lỗi với em, có được không?"
Hắn bế cô lên, đi vào phòng rồi để cô đứng trên giường, với độ cao này, Triệu Lan Vy hoàn toàn ngay bằng với hắn.
Hắn hôn lên môi cô, hơi nóng cùng mùi hương của hắn liên tục phả vào người cô, đầu lưỡi vươn ra, quét một vòng trên cánh môi hồng hào căng mọng, rồi luồn vào trong quấn lấy đầu lưỡi cô, say sưa mút mát triền miên.
Triệu Lan Vy nhân lúc hắn không để ý mà rút chiếc điện thoại đang ở trong tay của hắn ra, rồi để lên đầu giường.
Chỉ mới hôn một lúc mà cơ thể của cả hai đều trở nên nóng ran cả lên.
Đôi mắt của Trác Duệ Quân bây giờ đã nhuốm màu dục vọng, hắn liền đưa tay lên cởi chiếc váy mà cô đang mặc và cả quần áo trên người của hắn.
Rồi nằm xuống bao phủ lấy thân thể trần trụi, trắng mịn của cô, hắn hôn nhẹ vài cái lên cổ để lại trên đó vài dấu đỏ, bên dưới từ từ tiến vào trong.
Nơi đó của hắn được cô bao bọc lấy, cảm giác ấm nóng truyền đến khiến hắn thở dài vì sung sướng, bắt đầu chuyển động.
Lúc đầu hắn di chuyển rất chậm để cô có thể thích ứng được rồi mới dần dần gia tăng tốc độ ra vào.
Trác Duệ Quân càng lúc càng hưng phấn, mà thúc mạnh vào sâu tận bên trong, khiến cô không chịu nổi mà rên rỉ.
" A…Trác Duệ Quân….đừng….dừng lại …dừng lại đi!"
Hắn cong môi cười gian xảo:" Lúc nãy ai là người đã trách tôi bỏ bê em, bây giờ tôi đang " chăm sóc " em thì em đòi dừng lại …. Vợ yêu à, em thật khó chiều mà!"
Vừa dứt câu, hắn dùng hai tay bóp lấy hai quả đào căng tròn đang liên tục nảy lên nảy xuống theo chuyển động của hắn. Hắn cảm nhận được ngực của cô dường như lớn hơn lúc trước một chút thì phải.
Người Triệu Lan Vy khẽ rung lên, hai má của cô bỗng ửng hồng, gạt tay hắn ra khỏi ngực cô. Trác Duệ Quân không chịu buông ra, ngược lại càng bóp mạnh hơn, xoa nhắn khiến da thịt cô đỏ ửng lên trông rất gợi tình.
Khoái cảm dồn dập ập đến khiến hắn bị nhấm chìm vào bể sâu không lối thoát của dục vọng và ái tình. Gương mặt anh tuấn vì say tình mà thêm bội phần hấp dẫn.
Phải rất lâu sau, Trác Duệ Quân mới chịu ra khỏi người cô.
Hắn từ từ rút ra cây gậy nóng hổi của mình, cùng với đó đã kéo theo một ít chất lỏng màu trắng đục chảy ra ngoài, thấm xuống ga giường, ướt đẫm cả một mảng lớn.
Sau cuộc chiến hoan lạc, Triệu Lan Vy mệt mỏi gục lên vai hắn:" Đồ trâu bò!" Cô dùng hết sức lực còn sót lại của mình vừa nói vừa đánh vào ngực hắn.
Trác Duệ Quân bây giờ cũng đã thấm mệt, vì câu nói nói của cô, mà cong môi lên cười, dùng tay nâng cằm cô lên, lưu manh nói:" Không trâu bò thì sao làm vợ sướng được đây, hửm?"
Triệu Lan Vy lườm hắn một cái, gạt tay hắn ra khỏi mặt cô.
Trác Duệ Quân quyến luyến cúi xuống hôn cô một cái, rồi ôm chặt cô vào lòng.
Một lúc sau, Triệu Lan Vy lên tiếng:" Anh đi tắm đi "
" Tắm chung." Hắn nở nụ cười gian manh.
" Không, đi nhanh đi!" Triệu Lan Vy đẩy hắn xuống giường, bắt hắn phải đi vào phòng tắm cho bằng được mới thôi.
Trác Duệ Quân không dám chọc cô giận mà ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Lúc cửa phòng tắm vừa đóng lại, Triệu Lan Vy nhanh chóng lục trong túi xách của mình lấy con chíp ra, rồi cầm điện thoại của Trác Duệ Quân mà lúc nãy cô đã để ở trên đầu giường.
Cô nhanh chóng tháo vỏ điện thoại ra, rồi lắp con chíp nghe lén vào, vừa làm tay vừa run lẩy bẩy, liên tục ngoảnh đầu về phía sau để canh chừng, xem Trác Duệ Quân có bước ra hay không.
Sau khi lắp xong, cô để điện thoại của Trác Duệ Quân về chỗ cũ, rồi nằm xuống giường phủ chăn lên giả bộ ngủ.
Tiếng cửa phòng tắm mở ra, Triệu Lan Vy có tật nên khẽ giật mình, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà nằm im.
Trác Duệ Quân quấn chiếc khắn tắm ngang hông, bước đến ngồi xuống mép giường, nhoài người đến chỗ cô, hôn nhẹ lên má cô
" Ngủ rồi sao?" Hắn vuốt tóc cô, khẽ hỏi.
Triệu Lan Vy vẫn nhắm mắt giả bộ như đang ngủ.
Trác Duệ Quân lúc này mới cầm lấy điện thoại của mình, mở ra xe có cuộc gọi đến hay không, mà không hề biết rằng điện thoại của hắn bây giờ hệt như một quả bom nổ chậm, nó có thể trở thành bằng chứng tố cáo hắn bất cứ lúc nào.