Một Ít Tiền Chi Giao

Chương 3: Tòa nhà



Chu Cẩn không có việc gì để làm, ở kinh thành đi lại mấy ngày thế nhưng thật sự quyết định mở một cái tửu lầu, liền đòi Tiêu Viễn ba trăm lượng bạc.

"Ta khi nào thì thiếu ngươi ba trăm lượng? Có chứng cứ nào không?" Tiêu Viễn buông thư, nhướng mày nói.

"Ngươi, ngươi muốn quỵt nợ!" Người gầy tức khắc nhảy lên, hiện giờ đã tới kinh thành, Tiêu Viễn lại là thân thích với Định Viễn Hầu, bọn họ quả thật không thể động thủ với hắn được.

Chu Cẩn bình tĩnh ngăn lại tiểu đệ đang muốn xông lên đánh người, cười cười nói: "Tiêu công tử, hiện giờ ta hai người bọn ta còn chưa có hộ tịch, lại là cùng ngươi vào kinh, không biết Cử nhân bao che giặc cỏ còn có thể tham gia thi Hội hay không?"

Tiêu Viễn trợn mắt, bản thân nhất thời lo việc đọc sách nên đã quên làm hộ tịch cho hai người này, nếu bọn họ chó cùng rứt giậu đi nha môn đầu thú thì hắn tất nhiên phải chịu liên lụy, tức giận nói: "Ngươi, ngươi...đúng là tiểu nhân đê tiện!"

Người gầy trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc là ai quỵt nợ trước?

"Nếu muốn tính sổ, chúng ta liền tính hết một lần!" Tiêu Viễn mặt hầm hầm móc ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu tính toán chi tiêu từ khi họ khởi hành.

Ngựa, đệm chăn, xiêm y, khắp nơi khắp chốn đều phải tiêu tiền, đặc biệt sức ăn của hai sơn tặc rất lớn, một người có thể ăn bằng ba người, rất hao phí. Từ khi vào khu vực phương Bắc, thời tiết rét lạnh, bọn họ dùng than hỏa, lò sưởi tay, lúc sau vào kinh ở khách điếm không biết bao nhiêu lần, tất cả cộng lại đủ để quá ba trăm lượng kia, cẩn thận tính thêm một hồi liền thành hai người bọn họ ngược lại còn thiếu Tiêu Viễn mười xâu tiền.

Người gầy đã kinh ngạc đến mức nói không nên lời.

Tiêu Viễn đắc ý dào dạt ôm sổ sách, bỗng nhiên đổi ý: "Bất quá ta là một người tâm địa thiện lương, nhìn thấy các ngươi một đường tận tâm bảo hộ, chi phí ăn mặc này coi như ta mời, ba trăm lượng này vẫn sẽ đưa các ngươi như ước hẹn, nhưng ta muốn hùng vốn vào tửu lầu này, tửu lầu này ngày sau liền có một nửa là của ta."

Người gầy gãi gãi đầu, cảm thấy Tiêu Viễn rất là hào phóng, nhưng dường như lại có nơi nào đó không đúng lắm.

Chu Cẩn cười đáp ứng: "Được"

Tiêu Viễn sai người làm hộ tịch mới cho hai người họ, nhưng vì nông hộ quản chế quá nghiêm khắc nên chỉ có thể làm theo kiểu thương hộ, nhưng đối với hai sơn tặc không có hộ khẩu thì như vậy đã thực vừa lòng.

Chu Cẩn mua một cửa hiệu mặt tiền bên đường, người gầy đi theo bận trước bận sau, không đến một tháng sau, tửu lầu này liền có thể khai trương. Tiêu Viễn lại bỏ ra chút tiền mua cả hậu viện phía sau tửu lầu từ hộ dân, ba người liền có chỗ an thân.

Sinh ý của tửu quán từ từ rực rỡ, người gầy tuy rằng gầy nhưng lại rất có năng lực, một người có thể kiêm luôn việc của tiểu nhị và tay đấm. Vậy nên hiếm khi có người đến tửu quán gây rối bởi vì tiểu nhị có bộ mặt dữ tợn vừa nhìn liền biết không dễ chọc.

Thư hồi âm của Tiêu gia mãi đến sang năm mới gửi đến, Tiêu Viễn đọc qua một lượt rồi không khỏi cười lạnh. Đại bá biết rõ đại bá mẫu cố ý mướn người hại hắn, nhưng lại muốn hắn một sự nhịn chín sự lành, giả vờ coi như cái gì cũng không biết để người một nhà vẫn là người một nhà. Một mặt muốn hủy tiền đồ của hắn, một mặt lại muốn hắn cúc cung tận tụy vì gia tộc quản lý công việc vặt để chu cấp cho hai nhi tử của nàng đọc sách... Người nhà ư? Quá đỗi buồn cười!

Đảo mắt đã đến tháng ba, thi Hội cũng bắt đầu.

Chu Cẩn dùng một hộp cơm lớn đựng đầy thức ăn, tự mình đưa đến trường thi cho Tiêu Viễn.

Thi Hội đối với các Cử nhân rất dày vò, đa số mọi người đều mang theo màn thầu nguội lạnh, gặm hai cái rồi uống nước, sau đó bắt đầu múa bút thành văn. Hộp đồ ăn của Tiêu Viễn có một tầng toàn đùi gà, một tầng đựng dưa chua bánh bao, còn có rất nhiều điểm tâm ngon. Hắn liền gặm một cái đùi gà, giải một đề, quả thật rất dễ chịu.

Thi Hội Tiêu Viễn chỉ đứng thứ năm, thi Đình lại ngoài dự đoán của mọi người mà đứng thứ nhất.

Hoàng đế ở trên đại điện tuần tra thấy ở giữa một nhóm Cử nhân đầu tóc bạc phơ, Tiêu Viễn lại trẻ tuổi như vậy trông có vẻ hơi ngoài ý muốn nên quyết định xem bài thi của hắn trước tiên. Không ngờ được rằng thiếu niên này tuy tuổi còn nhỏ nhưng văn chương viết ra lại rất có trình độ, đặc biệt đối với mục Hộ Bộ và quản lý quốc khố, Hoàng đế xem đến mắt sáng ngời, liền quyết định Trạng Nguyên năm nay chính là hắn!

Kỳ thật Tam giáp trước đó đều được định ra bằng mức độ yêu thích của Hoàng Thượng. Không thể không nói, Tiêu Viễn là một thiếu niên tuấn tú, dương quang sáng ngời mà Trạng Nguyên lang như vậy vừa khéo kéo ra ngoài cũng có nhiều mặt mũi hơn.

(Tam giáp: người thi đỗ ba vòng thời xưa được chia theo thành các cấp bậc từ cao đến thấp là Nhất giáp, Nhị giáp, Tam giáp. Ba vị trí đỗ đầu của Nhấp giáp lần lượt được gọi là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa)

Tiêu Viễn đỗ Trạng Nguyên, Chu Cẩn so với hắn còn cao hứng hơn, thời điểm vừa nghe tin tức liền lập tức miễn toàn bộ tiền ăn cho khách. Tiêu Trạng Nguyên mặt đầy gió xuân vừa nghe tin tức khắc đen mặt, đây chính là tiền của hắn đó!

Trạng Nguyên muốn dạo phố Quỳnh Lâm Yến, Tiêu Viễn đã sớm dặn dò Chu Cẩn nâng giá của vị trí gần cửa sổ trong tửu lầu lên gấp ba.

"Đây là vì sao?" Chu Cẩn dở khóc dở cười.

"Ta phong lưu phóng khoáng như vậy, tất nhiên có rất nhiều người muốn tới xem." Tiêu Viễn kiêu ngạo ưỡn ngực.

Quả nhiên, nghe nói Trạng Nguyên lang là thiếu niên anh tuấn chưa đến tuổi nhược quán, lượng người tiến đến xem Trạng Nguyên dạo phố thậm chí nhiều hơn gấp đôi so năm trước. Ngay cả những tiểu thư khuê các cũng theo trưởng bối đến tửu lầu tìm một vị trí thanh nhã để quan sát. Tửu quán của Chu Cẩn vừa lúc ngay giữa đường, vị trí ở lầu hai vô cùng tốt nên dù cho có nâng giá lên gấp ba thì vẫn là cung không đủ cầu.

Thiếu niên y phục thanh nhã, khí độ bất phàm dạo phố, trên gương mặt tuấn lãng vẫn điểm vài phần non nớt, lại còn có gương mặt đầy nếp nhăn của Bảng Nhãn cùng Thám Hoa làm nền nên càng gây chú ý cho người ngoài.

Chu Cẩn bưng một chén rượu, tựa vào hành lang lầu hai nhìn xuống.

"Trạng Nguyên lang trông vẫn chưa cập quan nhỉ?" Trong tửu lâu có người kinh hô.

"Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, đúng là trăm năm khó gặp!" Một vị học giả cảm thán.

Không ai biết rằng nhân vật thiên tài trăm năm khó gặp này đây suýt nữa liền chiết trong tay một nữ nhân ánh mắt thiển cận. Chu Cẩn lẳng lặng nhìn thiếu niên đi ngang qua phía dưới, nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Tiêu Viễn dường như cảm giác được, bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với cặp mắt ưng sắc bén của Chu Cẩn.

Chu Cẩn cong cong đôi mắt, hướng hắn nâng chén.

Tiêu Viễn hướng hắn nhe răng, uống rượu thì ghê gớm lắm sao? Bổn Trạng Nguyên trong chốc lát có thể uống ngự rượu, mới không hiếm lạ gì một ly này của ngươi!

(ngự rượu: rượu do vua ban thưởng)

Ba vị Tiến sĩ đỗ đầu Nhất giáp - Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa - trực tiếp được nhận vào Hàn Lâm viện, không cần làm quan. Người bình thường ở viện Hàn Lâm dù muốn chuyển đi cũng phải chờ vài ba năm, nhưng tài nghệ tính toán sổ sách của Tiêu Viễn thật sự lợi hại, Hộ Bộ Thượng thư nhịn được nửa năm nhưng cuối cùng vẫn là kiềm lòng không đậu mà trực tiếp kéo người đến Hộ Bộ làm việc.

Tiêu Viễn trời sinh đã thích tính toán chi li, tới Hộ Bộ rồi quả thực như cá gặp nước, dựa vào tài tính toán sổ sách hơn người cùng bản lĩnh keo kiệt trăm năm khó gặp, mà chỉ sau 5 năm liền leo lên được đến vị trí Hộ Bộ thị lang.

(Sáu cơ quan chức năng cao cấp thời xưa bao gồm: Hộ Bộ - lo việc tài chính; Hình Bộ - lo việc xét xử; Lễ Bộ - lo việc văn hóa, giáo dục; Công Bộ - lo việc xây dựng, thủ công; Lại Bộ - lo việc tuyển chọn quan lại; Binh Bộ: lo việc quân sự. Đứng đầu mỗi Bộ là Thượng thư, đứng sau Thượng thư là thị lang)

Đầu mỗi tuần Tiêu gia đều sẽ gửi thư, Tiêu Viễn đều hồi âm đúng hạn nhưng không hề đề cập tới việc về quê thăm người thân, ăn Tết đều là ăn cùng Chu Cẩn ở kinh thành. Dần dà Tiêu gia cũng gửi thư ít lại.

Thẳng đến lại một năm nữa là hết kỳ thi Hội, Tiêu Viễn tình cờ gặp vị đường huynh đã nhiều năm không thấy ở trên đường.

"Hằng Chi!" Đường huynh Tiêu Bình bước nhanh đến.

Tiêu Viễn sửng sốt, chợt nhớ tới vị đường huynh này thi rớt ba lần, rốt cuộc trúng cử kỳ thi Hương tại lần thứ tư, tính toán thời gian là vừa lúc đến kinh thành.

"Phụ thân cùng mẫu thân đều tới cả, bây giờ đang ở tại phủ Định Viễn Hầu." Đường huynh lôi kéo hắn đến phủ Định Viễn Hầu, hiển nhiên là đặc biệt chờ ở đây.

Tiêu Viễn khó mà chối từ được, cho dù tình cảm trong lòng đã phai nhạt nhưng lễ tiết lại không thể bỏ đi, chỉ có thể sai thư đồng trở về thông báo Chu Cẩn một tiếng, nói buổi tối hắn không quay về ăn cơm.

Thấy Tiêu Viễn phân phó như vậy, đường huynh không khỏi sửng sốt: "Hằng Chi, ngươi thành thân rồi sao?"

"Sao có thể được!" Tiêu Viễn nghe vậy lập tức dở khóc dở cười, cho dù tâm hắn đã nguội lạnh nhưng chuyện đại sự như thành thân thì vẫn sẽ thông báo cho đại bá chứ sao có thể âm thầm cưới vợ như vậy. Huống chi, đối tượng bị hoài nghi còn là một sơn tặc cường tráng, tuấn mỹ nữa kìa.

Cả nhà Tiêu gia dọn đến kinh thành thứ nhất là vì trưởng tử tham gia thi Hội, vả lại đứa con thứ thi mãi vẫn không trúng cử nên chuyển sang muốn kéo gần quan hệ với nhà Định Viễn Hầu. Định Viễn Hầu vừa hay nhìn trúng tài năng của Tiêu Viễn nên cũng có ý cùng Tiêu gia kết thân.

Trong lòng Tiêu Viễn vẫn còn e ngại việc văn thần, võ tướng không nên kết giao quá sâu nên ngay từ đầu hắn đã giữ khoảng cách với nhà Định Viễn Hầu.

"Hằng Chi tuổi cũng không còn nhỏ, sao vẫn còn chưa thú thê?" Định Viễn Hầu phu nhân hỏi đại bá mẫu.

Đại bá mẫu vừa nghe liền hiểu ý, cười nói: "Đều do ta mấy năm nay ở xa nên khó lòng quản chuyện hôn sự của Viễn nhi, chốn kinh thành đối với ta vẫn còn là trời xa đất lạ nên còn phải dựa dẫm vào phu nhân nhiều điều."

Định Viễn Hầu phu nhân mỉm cười hài lòng.

Chưa được mấy hôm, bởi vì Tiêu Viễn không đến phủ Định Viễn Hầu, mụ quản sự bên người đại bá mẫu liền mời bà mối đi tìm Tiêu Viễn, cuối cùng tìm được tửu quán của Chu Cẩn.

"Thiếu gia thật là khiến nô tỳ cất công tìm kiếm." Mụ quản sự tươi cười nói.

Tiêu Viễn dùng chiếc đũa chọc chọc thức ăn trước mặt, không chút để ý nói: "Có chuyện gì?"

"Là chuyện tốt" Mụ quản sự vừa lôi kéo bà mối vừa nói "Nô tỳ là phụng lệnh phu nhân..." Lời còn chưa dứt, mặt vốn dĩ đầy ý cười chợt thay thế bằng thần sắc hoang mang, lo sợ dày đặc như gặp quỷ!

Tiêu Viễn hơi hơi nhíu mày, quay đầu lại liền thấy Chu Cẩn đang bưng một mâm đầy đùi gà không nhanh không chậm đi tới bên này.

"Đây là vị huynh đệ ta kết giao được trên đường đi thi, mụ cũng biết sao?" Tiêu Viễn nhận lấy một cái đùi gà thong dong cắn một ngụm, mặt đầy tò mò hỏi.

"Không, không biết đến..." Mụ quản sự mặt như trắng bệch không chút huyết sắc, không nói đủ hai câu liền kéo bà mối vội vàng cáo từ, vội đến mức bà mối còn chưa kịp nói ra là làm mai cho tiểu thư nhà nào đã bị lôi đi mất.

"Đều đã nói gương mặt ngươi hung hăng như vậy thì đừng tùy tiện đi ra, dọa người ta vừa nhìn liền sợ tới mức sắc mặt đại biến luôn rồi kìa." Tiêu Viễn cười nhạo hắn.

Chu Cẩn bất đắc dĩ cười cười, hắn cũng không tin Tiêu Viễn thực sự không biết đây là chuyện gì, lại cũng phối hợp mà giả vờ không biết: "Tiêu đại nhân giờ đã giữ chức quan thị lang, cũng nên dọn khỏi hậu viện của tửu quán này rồi nhỉ? Đường đường làm quan to tam phẩm của triều đình, ở tại một cái tiểu viện bé xíu này cũng khó trách đến bây giờ còn chưa cưới được tức phụ."

"Toàn bộ gia sản ba trăm lượng của ta đều đem cho người mở tửu lầu này, nào còn có tòa nhà khác để cưới vợ cơ chứ?" Tiêu Viễn làm ra vẻ hắn là Hộ Bộ thị lang hai bàn tay trắng, nghèo đến mức không một xu dính túi.

Chu Cẩn nhịn cười nghiêm trang nói: "Không có việc gì, ta có tiền, cũng đã mua sẵn tòa nhà ba lầu ở thành Đông..."

"Được, ngày mai ta liền dọn đi." Không đợi Chu Cẩn nói xong, Tiêu Viễn liền quyết định.

"Thị lang đại nhân, tiền vốn ngươi hùng là vào tửu lầu này, tòa nhà kia không có phần của ngươi." Chu Cẩn cắn răng.

"Như thế nào lại không có, tiền ngươi dùng để mua tòa nhà kia còn không phải đã qua tay ta sao?" Tiêu Viễn vươn một bàn tay thon dài trắng nõn ra, bởi vì hàng năm cầm bút, chưa bao giờ trải qua việc nặng nên bàn tay vẫn non mịn như 5 năm trước "Ngươi xem đi, đây chính là tay của Hộ Bộ thị lang quản lí nửa cái quốc khố. Nửa cái quốc khố chính là khoảng trên dưới một trăm vạn lượng bạc, còn không động vào được toà nhà ba lầu kia của ngươi sao?"

Người gầy đi lên đưa rượu nghe vậy cảm thấy rất có đạo lý liền gật gù đồng tình.

"Vinh hoa phú quý, không quên sơ tâm, chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy cũng có thể coi như huynh đệ kết nghĩa, tòa nhà kia ta và ngươi liền cùng ở như cũ." Tiêu Viễn tiếp nhận chén rượu, hướng Chu Cẩn hào phóng phất phất tay.

Chu Cẩn ngơ ngác nhìn Tiêu thị lang sau một lúc lâu, cuối cùng cũng nhịn không được mà cười ra tiếng đáp: "Nếu đã vậy liền đa tạ."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv